[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 41: Bất lực




"Có cá, có củi, có quả! Người đẹp, bây giờ chúng ta nên làm gì?"


Takemichi chỉ những thứ có thể tìm kiếm được trong cái nơi khỉ ho cò gáy này cho Hina nhận thức, sau đó nhường lại quyền phụ trách cho cô.


Quả nhiên, Hina gật gù tán thưởng, cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi được xếp vào đây.


"Giờ thì đến đạo diễn nhận gạo rồi dùng nước suối nấu cơm, Takemichi, các cậu có biết làm nấu bằng củi không?"


Ở đây không có bếp ga, tất nhiên là dùng củi, thế nhưng cô không biết phải dùng thế nào để nấu, cuối cùng nhớ đến khả năng sinh tồn của Takemichi trong rừng, Hina lại một lần nữa đành lòng mà đẩy lên người em mình mới quen.


Không phải cô tàn nhẫn đâu, là cô thật sự không biết mà...


Thế nhưng quả là dựa dẫm đúng người, Takemichi từ nhỏ cũng được được ông dạy cho cách nấu cơm bằng bếp lò.


Nhận nhiệm vụ, Takemichi bỏ tay lên trán mà hô:"Tuân mệnh."


Cậu dẫn theo Akkun?


Akkun sao?


Nói mới nhớ, Akkun từ nãy đến giờ mới xuất hiện, cậu ngơ ngác mà nhìn hắn.


"Nhìn cái gì?"


Thấy hắn cả người vật vã mồ hôi như vừa phải làm một việc gì đó rất khủng khiếp, Takemichi triệt để ngẩn người.


Còn Akkun thì thảm không nói, vì không được Takemichi giao nhiệm vụ nên hắn đã bị đạo diễn bê đi bưng vác đồ, chạy đôn chạy đáo mà vừa trở về đã nhận ngay ánh mắt : "Cậu chạy đi đâu từ nãy giờ" của Takemichi.


Hắn buồn bực:"Bây giờ mày mà còn bỏ tao thì mày chết."


Từ khi đoàn tụ lại Akkun bị thất sủng, hắn không vui.


Mặc dù không hiểu vì sao bản thân bị lườm liếc nhưng Takemichi vẫn thành thật mà vỗ vai sủng phi của mình.


"Yên tâm yên tâm, mày là chính thất, tao không ném mày vào lãnh cung đâu."


"...Im miệng!"


Akkun được Takemichi dẫn đến một nơi xa để tìm hai vách đá gần kề nhau nhưng phải có một khoảng trống để bỏ củi vào, như thế thì có thể nấu cơm rồi.


Đợi Takuya đem nồi đến, Kazushi thì đi nhận gạo còn Makoto thì chạy đi lấy củi, tất nhiên việc vò gạo là giao cho Akkun, còn cậu thì sẽ phụ trách việc nhóm lửa.


Phân chia xong, tất cả mọi người cùng bắt tay vào làm.


Bên phần Hina thì cô chỉ cần đem cá đi ướp là được, lát nữa nhóm của cô sẽ đến đây và cùng nướng ăn.


"Này, vò xong chưa?"


Nhìn Akkun vật lộn với đống gạo, Takemichi không khỏi sốt ruột.


"Chưa, nhưng mà sao nhiều thế? Chúng ta chỉ có năm người mà làm nguyên cả một nồi lớn như thế này là sao?"


Akkun nghiên đầu nhìn Kazushi, thế nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu:"Là Takemichi bảo lấy thêm đó, tao đã phải lén lút muốn chết."


Nói cũng phải, Takemichi ăn nhiều như vậy, nhưng nhiêu đây đủ cho cả 20 người ăn, Takemichi tiền kiếp là Trư Bát Giới à?


Tất nhiên là lời nói này thì được giấu kín trong lòng, Akkun sau khi vò xong thì cũng nặng nề mà đem nồi đặt lên hai cục đá, bản thân sau đó cũng nằm dài xuống mà thở.


"Vậy giờ chúng ta làm gì?"


Nhìn nồi gạo đã được vo xong, Takuya thắc mắc.


Mắt thấy Takemichi ngó nghiên xung quanh như đang tìm gì đó, Kazushi nhíu mày gọi:"Takemichi?"


"A?" Takemichi kêu một tiếng rồi lại tiếp tục lắc mình ngó nhìn, sau một hồi thì cậu mới chốt hạ một câu:"Tụi mày có ai có hộp quẹt không?"


"Hộp quẹt? Làm gì?"


"Dùng nhóm lửa đó!" Takemichi chắc chắn trả lời, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm người rừng mà mấy bộ phim Akkun thường hay xem, hắn lập tức thắc mắc:"Không phải nên dùng phản ứng nhiệt do cọ xát hai phiến đá sao?"


Tao thấy trên phim người ta làm thế, vậy nhưng Takemichi lập tức phủ định suy nghĩ đó.


"Dẹp đi, bây giờ mà cạ thì chỉ có tao nóng lên chứ nó không lên lửa đâu..."


Cuối cùng, Makoto đành phải đem cái hộp quẹt của mình ra mà đưa cho Takemichi, không biết đây có được tính là gian lận không nhưng đề phòng cho chắc.


Takemichi sau đó cúi xuống, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà vừa thổi vừa nhóm lửa, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, bà mẹ nó cuối cùng cũng chịu đỏ.


Takemichi sau một hồi chật vật thì cũng chịu ngồi dậy, cậu lập tức thở dốc.


Mệt muốn chết, đúng là sáng nay cậu còn chưa ăn gì mà đã phải hoạt động đủ thứ chuyện trên đời này rồi.


Nhìn Takemichi cả người nhễ nhại mồ hôi, Takuya không biết từ đâu ra mà lấy một cái quạt, y ngồi xuống mà giúp Takemichi hạ hoả.


Takuya nhìn nắp cơm đang dần sôi lên, y tò mò hỏi:"Vậy giờ chúng ta làm gì?"


Nghĩ việc sau có thể giao lại được, Takemichi nói:"Cứ cúi người thổi lửa rồi đợi sôi thì mở nắp đảo gạo vài lần là được, cách 15 phút làm một lần, như thế thì sẽ không bị khê cơm!"


Ồ một tiếng, cả bốn người sau đó thay phiên nhau làm, quá trình bắt đầu thì cực khổ nhưng chỉ mất mười mấy phút sau đó, cơm đã bắt đầu chín đều.


Takemichi nhìn đến nắp son được mở lần thứ 4 thì ngồi dậy xem, nhìn khói trắng nghi ngút cùng mùi thơm ngào ngạt của cơm trắng, Takemichi lập tức tròn xoe mắt.


"Ổn rồi, mau đem qua bên chỗ chị Hina đi, chúng ta sắp có ăn rồi!!!"


Chiếu qua bên đội bạn một chút.


Nhìn hai thùng cá ngoài nước thì không có gì ra.


Mikey:"...."


Đổi lại Chifuyu, nhìn qua mấy nhánh cây tươi, hắn không khỏi sửng sốt.


Dù không quá am hiểu nhưng hắn vẫn biết nếu muốn nhóm lửa thì phải dùng cây khô, thế nhưng cái này là gì đây??


Sẽ không phải bẻ trên cây chứ?


Không bị kỉ luật vì phá hoại môi trường đó chứ?


Cả ba người tròn xoe mắt nhìn nhau, lại ăn ý không hó hé gì.


"Đây...là gì?"


Baji sau khi gội đầu xong thì ngơ ngác cầm mấy cây nấm có hình thụ kì lạ lên nhìn, sau đó lại ngơ ngác nhìn Mitsuya.


"Nấm."


Mitsuya khẳng định trả lời.


"Nấm? Có thật sự là ăn được không đó?"


Sẽ không chết người đó chứ????


Rùng mình bỏ xuống, xem ra ổn nhất thì chính là mấy quả dại do Mikey hái, thế nhưng nguyên một ngày chỉ ăn quả dại thì...


Pa và Peyan xem ra ổn hơn khi mang về được hai con cá, nho nhỏ.


Nhìn Smiley cùng Angry đeo trên vai hai cái thúng đựng củi cùng Hakkai ôm trên tay mấy quả dại thì không khỏi ngẩn người.


"Sao nhặt củi lại lấy thúng? Sao không đưa Hakkai để hái trái cây?"


"Này, tụi này cũng cực nhọc lắm mới đi nhặt được đấy, còn muốn tụi này xách tay sao?"


Angry không hài lòng mà lên tiếng phản bác, riêng Hakkai, hắn chỉ có hai tay nên chỉ có thể hái được một ít.


Vậy là có hai con cá cùng với ít quả dại và một đống củi không cần thiết.


Pa, Peyan, Hakkai, Smiley, Angry...


Tiếng thở dài vang lên, cả năm người cùng bất lực.


Chỉ tội cho hai nàng thơ Ema và Yuzuha, bị phân vào hai đội mà khả năng nếu bị ném lên đảo hoang thì chỉ số sống sót không hề cao này khiến cả hai đã sớm tuyệt vọng.


Đúng là chỉ số IQ cao đôi khi cũng sẽ gặp trở ngại nếu bản thân toàn sống trong nhung lụa từ sớm.


Yuzuha và Ema đồng loạt nhìn nhau, thở dài...