Trên dãy hành lang mang một màu vàng nhạt nhoà của ánh sáng, Takemichi từ quán rượu lê bước đến bệnh viện với một trạng thái cực kì mất tỉnh táo.
Cậu lảo đảo chống đỡ mấy bức tường trắng để tìm đến số phòng thân thuộc, lúc này, vì quá bất cẩn nên trong lúc sơ ý Takemichi đã vô tình làm rơi lon bia rỗng xuống nền đất, cũng may mức độ va chạm không mạnh nên chỉ thoáng qua chút âm thanh "len ken" rồi nhanh chóng trả lại sự yên tĩnh vốn có của bệnh viện.
Cúi xuống nhặt lon bia lên, Takemichi lờ mờ nhận ra được bên cạnh mình hiện tại là phòng của Chifuyu đang nằm.
Hít một hơi sâu rồi thở ra, Takemichi đưa tay cầm chốt cửa, kéo ra.
Kéo ra...
Thế nhưng cho dù cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể nghe được tiếng "cạch cạch" khó chịu vì hai thanh sắt nặng nhẹ chạm vào nhau.
Sau một hồi hành động vô nghĩa thì cuối cùng Takemichi cũng mở được cửa, thế nhưng không phải "Kéo ra" mà là "Đẩy vào".
À một tiếng xem như đã hiểu lí do, Takemichi bực bội đánh vào cánh cửa một cái rồi chầm chậm tiến lại gần giường của Chifuyu đang nằm.
Không nói một lời chào hỏi thăm, Takemichi trực tiếp đem chăn lật tung lên rồi nhìn chằm chằm vào vết thương đã được băng bó ở chân của hắn.
Mọi kí ức vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, cái cảm giác đau đớn Chifuyu đã trải qua thời điểm kia căn bản cậu không tài nào hiểu được, trừ khi cậu là người phải gánh chịu hậu quả trên.
Còn về cuộc điện thoại kì lạ đó...rốt cuộc là ai rắp tâm muốn đẩy cậu vào con đường chết?
Hoặc là do chính cậu đã nghĩ quá nhiều...
Nghe thấy tiếng động, Chifuyu từ từ mở mắt nhìn Takemichi bất lực ngồi ôm đầu ở phía cuối giường, dùng tay chống đỡ ngồi dậy, Chifuyu đem Takemichi vẫn còn đang mơ hồ kéo về phía mình, ép cậu cùng hắn đối chấp nhìn nhau.
Từ trong song mâu đã không còn tỉnh táo của Takemichi cùng với mùi hương nồng nặc của bia, Chifuyu đại khái hiểu được chuyện cậu đã đi tìm bia giải sầu.
Vốn muốn mở miệng hỏi hang tình hình của Takemichi, thế nhưng còn chưa kịp nói được gì thì Chifuyu đã bị hành động bất ngờ của cậu làm cho không kịp trở tay.
Hai cánh má đột nhiên bị giữ lại, Takemichi nghiên đầu hôn vào môi của Chifuyu.
Đem hắn đẩy ngã ra phía sau, Takemichi không chút hoang mang ngồi lên, rồi lại cúi đầu hôn xuống một lần nữa.
Cái cảm giác được người mình yêu chủ động Chifuyu muốn còn không kịp, thế nhưng với tình hình hiện tại, Chifuyu không cho phép bản thân bị mê hoặc bởi sắc dục mà vô tình làm tổn thương cậu.
Xoay người né tránh cái cảm giác chạm lưỡi vào nhau của đối phương, Chifuyu đưa tay đè lại ở eo cậu, ngăn cho cậu muốn tiếp tục.
Mặc dù đầu óc đã sớm không còn tỉnh táo nhưng Takemichi ý thức được việc cậu đang bị hắn từ chối, không cam lòng mà hôn chụt chụt xuống má của Chifuyu, Takemichi đưa lưỡi ra, lại nhẹ nhàng liếm láp trên tai của hắn.
Bị kích thích đến mức muốn bùng nổ, Chifuyu hơi dùng sức mà đẩy ngã cậu ra phía sau, sau đó đổi từ thế bị động sang chủ động, Chifuyu đem tay của Takemichi kiềm lại rồi gằn giọng tra hỏi:"Em...có biết hiện tại mình đang làm gì không?"
Đôi mắt lờ mờ hơi men của Takemichi đã trực tiếp trả lời lại câu hỏi mang tính đối chấp của Chifuyu, Takemichi mấp môi nói gì đó không rõ, thế nhưng rõ ràng là cậu không biết bản thân đang làm gì.
Cùng với người không nhận thức được mình làm tình thì có gì hay ho, ham muốn ban đầu của Chifuyu cũng bị một cái hoang mang này của cậu dội cho lạnh cả người.
Vùng vẫy mãi vẫn không thoát khỏi cánh tay đang đè mình lại, trong một giây phút ngắn ngủi, Takemichi đã cảm thấy lương tâm bị tổn thương cực kì nghiêm trọng.
Đôi mắt ngấn lệ như một dòng thác mà bất chợt tuôn trào, Takemichi vừa cắn môi tức giận vừa lắc đầu nói:"Anh từ chối tôi, không phải nói anh thích tôi sao, tôi cho anh, tôi đang cho anh vậy anh còn muốn gì nữa...?"
Sự bất lực cùng đau lòng đều bộc lộ bên trong lời nói của Takemichi, thật giống như cậu đang dùng một phương thức trao đổi để gián tiếp nói lời xin lỗi với hắn.
Nhưng mà tình cảm với tình dục đâu có thể gộp lại làm một, thứ Chifuyu cần đâu phải mỗi cơ thể của Takemichi?
"Em nói ngốc gì vậy?"
Đem tay của Takemichi vòng lên cổ của mình, Chifuyu ân cần hôn lên trán cậu rồi cười nhẹ:"Thứ tôi cần là trái tim của em, chỉ riêng cơ thể thôi đâu có đủ."
Hắn cũng có cái tham lam của mình, thế nhưng trên đời này cũng chỉ có một người khiến cho hắn nảy sinh loại cảm giác ham muốn này thôi, duy nhất một người.
"..."
Không một lời đáp lại, Takemichi dùng tay che đi đôi mắt của mình rồi âm thầm rơi lệ.
Cảm xúc bên trong cậu giờ thật hỗn độn, cậu không biết phải làm như thế nào mới phải, trái tim của cậu liệu có thể đem trao ra không?
Có thể không?
"Khoan đã, hiện tại em có nhận ra tôi là ai không thế?"
Đột nhiên bị Chifuyu nắm tay kéo dậy, Takemichi khoá ngồi trong lòng của Chifuyu rồi nhìn hắn với góc độ từ trên cao xuống.
"Takemichi, tôi là ai?"
Não bộ xử lí thông tin của Takemichi hiện tại rất chậm, cậu tất nhiên biết hắn là ai, nhưng chính cậu lại không tình nguyện gọi.
"Em không biết hay không muốn nói?"
Chifuyu hơi mất kiên nhẫn mà dùng lực ôm eo của cậu.
Không muốn nói thì được, nhưng nếu không biết thì hoàn toàn không thể nha.
Đặt Takemichi nằm xuống lại giường, Chifuyu cúi người cởi quần của cậu ra uy hiếp mở miệng.
"Em không gọi? Được, đây là hình phạt do em tự chuốc lấy."
Không một lời báo trước, Chifuyu cúi người rồi đem tính khí của Takemichi ngập vào trong miệng.
Bị cảm giác ấm nóng đột nhiên bao phủ khiến toàn thân của cậu run rẩy.
Sợ hãi ôm miệng để che dấu đi âm thanh vỡ vụn đang muốn thoát ra ngoài, Takemichi vừa hoảng sợ vừa bị kích thích mà đưa mắt nhìn Chifuyu.
Hắn đang làm cái gì vậy? Có nhận thức được ở đây là đâu không?
Có lẽ Takemichi đã dần thanh tỉnh nên cậu ý thức được sự tình không hợp lẽ phải đang diễn ra tại nơi đây, thế nhưng sự dịu dàng của Chifuyu khiến Takemichi chỉ kịp chạm tay vào đầu hắn rồi nghẹn ngào ngửa cổ ra phía sau hưởng thụ.
Dựa vào sự run rẩy có tần suất của Takemichi, Chifuyu không nhanh không chậm xoa nhẹ hai viên tròn ở phía dưới rồi dùng lưỡi để kích thích linh khẩu non mềm của cậu.
Dưới sự dìu dắt của Chifuyu, Takemichi ở trong miệng của hắn đạt đến cao trào, thống khoái khó tả.
Nằm nghiên người thở dốc, Takemichi cố gắng trấn an nhịp tim, thế nhưng đến cuối vẫn không chịu nổi cái cảm giác xấu hổ này nên chỉ đành quay mặt sang nơi khác.
Nhận ra được sự tránh né của Takemichi Chifuyu cũng không bàn luận gì, hắn đang có ý đụng bước xuống giường để tìm khăn giấy lau cho cậu, thế nhưng chân chỉ vừa chạm nhẹ xuống đất thì Chifuyu đã muốn lập tức ngã quỵ xuống.
Hắn sẽ không quên mất chuyện cái chân đáng thương của mình đi?
"...Để tôi đi lấy."
Bước xuống giường cầm hộp khăn giấy lên rồi lau sơ qua cho chính mình, Takemichi nhận lấy cái quần từ chỗ của Chifuyu rồi nhanh chóng mặc vào.
Vừa rồi Chifuyu đã không có ý định làm tiếp, điều này đồng nghĩa với việc hắn tôn trọng cảm nhận và sự quyết định của cậu.
Một lần nữa, Takemichi leo lên giường rồi ngửa đầu nằm kề bên hắn, nhúc nhích người để nép vào lòng ngực của Chifuyu, cả quá trình Takemichi đều thực im lặng, vì không muốn cả hai ngại ngùng thế nên Chifuyu đã thuận theo ý muốn của Takemichi mà vỗ về an ủi cậu đi vào giấc ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Takemichi, Chifuyu nhẹ nhàng đem đầu của cậu đặt lên gối rồi dùng chăn đắp lại toàn bộ cơ thể của cậu.
Đưa mắt nhìn vào trong cánh cửa phòng tắm tối đen, Chifuyu nhỏ giọng hạ lệnh:"Em bước ra đi."
Một cô gái với mái tóc vàng cực kì nổi bật bước ra, kèm theo đó là chút tò mò nhìn vào Takemichi đang an ổn ngủ bên cạnh của Chifuyu mà chớp chớp mắt.
Đem mái tóc dài vén ra sau, người con gái xinh đẹp kia tay đứng chống nạnh, ánh mắt mang chút giễu cợt thách thức Chifuyu khi thấy hắn "ra sức" bảo vệ cậu.
"Thế nào? Anh không tính giải thích?"
"Nhỏ tiếng lại, em không thấy cậu ấy đang ngủ sao?"
Đem chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn kéo đến gần chỗ của Chifuyu, cô gái nhỏ nhanh chân đặt mông ngồi xuống rồi bắt chéo chân nhìn thẳng vào mắt của hắn, thái độ cực kì tự nhiên, rõ ràng là cùng với Chifuyu rất quen thuộc.
"Được, vậy đây là ai? Tình địch của em sao?"
"Em không có cửa."
"Đồ tàn nhẫn, anh có còn lương tâm không thế?"
Không trả lời lại câu hỏi của cô, Chifuyu cong môi cười nhạt.
Phải nói là hơn nửa tiếng trước khi Chifuyu cảm nhận được có người chạm vào mình, theo phản xạ tự nhiên, Chifuyu chụp lấy cổ tay của "người xa lạ" rồi nhìn chằm chằm vào đối phương với một thái độ cực kì khó chịu cùng chất vấn.
Nhìn thấy Chifuyu đã tỉnh lại, Vivian vui mừng khôn siết, còn chưa kịp nhảy cẫng lên để ôm hắn thì cô đã bị Chifuyu lạnh lùng đẩy ra.
"Cô là ai?"
Bị hỏi một câu cho ngớ hết cả người, Vivian còn chưa kịp khóc thì nước mắt đã vội chảy ngược vào trong.
Nhanh trí kéo vết sẹo ở cổ tay ra cho hắn xem, Vivian khẳng định mà gật gật đầu với hắn, ý muốn hắn tự chính mình nhớ lại cô là ai.
Thật may, sau một hồi đấu tranh thì Chifuyu đã nhớ ra "cô gái nhỏ" đã từng là bạn của hắn trong thời kì hắn trưởng thành.
Sự trở về của cô cũng khiến Chifuyu bất ngờ không ít, thế nhưng cuộc hội ngộ chưa được bao lâu thì cả hai đã bị tiếng mở cửa mạnh bạo làm cho kinh hồn bạt vía, nhìn cái đầu vàng vàng nhô ra ở phần kính trong của cửa ra vào, Chifuyu tinh ý nhận ra đối phương nên không kịp nghĩ ngợi nhiều thì hắn đã đẩy Vivian đi vào phòng tắm lẩn trốn.
"Em mau cút vào bên trong cho anh, nhớ là không có tín hiệu của anh thì không cho phép em bước ra ngoài."
"Anh, đùa đó hả? Em mới về đã cấp tốc đến thăm anh mà anh còn tỏ thái độ với em?"
"Anh sẽ bù đắp sau, nhanh lên, nếu để cậu ấy hiểu lầm gì đấy thì anh đánh gãy chân em đó."
"..."
Khó mà tin được Chifuyu nổi tiếng hiền lành lại có thể thốt ra mấy câu từ tàn nhẫn đó, Vivian vừa lo sợ vừa tò mò mà nhanh chóng trốn vào trong.
Có trời mới biết Chifuyu đã hoảng đến mức nào, bởi vì hiện tại hắn với cậu còn chưa chính thức làm lành nữa, lỡ có mệnh hệ gì giữa mối quan hệ của hai người thì hắn có chết cũng không thể rửa sạch được hết tội trạng
Takemichi đầu óc suy nghĩ sâu xa, nhỡ đâu lại nghĩ bậy bạ gì cho hắn với Vivian thì cuộc đời của hắn sẽ nhận được một vé đăng xuất khỏi thế giới mất.
"Anh, em hỏi thật một câu nhé?"
"Ừ."
Chifuyu gật đầu.
"Gia đình anh biết chưa?"
Ngấm ngầm hiểu được ý nghĩa to lớn trong lời nói của Vivian, Chifuyu nhíu mày lắc đầu.
Ý của cô là nói chuyện tình cảm giữa hắn với cậu.
Nhận được một tin tức cực kì khó tiếp nhận, Vivian đau đầu vỗ trán, tay còn không quên lấy một điếu thuốc ra chuẩn bị hút, cũng may Chifuyu nhanh tay lẹ mắt mà vội giật lấy nó rồi ném thẳng vào thùng rác, hắn còn không quên Takemichi vẫn ở đây đi?
Bị Chifuyu lườm cho lạnh cả sống lưng, Vivian thoả hiệp, quyết định không hút nữa.
"Nghiêm túc mà nói thì anh tính giấu giếm bao lâu? Anh sẽ không quên việc gia đình anh căm ghét đồng tính luyến đến mức nào đi? Anh sẽ không quên lí do em bị đẩy sang nước ngoài du học đi?"
"Vivian!"
Hạ giọng nhắc nhở cô chú ý âm lượng, Chifuyu quyết định im lặng để bày tỏ thái độ không muốn tranh cãi nữa.
Hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, Vivian xoay nhẹ cái đồng hồ xa sỉ trên tay rồi khom lưng hối lỗi.
"Lí do em trở về chắc anh cũng đại khái đoán được, chỉ còn một tháng nữa thôi thì lễ thừa kế sẽ chính thức diễn ra, em lựa chọn về sớm là vì không muốn buổi lễ gặp bất kì một sai sót nào...Chifuyu, từ nhỏ cũng chỉ có mình anh bảo vệ em, thời điểm em bị ông nội đưa sang Đức du học cũng chỉ có mình anh với Baji đưa tiễn, hai người so với ba mẹ ruột của em còn tốt hơn nhiều, thế nên em không mong anh vì người khác, để ảnh hưởng đến thứ anh đã dùng cả tâm tư tranh dành..."
"Anh tự lo liệu được, bây giờ em về sao?"
Nhìn Vivian cầm ví đứng lên, Chifuyu thuận miệng hỏi.
"Phải, ngày mai em sẽ đến."
"Với bộ dạng này?"
Khựng lại đôi chút, Vivian nhíu mày hỏi.
"Thái độ như vậy là có ý gì? Miễn sao lúc trở về gặp mặt gia đình thì em vẫn là em thôi?"
Câm nín trước sự quyết tâm của Vivian, Chifuyu lười bàn luận nên xua tay tỏ ý muốn cô nhanh chóng đi về.