[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 15: Suy nghĩ.




"Bắt đầu."


Hai chữ vừa thốt ra từ lời của đạo diễn thì mọi người đã bắt đầu đến vị trí đã được chỉ điểm sẵn, vị trí của Takemichi thì cách xa bọn họ một chút nên cũng không đến nỗi căn thẳng, lúc này mặc dù phân cảnh này Hina không góp mặt nhưng vì đã nói sẽ hỗ trợ cho cậu nên cô đã đứng kế bên Takemichi để cùng xem buổi thị phạm này.


Rõ ràng vẫn khoác trên mình bộ trang phục không hợp với phong cách của bất lương nhưng người kia lại thể hiện được một gương mặt vô cảm thờ ơ mà bước gần như song song với người có hình xăm ở thái dương mà sáng nay cậu đã chụp.


Takemichi quan sát rất chăm chú, thậm chí là nhập tâm đến nỗi khiến Hina phải bật cười.


Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu một cái thì mới đem cậu từ thế giới riêng của mình trở về, nhìn Takemichi hơi giật mình nhìn về phía cô, Hina nghiên đầu mỉm cười:"Căn thẳng sao?"


Cô nhìn ra Takemichi rất để ý nhất cử nhất động của bọn họ, đây là một loại quan sát dành cho người đang rơi vào trạng thái căn thẳng.


Đúng là thế, nhưng Hina không biết Takemichi căn thẳng vốn là do bụng của cậu vẫn có cảm giác bồn chồn.


Cậu vẫn chưa được đi "tè".


Takemichi nhìn cô, cũng không thể nói vì ly nước mà cô đưa cho cậu sáng nay đã khiến cậu trở nên căn thẳng hơn bình thường, Takemichi lại như có như không gật đầu.


Takemichi không thể tập trung chú ý Hina, bởi vì không biết vì sao cậu cảm thấy:"Người ở kia...không phải nhìn rất quen mắt sao?"


Takemichi chỉ về phía người đang ngồi ở trên một chiếc ghế tượng trưng cho một bậc thang, không hiểu vì sao từ lúc bắt đầu cậu đã cảm thấy người này rất quen mắt, thế nhưng ngay lập tức cậu không thể nhớ ra đó là ai?


Hina nhìn về hướng tay của Takemichi, cô bỏ tay lên cằm, sau đó lại nhìn về phía Takemichi, cô gật gù:"Đó là em trai của Sano Shinichirou mà lần trước cậu đã gặp, nếu thấy quen mắt cũng không có gì là lạ đi?"


Cái gì!?


Takemichi kinh ngạc mở to mắt nhìn em trai của ảnh đế, nói thì mới thấy đúng là có ba phần tương đồng, nhất là đôi mắt, đúng là nhìn kĩ thì cũng giống.


Nhưng không phải.


"Chị nói thì tôi mới biết cậu ấy giống anh Shinichirou...nhưng không phải, tôi không phải thấy quen vì gương mặt giống."


Takemichi từ trước tới nay nhận dạng người rất tệ, thế nên không thể chỉ vì một người mình từng gặp mặt mà cảm thấy quen mắt được, huống chi cậu cũng chỉ mới gặp Shinichirou có đúng một lần ở ngoài đời cơ chứ?


Takemichi không nhớ ra được nên rất khó chịu, lúc này, Hina vốn đang nhìn cậu thì lại đưa tay huých cậu một cái, cô chỉ về phía mọi người đang đứng.


"Bắt đầu rồi kìa!"


"Cuộc gặp hôm nay về vụ "Mobius" chúng ta sẽ có một cuộc giao chiến lớn với chúng."


"Nó sẽ vào khoảng thời gian lễ hội Musashi. Vậy, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người."


Gương mặt băng lãnh ban đầu bây giờ đã đổi, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi, đôi mắt nhắm nghiền.


Rõ ràng là một người không thích thể hiện cảm xúc lại đang phô ra tiếu ý trên môi nhưng lại không kém phần lãnh đạm.


Nét diễn xuất này...không phải quá quen rồi sao?


"Giải thích cho Takemichi đi."


Draken đứng bên cạnh Mitsuya mà hơi nghiên đầu nhìn cậu, rõ ràng là chưa nói chuyện lần nào nhưng cách thể hiện của hắn cũng khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác đã quen biết.


Takemichi hơi nghệch mặt ra, lúc này, Mitsuya đã chủ động đi đến phía cậu rồi bắt đầu đọc lời thoại của mình.


"Mobius là một băng kiểm soát Shinjuku lâu đời hơn chúng ta hai thế hệ."


Chết rồi, đoạn này là đến cảnh của cậu. Takemichi mặc dù bỏ lỡ hai giây nhưng cũng nhanh chóng bắt kịp tiến độ.


"Hả!?" Takemichi tỏ ra kinh ngạc nhìn Mitsuya:"Touman không phải là người kiểm soát khu này sao?"


"Touman là Shibuya, Shinjuku là chuyện khác."


Ở bên ngoài, Ema khoanh tay quan sát cũng tỏ ra kinh ngạc.


"Cậu ấy mở đầu cũng khá tốt nhỉ?"


"Ừm! Biểu cảm cũng ổn lắm!"


Hina gật đầu phụ hoạ.


Lúc này, Takemichi vốn còn đang đặt sự chú ý lên Mitsuya thì đã bị một lực đạo từ phía sau đạp đến.


Bị tấn công bất ngờ, Takemichi không kịp phòng bị đã ngã nhào về phía trước, tay của cậu trượt dài trên sàn mà tạo ra vài vệt màu trắng do bụi bẩn để lại.


Theo phản xạ tự nhiên, Takemichi hoàn toàn quên mất là có cảnh này nên đã tức giận quay đầu hét lên.


"Đau! Làm gì hả?"


Vốn không phải là diễn, nhưng Takemichi lại may mắn đọc đúng lời thoại mà mình phải nói.


Takemichi còn đang muốn đứng dậy thì đã bị Chifuyu cúi đầu nhìn xuống, gương mặt lãnh khốc nhìn cậu.


"Có vấn đề gì sao?"


Cái gì!?


Đậu mợ, cậu quên luôn là đang phải diễn, nhưng có cần đạp mạnh vậy không?


Takemichi hít một hơi sâu, sau đó lại đưa mắt nhìn Chifuyu mà không nói lời nào.


"Mày là Hanagaki sao?"


"Mày được Kiyomasa chăm sóc trong vụ đánh nhau ngầm hả?"


"Mày tính cầu cho bọn tao thua sao?"


Đậu mợ nó, đúng là dùng tên thật rất khó để kiềm chế, hiện tại cậu đang bị tra hỏi nhưng chỉ có thể câm nín mà đưa mắt nhìn, hoàn toàn không dám hó hé một lời nào.


"Dừng lại đi."


Mitsuya bỏ tay vào túi quần nhìn Baji và Chifuyu.


Những lời cãi vã bắt đầu được đọc lên.


Đúng! Chính là đọc lên mà không phải là nói.


Mọi thứ sau đó được diễn ra theo đúng kịch bản mà không hề có một chút sai sót nào.


Có lẽ bởi vì kế tiếp Takemichi không cần phải mở miệng nữa nên cậu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất tập trung ngoại trừ việc đưa mắt nhìn họ.


Tai của cậu rõ ràng đã cố gắng nghe xem bọn họ rốt cuộc đang đọc cái gì, thế nhưng hoàn toàn không thể nghe được.


Những lời thoại của kịch bản được đọc ra một cách chỉnh chu cùng với biểu cảm phù hợp của người diễn.


Chỉ cần máy quay đưa đến, bọn họ sẽ hoàn thành tốt vai diễn của mình một cách chuyên nghiệp.


Thế nhưng tại sao Takemichi không cảm nhận được...


Rõ ràng mọi thứ vẫn đang diễn ra theo đúng tiến trình, vậy tại sao Takemichi lại không thấy được mình đang thật sự đang cùng bọn họ ở chung một thế giới?


Mà thật giống như hoàn toàn bị tách rời?


Cậu ngơ ngác mà đưa mắt nhìn từng người, bọn họ vẫn đang diễn sao? Nhưng tại sao ngoại trừ mắt thấy những cánh môi khép vào mở ra thì cậu không thể cảm nhận được thứ gì khác...


Cho đến khi mọi thứ đã kết thúc thì Takemichi vẫn duy trì tư thế ngồi nghệch ra hệt như một đứa ngốc mà nhìn vào một hướng vô định, cảm thấy không được bình thường, Hina chủ động đi đến vỗ vai cậu một cái thì mới đem cậu từ tiềm thức của mình kéo trở về.


Ở phân cảnh cuối Takemichi luôn ở trạng thái mất tập trung, cũng may ở phần sau không cần đọc thoại nên không ảnh hưởng lắm, dù sao lần đầu như vậy cũng tạm ổn.


Takemichi đứng dậy phủi sạch bụi bẩn có trên người, cậu nghĩ rằng bản thân nên suy xét lại chuyện có nên tiếp tục diễn không...