Không thể cứ để bản thân bị đẩy vào thế bị động mãi được, Takemichi nhíu mày nhìn anh.
"Ảnh đế quốc dân, anh có sở thích trêu chọc người khác sao?"
Shinichirou nãy giờ đũa vẫn chưa động, anh ngoại trừ nhìn cậu ăn hoặc mở lời trêu chọc thì cũng chỉ uống một ít rượu, một mâm này gọi ra thật sự quá lãng phí rồi.
Nghe được câu hỏi của Takemichi, Shinichirou chỉ lẳng lặng uống rượu, thậm chí phản ứng muốn giải thích hay làm gì khác cũng không có, thế nhưng ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Takemichi, Shinichirou chỉ đành phối hợp mà trả lời.
"Ngày mai tôi sẽ có show truyền hình thực tế về kinh nghiệm khi hẹn hò, tôi nghĩ nếu nói ra bản thân không có kinh nghiệm thì thật mất mặt mà phải không?"
Một cái lí do không thể nào chính đáng hơn.
"Vậy anh muốn lấy tôi làm ví dụ để chuẩn bị cho ngày mai sao?"
"Cũng có thể lắm!"
Ra vậy, Takemichi gật gù tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng sau khi nghe lí do để biện minh cho những hành động kì lạ của anh từ nãy đến giờ khiến Takemichi an tâm không ít, buông lỏng cảnh giác, cậu đánh mắt sang trái, sau đó lại như chắc chắn mà nói:"Tôi nghĩ nếu không có đêm hôm nay thì anh cũng sẽ có một buổi quay rất tốt đẹp, ví dụ cho những việc anh đã làm hôm nay, mặc dù tôi không có cảm giác lắm nhưng tôi nghĩ nó cũng không tồi!"
Takemichi nghĩ nếu cậu là con gái thì khả năng sẽ bị chinh phục ngay.
Thoải mái gắp cho anh một thăn thịt nướng, cậu vui vẻ mỉm cười:"Đừng cứ nói không, ăn đi chứ!"
Vừa dứt lời, Takemichi đã rất tự nhiên mà động đũa, phải nói về khâu ăn uống thì Takemichi rất thoải mái, Shinichirou nhìn miếng thịt trong bát, sau đó lại đưa mắt nhìn Takemichi, chỉ mới mười phút trôi qua nhưng anh cũng cảm thấy đồ ăn trên bàn đã vơi đi không ít, chính Shinichirou cũng cảm thấy khá bất ngờ.
"Em ăn tốt thật nhỉ?"
Không phải vì cảm thấy cậu ham ăn nhưng người của Takemichi khá ốm, trên cơ thể hình như không có một miếng mỡ thừa nào, thế nhưng đây rõ ràng không phải là cố ý ăn mà là do thói quen dưỡng thành, nhìn Takemichi ăn đến ngon miệng mà chính anh cho dù chỉ mới ăn một miếng thịt được gắp cho cũng đã cảm thấy bụng căng tròn.
Takemichi không nhìn anh nhưng vẫn trả lời:"Không phải tôi muốn đâu, chỉ là nhìn anh gọi đồ lãng phí như thế, nếu tôi không ăn hết thì sẽ phụ lòng anh mất."
Takemichi đã tự nhủ bản thân sẽ ăn thật nhiều để cho ảnh đế thấy được mặt tối của cậu, bản thân anh lần sau cũng đừng nghĩ đến việc mời cậu đi ăn nữa.
Một công đôi việc, vừa được ăn ngon lại khiến ảnh đế e ngại về mình, cậu cứ nghĩ đến thế thì lại càng ăn ngon miệng hơn, ngay cả mồm đang phồng ra vì đồ ăn cũng không màng quan tâm, thứ duy nhất cậu muốn làm hiện giờ là diệt hết đồ ăn có trên bàn, tốt nhất là ngay cả một cọng rau cũng không còn.
***
"Oa...no quá!"
Thoả mãn vỗ vỗ cái bụng tròn, Takemichi tràn ngập ý cười nhìn anh.
"Cảm ơn anh ảnh đế! Tôi có phải không phụ lòng tốt của anh không?"
Một bàn hai mươi món đã được Takemichi gọn gàng tỉ mỉ chén sạch, thậm chí rượu cũng không còn, kết quả này ngay cả Shinichirou cũng cảm thấy bất ngờ, thế nhưng ngoại trừ vui vẻ nhìn cậu thì anh cũng chưa từng tỏ ra khó chịu hay gì khác.
Ngồi trên xe, Shinichirou cảm thấy bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để tỏ rõ lí do anh muốn mời cậu ăn, dù sao dỗ dành cái bụng cũng đã xong, nếu bây giờ hỏi chắc cũng không bị ghét đâu nhỉ?
"Chiều hôm nay anh đã có đến trường quay."
Không quá bất ngờ vì câu nói của Shinichirou, Takemichi gật đầu:"Tôi có Hina nói, anh đến lúc chúng tôi diễn thử nhỉ?"
"Ừ!" Nhìn vào kính chiếu hậu, Shinichirou tiếp tục:"Takemichi, tôi có thể hỏi em một câu được không?"
"Vâng?"
"Em có biết việc đang ghi hình mà mất đi tập trung sẽ gây ra tính nghiêm trọng đến như thế nào không?"
Đình chỉ hành động đang vỗ bụng lại, Takemichi nghiêm túc đưa mắt nhìn anh mà không hề trả lời lại.
Cậu đang đợi anh nói tiếp.
Không ngoài dự đoán, Shinichirou khi cảm thấy Takemichi sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì đã tiếp tục mở miệng.
"Tôi đã đến ngay lúc em vừa đọc câu thoại đầu tiên, mặc dù mở đầu của em rất tốt thế nhưng về sau, Takemichi, em hoàn toàn bị mất đi tập trung, sẽ không có gì nếu như tôi chưa từng thấy em diễn thử một lần nào, em lúc đó đã nghĩ gì?"
Điều gì đã khiến em chìm đắm vào tiềm thức như thế?
Thở dài một hơi.
Ha...
Takemichi không khỏi thán phục nhìn Shinichirou, anh ta như đang cố gắng đi vào tiềm thức của cậu mà khai phá, thậm chí cho dù không muốn thì Takemichi cũng không thể không thừa nhận sự tồn tại của anh.
Đưa tay chạm vào chiếc kính chiếu hậu phía trước, Takemichi đem nó bẻ sang một bên, cho đến khi trong gương chỉ còn mỗi hình bóng của cậu.
"Tôi đã nghĩ....rốt cuộc như thế nào mới gọi là diễn xuất?"