Trong tổ chức ASA có một quy tắc ngầm rất đáng sợ, đó chính là tất cả những ai được quy định dạy dỗ Takemichi thì đều phải dốc toàn bộ sức lực để rèn dũa, thế nhưng chỉ cần trong lúc xô xác mà lại để cậu thụ thương cho dù là vết cắt nhỏ nhất thì bọn họ bắt buộc lại lãnh đủ hậu quả do chính mình gây ra.
Ví dụ như Sam, trong quá trình rèn luyện Simon bắt buộc hắn không được nương tay với Takemichi, thế nhưng trong một lần sơ ý Sam đã lỡ tay rạch một đường dao lên mu bàn tay của Takemichi, vết thương tuy không sâu nhưng hậu quả mà Sam phải lãnh sau đó lại vô cùng nghiêm trọng, theo như lời của Alex thì tay của Sam gần như bị tàn phế, cũng may Sena đã kịp thời cầu xin nên hắn mới tạm thời giữ lại được cánh tay phải.
Một kinh nghiệm xương máu được rút ra, Simon đã đã dựa vào quy luật này để dạy dỗ cậu cách tự bảo vệ bản thân, nếu cậu không vì cậu thì người phải chịu hậu quả đó chính là những người mà cậu xem trọng.
Simon là người cậu sợ hãi nhất, nhưng cũng là người cậu yêu thương nhất.
Đứng trước gương, Melody vui vẻ ngắm nghía chính mình trong bộ váy cưới lộng lẫy xa hoa, mặc dù hiện tại cô đang ngồi trên chiếc xe lăng nhưng tính tới lúc đám cưới thì nhất định cô sẽ mặc chiếc váy này để đi trên đôi chân của chính mình.
Không bao lâu nữa thôi, cô sẽ được kết hôn cùng người cho dù mơ cô cũng không dám tơ tưởng đến, niềm hạnh phúc khôn siết này đúng là không có một ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
"Hạnh phúc nhỉ?"
Một giọng nói trầm tính thuộc về nam giới đột ngột vang lên, trong căn phòng không có bóng người, Jet - thư kí của Sohara bước vào.
Nhìn Melody đang khoác trên mình chiếc váy cưới sang trọng, Jet tiến lại gần cô, nhẹ nhàng khiêu khích.
"Hình như ngay từ đầu mày đã không muốn làm theo kế hoạch rồi? Bây giờ là cái dáng vẻ gì đây? Hạnh phúc? Mày đang hạnh phúc vì sắp cưới được người mình yêu sao?"
Run rẩy trước cái đụng chạm của Jet, Melody nhìn ra ngoài như thể sợ ai đó phát hiện.
Sohara và Draken tuỳ thời đều có thể đến đây, nếu để bị phát hiện thì mọi thứ xem như đổ vỡ mất.
"Jet...Jet, tôi không quên, thế nhưng làm ơn hãy nói chuyện này vào lần khác được không? Ở đây không được."
"Tại sao không? Tất cả mọi người đều đã bị tao đuổi đi cả rồi, mày sợ cái gì? Hay mày sợ Draken tiến vào rồi lại hiểu lầm gì đó."
Mãnh liệt gật đầu, Melody sợ hãi cầm lấy tay hắn, giọng điệu khẩn thiết:"Jet...chỉ cần anh để tôi yên ổn cưới Draken thì tất cả mọi chuyện sau này tôi vẫn nguyện nghe theo anh, ngay sau khi anh có được cơ nghiệp của Sohara thì tôi chỉ cần anh để chúng tôi sang nước ngoài yên ổn mà sống qua ngày là quá đủ, cầu xin anh, Jet."
"Làm sao đây...ai da, chính tôi cũng bị làm cho cảm động đến muốn khóc rồi đây này."
Tấm rèm che màu bạch kim đột nhiên bị kéo ra, Takemichi đừng vòng tay ra sau lưng, ánh mắt cực kì phấn khởi khi thấy người gặp hoạ.
Liếc nhìn một đoàn người mặc cảnh phục ở đằng sau, Takemichi ám hiệu gật đầu.
Lập tức một đoàn người nhận được chỉ định mà tiến lại bắt Jet, mặc cho hắn vùng vẫy kịch liệt, chỉ với hai ba thao tác ngắn ngủi thì thanh tra viên cao cấp đã dễ dàng chế trụ được gã ta.
Đem đoạn ghi âm cuộc đối thoại của Jet và Melody trong bệnh viện đưa cho cảnh sát, Takemichi không nói một lời rồi ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài hết, để lại khoảng không gian cho cậu và Melody ngồi tâm sự.
Vì để đảm bảo an toàn cho Takemichi nên trước khi rời đi cảnh sát viên đã dùng còng tay để giam lỏng Melody lại, trên một chiếc ghế nhung sang trọng, Melody thờ thẫn như người mất hồn.
Cũng đúng thôi, vào ngày tưởng chừng là hạnh phúc nhất lại biến thành địa ngục giày vò nhất, cô sao có thể không đau cơ chứ...
"Đang đợi Draken sao?"
Ngồi xổm xuống trước mặt Melody, Takemichi ngước đầu nhìn cô.
Không một tiếng đáp lại, thế nhưng Takemichi vẫn nói cho cô biết.
"Anh ta không đến đâu, cả Sohara cũng vậy, ở đây, chỉ có tôi và cô, không còn ai khác."
"Tại sao?" Melody rưng rưng:"Tại sao không vạch trần từ đầu, sao phải dùng phương thức này...?"
Một câu hỏi đáng suy ngẫm, Takemichi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thành thật trả lời:"Vì Draken cũng từng tổn thương tôi, nếu tôi làm như vậy và không nói cho anh ta biết thì anh ta sẽ sốc lắm!"
Một mũi tên trúng hai con nhạn mà thôi, chẳng có dụng ý nào khác.
"Ha...hahahahaha!!! Thì ra là vậy, cậu, đúng là một con sói đáng sợ."
Đem gương mặt xinh đẹp dí sát mặt Takemichi, Melody tỏ vẻ tiếc nuối liếm môi:"Thế nhưng để tôi cho cậu biết một chuyện, việc cái máy biến âm xuất hiện trong phòng bệnh của tôi và cả vụ dàn xếp công trình để giết cậu, đều không phải là tôi làm đâu."
"Takemichi...cậu bị nhắm rồi!" Melody cười lớn, loạn choạng đứng dậy, dùng đôi tay bị hạn chế để nâng chiếc váy cưới lộng lẫy lên, cô như người mất hồn, cứ như thế mà rời khỏi căn phòng rực rỡ.
Một mình ngồi lại trong căn phòng được thiết kế chẳng khác gì một toà lâu đài, Takemichi nâng tay lên, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Từ bên ngoài, một người dưới trướng của Sohara vội vàng chạy vào thông báo cho Takemichi biết tình hình khi thấy Melody như kẻ điên mà cuồng vọng cười lớn, đem vết nhăn trên quần phủi đi, Takemichi vô diện biểu tình nói:"...Chỉ truy tố một mình tên Jet kia, còn Melody, mặc kệ cô ấy."
Người làm ác ắt tự chịu hậu quả, cũng may cậu chưa nói cho cô ta biết chuyện Draken đã sớm biết chuyện mà cho người điều tra cô, bằng không với tinh thần không ổn định kia thì liệu có chịu đựng nổi cú sốc này?
Tin tưởng quá mức cũng không tốt, thà để người vạch trần là cậu còn đỡ đau đớn phần nào...
Mọi chuyện xem như đã giải quyết xong, tuy người giấu mặt muốn hại cậu vẫn chưa lộ diện nhưng với thao tác làm việc kia thì trong thời điểm nhạy cảm này nhất định hắn sẽ không ngu mà dễ dàng manh động.
"Tạm thời cứ đi gặp tìm Chifuyu trước."
Takemichi vui vẻ cầm balo đi đến bệnh viện, thế nhưng nhớ đến có một số chuyện cậu còn chưa nói cho Sohara nên trước khi đi tìm Chifuyu thì cậu quyết định quay trở về dinh thự nhà Sohara một chuyến trước.
***
Nhận ra người tiến vào là Takemichi, quản gia không ngại thông báo cho cậu rằng Sohara đang ở trên lầu nghỉ ngơi, gật đầu cảm ơn quản gia, Takemichi nhảy chân sáo đi lên. Tay cầm chốt cửa thư phòng chuẩn bị mở thì Takemichi chợt nhận ra cánh cửa này không hề khoá, lại chỉ còn khép hờ một cách lỏng lẽo.
Từ bên trong, giọng của Draken không mấy vui vẻ vang lên:"Không phải nói con đi xem lễ phục sao? Kêu con về đây làm gì?"
Đặt tách trà xuống, Sohara chậm rãi nhìn hắn, giống như không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề:"Draken, con có biết thật ra Takemichi là ai không?"
Ở bên ngoài đột nhiên bị kéo cho căn thẳng theo, Takemichi nhíu mày nghe lén.
Không phải chứ...Sohara đang muốn làm gì?
"...Ý bố là gì?"
Draken khó hiểu.
"Mười bốn năm trước, trong một chuyến hành trình từ Mỹ trở về Nhật Bản, trên chuyến xe chỉ có mỗi tài xế, một đứa trẻ và một người lãnh đạo tối cao! Trong một lần không mấy bất ngờ, chiếc xe bị phục kích, đứa trẻ đó vì bị mảnh vỡ thuỷ tinh đâm trúng bụng nên đã để lại một vết sẹo vừa dài vừa lớn ở ngay bên hông..."
"Bố!"
Draken nhíu mày, đột nhiên ông lại nhắc về chuyện này làm gì.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến Takemichi?"
"Takemichi là con trai của Simon, nói cách khác, người lãnh đạo ngồi cùng một chuyến xe với con mười bốn năm trước chính là bố của cậu ấy, Hanagaki Simon."
Không tin được ôm miệng, Takemichi núp vội vào căn phòng kế bên để ngăn cho hai người biết về sự tồn tại của cậu.
Nghe nói tay chân của cậu ấy đều bị mảnh vỡ của kính ô tô cắt qua, thê thảm lắm, nặng nhất là vết thương ở bụng, vừa sâu vừa dài, lúc giải phẫu lấy ra thì chỉ còn nửa cái mạng, xém nữa là đi đời rồi.
Từng nghe ông chủ cay nghiệt, ai mà ngờ đến mức dùng một đứa trẻ để thế chấp cho con trai của mình.
Thôi thôi, nói ít thôi, có khi lại bị cắt lưỡi như mấy người đi trước đấy.
"Draken, ta biết hiện giờ con rất khó chấp nhận nhưng thân phận giữa hai đứa quá khác biệt, ta chỉ là một người dưới trướng của Simon, và so với em ấy thì con cũng chỉ là một con ruồi nhặn phiền toái mà thôi! Đừng làm thêm chuyện lỗ mãng, Draken."
"Đúng là chuyện hề thế kỉ, ai mà quan tâm em ấy là cái gì, con chỉ biết Takemichi là người con yêu, cho dù thế nào con cũng không buông tay em ấy, hoặc Takemichi không muốn theo con cũng được, vậy thì còn sẽ theo em ấy, chỉ cần sống thêm một ngày thì con sẽ đeo bám em ấy một ngày."
Rầm.
Tiếng bước chân hậm hực từ lớn đến bé, cho đến khi hoàn toàn khuất dần.
Đem cánh cửa mở ra, Takemichi chạy vào nắm lấy tay của Sohara để chất vấn:"Mau nói, mau nói em nghe, Draken có phải là cậu ấy không, phải không?"
Gương mặt của Takemichi trắng bệch, đôi mắt thơ thẫn tràn đầy sự hi vọng thiết tha.
Sự xuất hiện đột ngột của Takemichi làm Sohara có chút trở tay không kịp mà trở nên ấp úng.
"Takemichi, chuyện này..."
"Sohara, đây là lệnh, mau trả lời em!"
Mọi chuyện đã đến nước này, nếu ý trời đã không muốn ông giấu thì đành thôi vậy.
Bất lực thở dài, Sohara đáp:"Phải!"
Như một cú sốc không thể nào chữa lành, Takemichi không nhịn được mà gào lên:"Sao không nói sớm, tại sao không nói sớm!" Takemichi dằn tay ra:"Cả cuộc đời này ngoại trừ mẹ và ông ngoại ra thì cậu ấy chính là người em cảm thấy có lỗi nhất, em đã luôn tìm kiếm nhưng hết Sam rồi lại đến Sena ngăn cản nên căn bản em không thể điều tra ra bất cứ cái gì, tại sao vậy hả?"
Nhìn Takemichi truy hỏi Sohara cũng đau lòng không kém, nhưng đây là lệnh của Simon, sao ông dám cãi lời.
"Draken là đứa trẻ ta nhận nuôi ngay sau khi Simon biết tin con đang ở cùng ông ngoại của mình! Anh ấy đã đoán trước được là sẽ có ngày này, thế nên Simon đã lệnh cho ta phải nuôi dưỡng một đứa trẻ có dáng dấp giống hệt con, để có thể dễ dàng đưa con trở về Nhật Bản khi cần thiết nhất."
Đem Takemichi nâng lên, Sohara xoa nhẹ hai bên gương mặt của cậu, ông nói:"Takemichi ngoan, con không cần cảm thấy tội lỗi hay áy náy gì cả, từ trước đến nay ta đều dùng những thứ tốt nhất để nuôi dưỡng Draken, yêu thương và chăm sóc nó chẳng khác gì con ruột! Suy cho cùng người có lỗi với nó nhất là ta, thế nên người phải bù đắp nhiều nhất cho nó cũng là ta, trong chuyện này, con không có lỗi gì cả."
Bởi vì tất cả mọi thứ Sohara đã thay Simon và Takemichi bù đắp cho Draken hết rồi.
Tất cả...
"Thế nhưng năm đó Draken cũng chỉ là một đứa trẻ, việc anh ấy phải gánh chịu những đau đớn đáng lẽ thuộc về em như thế thật khiến cho em không tài nào chấp nhận nổi, Sohara, em phải làm sao mới ổn đây..."
Mệt mỏi dựa vào vòng tay của Sohara, Takemichi rũ mắt.
Chuyện này chắc phải bắt đầu kể về thời điểm lúc Takemichi 9 tuổi.
Tại đất Mỹ, một nơi loạn lạc chưa khi nào ổn định, Simon vì lo lắng cho an nguy của con trai nên đã thay Sohara tính trước một bước, để cho ông trong lúc chờ đợi Takemichi được Simon trở về Nhật Bản để đón cậu đến Mỹ thì phải bồi dưỡng tình cảm với một đứa trẻ nào đó mà ông mong muốn.
Từ đầu đến cuối cũng chỉ với một mục đích duy nhất: Sẵn sàng làm người thế mạng cho Takemichi bất cứ lúc nào.
Hai năm sau, Draken 12 tuổi - đã là con nuôi của Sohara, Takemichi 11 tuổi - đã được Simon đưa đến địa bàn của mình để sinh sống.
Dùng thời gian hai năm để dạy dỗ Takemichi cách phân biệt nhãn rượu và mùi vị do chính Simon điều chế, như khế ước định sẵn, Sohara có thể đưa Draken trở về Nhật Bản sau khi hoàn thành nốt nhiệm vụ cuối cùng.
Trong cùng một thời điểm, Takemichi vô thanh vô thức được Sam mang đi.
Còn Simon thì ngồi trên một chiếc xe sang trọng để chơi trò dương đông kích tây, giả vờ hình ảnh một người bố đang đưa con trai của mình ra sân bay để trở về Nhật Bản, cứ thế, chiếc xe bị phục kích, đứa trẻ bị nhắm đến đã tổn thương nghiêm trọng ở phần bụng nên tạm thời không thể về nước, và đứa trẻ xấu số đó chính là Draken.
Mười ngày sau đó, Simon giải quyết ổn thoả mọi thứ xong thì trực tiếp đem Draken trả lại cho Sohara, còn chính ông thì đem theo ba người còn lại để cùng trở về Nhật Bản đón Takemichi.
Thế nên mới nói rằng người Takemichi cảm thấy có lỗi nhất là Draken, vì trong chuyện này hắn hoàn toàn là người bị động.
Cứ như gieo nhân nào gặt quả nấy, quanh đi quẩn lại người tổn thương cậu nhất lại chính là người Takemichi cảm thấy có lỗi nhất.
Đúng là muốn cạch mặt lâu vẫn không thể được.
Bình ổn lại cảm xúc xong, Takemichi đón xe đi đến bệnh viện để tìm Chifuyu như lời đã hứa.