Trời hừng đông, Chifuyu trăn trở cánh tay bị Takemichi nằm đè cả một đêm thành một tư thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Như lời đã hứa, đúng bảy giờ sáng ngày mai Vivian đã có mặt tại bệnh viện để chứng kiến nguyên một màn cẩu lương ngược thân FA đến nỗi phun luôn cả máu tươi.
Ngay từ lúc bắt đầu đã không hề nghĩ đến Chifuyu cũng sẽ có ngày ngọt ngào đến thế, vừa hiếu kì vừa tò mò mà chạy đến gần chỗ của Takemichi để xem thử, Vivian vươn tay ra, ý đồ muốn chạm vào má của Takemichi. Đột nhiên tay bị giữ lại, Vivian còn chưa kịp hét lên thì cô đã bị Baji mới đi vào bịt miệng lại rồi kéo ra ngoài.
Dùng một đôi mắt dò xét để đánh giá Vivian, Baji buông tay ra rồi tra khảo:"Cô là ai?"
Còn chưa kịp bực bội thì Vivian đã nhanh chóng nhận ra đối phương đang đứng trước mặt mình chính là cái tên hổ báo cáo chồn năm xưa luôn cùng cô đánh lộn, niềm vui sướng được nhân đôi, Vivian vui đến độ muốn khóc.
Run rẩy chỉ tay vào Baji, Vivian quên luôn cả việc giả giọng mà nói ra một câu chỉ có một mình hắn mới hiểu.
"Con cáo già, anh không nhớ em thật đó hả?"
Dừng khoảng chừng là hai giây, Baji ngơ ngác nhìn "người phụ nữ" có chất giọng đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Con cáo già? Cái biệt danh này nghe rất quen tai, còn là quen đến mức không thể nhầm lẫn được.
"Mẹ nó, đừng nói là Vivian đó nha!?"
"Em nè!!!"
Cùng một nơi lại gặp được hai đại ân nhân lớn nhất cuộc đời mình là điều mà chính Vivian cũng không ngờ đến, thế nhưng cười hạnh phúc còn chưa được bao lâu thì Vivian lại bị câu hỏi ngớ ngẩn của Baji làm cho tụt hết cảm xúc.
Nguyên văn chính là:"Đừng nói là cậu phẫu thuật chuyển giới rồi đấy nhé?"
"Chuyển giới cái đầu anh, người khác không biết em còn hiểu nhưng nếu anh là người hỏi câu này thì chúng ta nên xem xét lại chuyện có nên tiếp tục làm bạn hay không!"
"Được được, tôi đùa thôi." Baji cười cười.
Nhớ đến chuyện mờ ám giữa mối quan hệ của Takemichi và Chifuyu, Vivian nghĩ vì Baji có lẽ sẽ biết được đôi chút nên đã quyết định hỏi hang đôi chút.
"Này Baji, chuyện Chifuyu có người yêu anh có biết không? Cái người nằm cùng giường với anh ấy đấy."
Đột nhiên bị đụng phải cái vảy ngược, Baji tức giận nổi đoá:"Ai bảo bọn họ là người yêu thế?"
"..."
Tự nhiên anh nổi khùng với tôi làm gì?
"Thế làm sao?"
Hôm qua dù có bị nhốt trong phòng tắm nhưng mấy cái chuyện mờ ám bọn họ làm ngoài này gì y cũng biết, thế nên không phải là người yêu thì là gì.
"Cậu ấy là người yêu của tôi."
"???"
Hoàn toàn ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa trước thông tin như cái bùng binh này, Vivian đưa tay lên trán để niệm chú trấn an bản thân.
Baji nói Takemichi là người yêu của anh ta, vậy chẳng khác nào nói chính mình đang bị cắm một cái sừng to đùng lên đầu cơ chứ? Còn Chifuyu, ai đời lại đi "húp" người yêu của bạn thân không?
Đưa một đôi mắt đáng thương để quan sát Baji, Vivian ba phần thấu hiểu bảy phần thương tâm mà vỗ vai trấn an hắn.
Được rồi, cho dù Vivian có rất quý Chifuyu đi chăng nữa nhưng đối với hành động thối nát này của Chifuyu Vivian cũng không tài nào chấp nhận được.
Nhớ đến hình ảnh thân mật sáng nay, Vivian như ngộ ra một chuyện mà khó hiểu hỏi hắn:"Vậy sao sáng nay khi thấy người yêu mình bị thằng khác ôm mà anh vẫn có thể bình tĩnh như thế?"
Nếu là y thì có khi y đã nhảy dựng lên mà một sống một còn với thằng kia rồi.
Suy xét kĩ lưỡng trước câu hỏi của Vivian, Baji chậm rãi nói:"Kì thật không muốn, nhưng Chifuyu vì bảo vệ người yêu của anh mày nên mới thành ra như thế, cho ôm một chút cũng không đến nỗi."
Lợi hại, Vivian giơ ngón tay cái tán thưởng cái suy nghĩ cao cả của Baji.
"Anh thật con mẹ nó rộng lượng."
Lười cũng Vivian đấu khẩu, nhớ đến chuyện quan trọng, Baji nhìn vào phòng bệnh rồi thuận miệng hỏi y.
"Takemichi biết em là con trai không?"
Đem túi xách cầm lên, Vivian lắc đầu.
Y và cậu còn chưa chính thức va chạm lần nào nữa, sao mà dễ dàng biết như vậy được.
"Vậy được, lát nữa cũng không cần nói ra."
Cùng Vivian tiến vào phòng bệnh của Chifuyu, ra hiệu cho Vivian qua chỗ khác đứng, Baji cúi đầu lay tỉnh Takemichi.
"Takemichi dậy thôi, không còn sớm nữa."
Từ trong lồng ngực của Chifuyu kéo ra, Baji đem toàn bộ cơ thể của Takemichi bế lên rồi đi sang chiếc ghế tròn ở bên cạnh để ngồi xuống.
Bị mất đi nhiệt độ ấm áp đột ngột, Chifuyu khó chịu trở mình vài lần nhưng lại nhanh chóng thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Không quan tâm đến Chifuyu hay Vivian, thật hiếm lắm mới có cơ hội được gần gũi với Takemichi nên Baji rất tranh thủ trong việc ăn đậu hũ của cậu.
Đầu tiên là ở trán, sau đó là má đến hai con mắt vẫn nhắm nghiền của cậu đều bị Baji thơm hai cái, từ nhẹ cho đến mạnh, cho đến khi hắn không kiềm chế nổi mà mở miệng cắn vào mũi của Takemichi một cái thì mới làm cho cậu từ trong mộng giật mồng tỉnh dậy.
Bị ăn đau bất ngờ, Takemichi hoang mang ôm lấy cái mũi đang đau râm rang của mình rồi dùng đôi mắt cực kì vô tội nhìn Baji, khi nhận thức tình huống khó hiểu đang xảy ra ở hiện tại thì Takemichi mới bắt đầu ương ngạnh vùng vẫy:"Anh..."
Những lời nói phía sau đều bị Takemichi ấm ức nuốt hết vào bụng vì cậu chợt nhớ đến chuyện bản thân còn chưa đánh răng nữa, không vui đẩy mặt Baji ra, Takemichi lấy tay của hắn rồi vẽ lên vài chữ ngắn gọn để biểu đạt tâm ý của cậu.
"Mau thả tôi xuống."
Cảm giác nhột nhột truyền đến trong lòng bàn tay khiến Baji vừa buồn cười vừa yêu thích không thôi, cưng chiều vỗ má của Takemichi, Baji đanh đá chép miệng:"Không thích đó."
Nhận được câu trả lời không vừa ý, Takemichi lại tiếp tục vùng vẫy, thế nhưng sức lực của Baji quá lớn, cho dù Takemichi có muốn thì cũng chỉ chuốc lấy thất bại thảm hại, quá mệt mỏi khi phải đối diện với chuyện mất sức như thế này vào sáng sớm, Takemichi nghĩ nghĩ rồi quyết định từ bỏ, mặc kệ Baji muốn làm gì thì làm.
Ngồi một bên chống cằm xem kịch vui, Vivian gãy gãy móng tay, ở trong miệng lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ mình ở Nhật Bản có khả năng tàng hình sao?"
Hôm qua cũng vậy, bây giờ cũng vậy, điểm duy nhất khác biệt chắc là sự thay đổi về "người ở trên" thôi nhỉ?
Đem đầu ngửa ra sau, Takemichi toan nhắm mắt ngủ tiếp thì lại bị hình ảnh của Vivian làm cho giật mình sửng sốt, quay phắc đầu ra phía sau để xác định sự hiện diện người thứ tư, cậu hoàn toàn câm nín.
Đây là ai thế?
Nhận ra được sự cứng nhắc của Takemichi, Baji nhìn theo tầm nhìn của cậu rồi thản nhiên à một tiếng.
Xém chút nữa thì hắn quên mất trong căn phòng này còn có cả Vivian. Hất cằm ý bảo Takemichi có thể đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, ở bên ngoài, Baji xem như không có gì mà bắt chéo chân chờ đợi.
Tuỳ tiện xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay, Vivian sang trọng vắt chân lên bàn rồi ẩn ý nói ra một câu:"Kì thật em không biết giữa anh với Chifuyu thì ai mới là người đang nói thật nữa, vì ánh mắt của Chifuyu nhìn cậu ấy cũng giống hệt anh, đều mang một loại cảm giác rất chân thành."
"Vậy sao?"
Baji thuận miệng nói.
Điều này thì hắn tất nhiên hiểu rõ, Chifuyu thích Takemichi là điều mà bất kì ai tinh ý cũng có thể nhận ra mà.
"Còn chưa kể đến chuyện mờ ám của hai người bọn họ vào đêm qua nữa."
"Em nói gì?"
Như bị đụng phải vảy ngược, Baji cả người xù lông, ngay cả ngữ điệu cũng có phần chua chát không ít.
Bị Baji doạ cho hết cả hồn, Vivian vì không dám nói bậy nên lập tức im bặt, ngay cả thở cũng xém một chút nữa quên mất.
Y tự hỏi sao hôm nay Baji thích làm người khác giật mình thế nhỉ? Không lẽ hắn có sở thích doạ nạt người khác sao?
"Anh...anh cứ bình tĩnh xem nào, được rồi, vì để công bằng nên tôi sẽ nói khi Chifuyu tỉnh dậy, ai biết được trong hai người thì ai mới là người nói thật cơ chứ?"
"Này! Vivian, em không nói thì cuộc đời anh coi như tiêu tan đó."
Một người kiêu ngạo như Baji mà sẽ có lúc hạ thấp đầu để "cầu xin" người khác sao?
Thế nhưng cũng vì một câu nói này mà Vivian đã nhớ đến câu nói của Chifuyu tối hôm qua.
Anh sẽ bù đắp sau, nhanh lên, nếu để cậu ấy hiểu lầm gì đấy thì anh đánh gãy chân em đó.
Tuy hàm ý không hề giống nhau nhưng lại cùng đích đến và trung tâm của sự chú ý tất nhiên cũng chỉ vì một người, ban đầu là không quá để tâm nhưng dần đà Vivian đã bị hai con người này làm nảy sinh sự tò mò lúc nào không hay, rốt cuộc thì phải có sự đặc biệt gì mà có thể khiến cả Chifuyu và Baji trở nên ngu muội như thế?
Đang lúc đấu tranh tư tưởng thì điện thoại của Baji lại reo lên, cầm điện thoại bước ra ngoài để nghe, sau một hồi, Baji tiến vào với một vẻ mặt cực kì bình thản, thật giống như vừa trúng sổ số vài tỷ.
"Sao thế?"
"Quản lí của tôi gọi đến, họ bảo có một số công ty muốn kí hợp đồng với tôi nên chắc tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."
Từ bên trong phòng tắm bước ra, Takemichi nghe Baji nói thế thì thuận miệng hỏi:"Anh có tính đi quay phim tiếp không?"
Nhìn thấy Takemichi vừa mới tắm xong, Baji tiến lại gần rồi đưa tay ôm lấy eo của cậu, cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm đang toả ra từ người của Takemichi, Baji tâm tĩnh lại, nhẹ nhàng lắc đầu:"Đang nghĩ đến chuyện đầu tư chứng khoáng với mở một cửa hàng thôi, mấy chuyện quay phim phiền phức lắm."
"Vậy sao lần trước anh lại đồng ý lời mời của Wakui Ken?"
"Đánh bóng tên tuổi."
Thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhìn lên đồng hồ đã không còn sớm, Baji nhanh chóng hôn tạm biệt Takemichi xong thì lập tức rời khỏi bệnh viện, tất nhiên trước đó hắn còn không quên lời nói của Takemichi về việc cậu có 50 bản ghi âm của Kenji đã nói trước khi chết, nếu hắn cần thì cậu sẽ đưa ra bằng chứng để tẩy trắng tội lỗi mà hắn đã phải gánh chịu oan ức suốt bao lâu nay.
Chỉ một cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng Vivian đã lờ mờ đoán được lí do vì sao cả hai người anh yêu quý của y đều một lòng hướng về Takemichi như thế, đây chắc hẳn là vì sự lương thiện của cậu chăng?
Đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, Takemichi không che dấu sự tò mò mà chậm rãi quan sát y từ trên xuống dưới.
Bị ánh nhìn nóng bỏng của Takemichi làm cho rạo rực cả người, Vivian tự nhận bản thân là một người có nghị lực rất kém nên ngay thời điểm Takemichi muốn tìm hiểu thêm thì y đã chủ động can thiệp vào.
"C-cậu nhìn tôi làm gì?"
Đột nhiên lại cảm thấy ấp úng trước sự hiện diện của Takemichi, Vivian hận không thể tự thưởng cho bản thâm hai bạt tai để cảnh tỉnh cái sự bóng bẩy trong người của mình.
Mẹ nó, chỉ là gương mặt có chút dễ nhìn và đáng yêu thôi? Có gì mà phải run chứ?
Nhận ra được hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình đã làm cho mĩ nữ tức giận, Takemichi ho khan một tiếng rồi quyết định thu lại tầm mắt.
Không thể nói đây là lần đầu tiên Takemichi gặp được một người đẹp như Vivian, thế nhưng đẹp đến mức phải nhìn qua vài lần mới xác định được như cô thì quả là vô cùng hiếm thấy.
Âm thầm thở dài một hơi, Takemichi tiếc nuối khi bản thân đã không mang theo máy ảnh, bằng không hôm nay cậu đã chụp được một vài khoảnh khắc đẹp rồi.
Đáng tiếc, đáng tiếc nha.
Thấy được sự thất vọng não nề của Takemichi, Vivian cho đến hiện tại vẫn không hết hiếu kì mà trực tiếp hỏi nhân vật có sức ảnh hưởng nhất trong câu chuyện ba người.
"Này, đêm qua lúc làm với Chifuyu anh có cảm thấy chột dạ với Baji không?"
Nghệch mặt ra một hồi lâu, Takemichi nâng mắt nhìn y, khó hiểu hỏi:"Làm cái gì cơ?"
"Hả?" Vivian có chút không tin được nhìn cậu.
Đừng nói là bị mất trí nhớ đột xuất nha?
"Vậy anh có nhớ tại sao anh lại đến đây không?"
"...Tôi uống bia nên chạy tới đây và ngủ thôi?"
"..."
Này là mất trí nhớ có chọn lọc đúng không? Thảo nào hôm qua Chifuyu cứ luôn mồm hỏi cậu ta có biết hắn là ai không.
Cảm thấy đáng thương khi nhìn về người anh vẫn còn đang ngủ của mình, Vivian quyết định không hỏi nữa mà nhanh chóng tìm ghế ngồi xuống, một lát sau, Takemichi cảm thấy đói bụng nên quyết định đi xuống canteen để mua ít đồ ăn sáng.
Trên dãy hành lang của bệnh viện, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ngay phía sau cậu, cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề, Takemichi nhớ đến cuộc điện thoại kì lạ đã gọi cho cậu hôm qua rồi bất chợt nảy sinh một suy nghĩ cực kì đáng sợ.
Chẳng lẽ hắn theo cậu đến bệnh viện sao?
Nhanh chân đuổi theo kẻ lạ mặt, Takemichi chạy lên tầng 5 ngay tại căn phòng 145 thì hoàn toàn mất tung tích của đối phương.
Một cảm giác cực kì quen thuộc xẹt qua, Takemichi đưa mắt nhìn lên số phòng.
Đây...không phải là nơi mà Melody đang nằm sao?