[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 56: Làm bánh 2




Năm phút trôi qua...


Mười phút trôi qua....


Mười lăm phút...


Không thể chịu nỗi nữa, Takemichi vội chụp lấy chiếc cốc mà đổ vào tô bột mì.


Nhìn cả trán Takemichi vã cả mồ hôi, Hakkai chủ động lấy khăn lau mồ hôi cho cậu.


Thế nhưng không làm thì thôi, vừa chạm vào Takemichi đã rơi vào trạng thái bất động, cậu cứ thế đổ hết cả cốc nước vào mà sửng sốt nhìn Hakkai.


Takemichi chớp chớp mắt, rồi lại khó hiểu nhìn hắn.


Nhận thấy không khí đang dần rơi vào căng thẳng, Hakkai chủ động giải thích cho hành động của mình.


"Tôi chỉ thấy cậu đổ mồ hôi nên..."


"Mồ hôi sao?"


Takemichi ngơ ngác mà đưa tay chạm vào trán mình.


"À...không có gì, cứ không nói chuyện là tôi sẽ bị căng thẳng thôi."


Takemichi lau mồ hôi đi, cậu nhìn Hakkai:"Cảm ơn nha."


Có lẽ nhờ Hakkai mà không khí dịu lại không ít.


Takemichi đem trứng gà đập vào rồi bắt đầu trộn chúng với nhau.


Nhìn Takemichi không có lấy một động thái dư thừa nào, Chifuyu tròn xoe mắt nhìn.


Hắn hỏi:"Cậu cái gì cũng làm được sao?"


"Phải đó!" Baji hưởng ứng:"Cậu làm như thế nào mà hay vậy?"


Takemichi đưa mắt nhìn lên hai người, sau đó thì tiếp tục nhào bột.


Cậu nghiêm túc trả lời.


"Thật lòng mà nói thì hai người cứ thử nghèo đi rồi cái gì cũng sẽ biết làm thôi, chứ cứ sống trong nhung lụa thì....."


Takemichi cố ý thở dài, hoàn toàn không nói gì thêm ở vế sau nữa, thế nhưng mọi người dường như cũng tự hiểu mà đồng loạt cúi đầu.


Phần bột đã nhào xong, Takemichi đưa mắt nhìn mọi người đang trong trạng thái tuyệt vọng thì không khỏi có chút rũ lòng thương xót, liếc qua Naoto tự kỉ một góc, cậu hiếm khi mà chủ động mở miệng.


"Giúp tôi qua chị cậu lấy bọc thực phẩm được không?"


Bị gọi đột ngột, Naoto hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt mong chờ của Takemichi, Naoto cúi đầu, tay đan vào nhau.


Hắn lí nhí:"...Vâng."


Takemichi:"...."


Nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng khi bị gọi thì lại như thiếu nữ mới lớn sao?


Takemichi được một phen kinh ngạc.


Bây giờ thì đến Chifuyu, sau khi Naoto đem bọc thực phẩm về, cậu đẩy cục bột mì qua chỗ hắn, giọng điệu dễ nghe chỉ bảo:"Lấy cái này bọc lại rồi ủ, sau đó thì có thể nặn bánh được rồi."


Nhận nhiệm vụ, Chifuyu nghiêm túc làm, ít nhất thì hắn so với Hakkai và Baji cũng có ích lợi hơn.


Đợi một tiếng trôi qua, Takemichi sau khi chán nản chờ đợi đã bắt đầu lấy bài ra đánh.


Bởi vì có năm người nên bọn họ quyết định chơi bài cào.


Takemichi cầm trên tay 4 nút.


Naoto xui xẻo 0 nút.


Chifuyu 4 nút bằng điểm.


Giờ còn lại Hakkai và Baji.


Cầm trên tay ba lá bài, cả hai chuyên nghiệp mà bắt đầu nặn.


Nhìn Baji tâm linh mà xoa xoa lá bài như mấy nhân vật trong phim của Châu Tinh Trì, Takemichi được một phen nhịn cười đau cả ruột.


Còn Chifuyu thì khỏi nói, cả ba đã lật hết bài rồi nhưng hai tên này vẫn cứ ung dung mà nặn bài, thật là phá huỷ thời gian quý báu của người khác.


"Được rồi! Chúng ta cùng một lúc đặt xuống."


Baji lên tiếng, nhận được sự hưởng ứng của Hakkai, đếm một hai ba.


"Chẳng lẽ lại không hơn 4 nút sao?"


Tự tin ném bài xuống, Baji cười lớn.


Lúc này, 6 lá bài được hạ cánh trong tấm thảm.


Kết quả lộ ra.


Baji : 3 nút.


Hakkai : 3 nút.


Không khí đột ngột rơi vào im lặng 3s.


Sau đó...


"Hhahahahahaha!!!!!!!"


Takemichi không thể chịu nỗi nữa mà nằm lăn ra ôm bụng cười.


Hét lớn như vậy thế mà vẫn thua.


Quả này đúng là cờ bạc không độ nỗi bọn họ.


Tự hào ngồi dậy, Takemichi ở trên trán Chifuyu mà xoa xoa vài cái, cậu cười thân thiện nói:"Tính theo quý thì tôi cơ cậu chuồng, tôi thắng nhé!"


Nói xong, không thương tình áp tay mà búng một cái, Takemichi thoả mãn mà vỗ tay, đây đã là ván thứ 4 Chifuyu bị Takemichi búng rồi.


Hắn xoa xoa vầng trán đau điếng, giờ thì đến Baji.


Chàng trai nhọ nhất khi trải qua 6 ván đều thua, Takemichi ban đầu còn nể nang, nhưng về sau ra tay càng lúc càng mạnh, phải nói trong cờ bạc "thầy" độ cậu cực kì, ván nào cũng thắng đậm, cứ thế, hết Baji rồi đến Hakkai và cả Naoto.


Hoàn hảo nhìn 4 cái trán đỏ chói của các đại minh tinh tương lai, Takemichi không một vết tích trên người mà tỏ ra sung sướng cực kì.


Đồng hồ reo vang báo hiệu đã đến giờ, kết thúc trò chơi, quả nhiên là một quyết định đúng đắn khi mọi người dần buông lỏng và thoải mái với nhau hơn.


Nhìn Chifuyu, Takemichi bảo.


"Mau đem bọc thực phẩm lấy ra đi, bây giờ chúng ta bắt đầu nặn bánh."


Cục bột be bé bây giờ đã nở to ra, chiếm hơn một nửa cái tô lớn, Hakkai hứng thú đánh giá.


"Cái này thú vị quá."


Takemichi đem cục bột trắng tinh ném lên thảm được trải sẵn mà bắt đầu nhào lại, miệng còn không quên giải thích:"Ở trong này con men nở nên khi được bọc kín nó sẽ nở rất nhanh, còn mềm nữa, như vậy sẽ rất dễ tạo hình! Nào Hakkai, giúp tôi lấy mấy chai màu thực phẩm qua đây, chúng ta sẽ chia ra từng cục bột nhỏ rồi trộn vào."


Tổng cộng là có năm màu, Takemichi đem chia ra năm phần bột khác nhau rồi đưa cho mọi người.


Cậu cũng muốn làm việc nhóm hơn thay vì cứ ôm hết vào người một mình.


Với lại, mục đích chuyến đi này không phải là để gắn kết sao?


Làm bánh quả thật không tệ, nó cần sự hỗ trợ và tương tác với nhau rất nhiều, có lẽ đây mới thật sự là lí do của chuyến hành trình này...