[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 148




Viễn cảnh này hệt như lúc cậu nằm mộng thấy bản thân mình được sinh ra, cả cơ thể bao bọc toàn là máu, đứng ở trên cao, Takemichi nhìn thấy mẹ âu yếm nhìn cậu bằng đôi mắt cực kì dịu dàng, đôi bàn tay nhợt nhạt của của bà cố vươn ra để chạm vào đôi mắt nhỏ bé của cậu.

Sau đó, một màu đen bao trùm cả không gian, tiếng khóc đau thương của tất cả mọi người đều vảng vang bên tai như đang nhắc nhở về sự mất mát của một người yêu thương cậu vô cùng.

Lần đầu gặp mẹ cũng là thông qua một giấc mơ, nhưng giấc mơ ấy lại không có gì vui vẻ ngoài sự u tối và ám ảnh suốt cả cuộc đời cậu.

Sinh mạng này là mẹ dùng cả tâm hồn lẫn thể xác để đổi lại, cậu trân quý bản thân, càng trân quý những người sẵn sàng thay mẹ bảo vệ cậu.

Tiếng xe cấp cứu vang lên làm đứt đoạn dòng hồi tưởng về kí ức muốn chôn vùi, Takemichi ngồi chôn chân tại chỗ để nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang rỉ máu, cậu không cảm nhận rõ nỗi đau đang râm ran nhức nhối ở lòng bàn tay, mà tận sâu thẳm trong tim, Takemichi vô cùng bàng hoàng trước hình ảnh Chifuyu ngã quỵ trước mắt cậu.

Nếu lỡ như hắn cũng giống như mẹ, đều vì cậu mà cứ thế ra đi mãi mãi thì sao?

Liệu cậu có thể chấp nhận được sự thật kinh hoàng này không?

"Takemichi..."

Chifuyu thều thào.

Bây giờ chỉ có một mình hắn mới biết rõ tình trạng của bản thân ở hiện tại như thế nào, vậy nên vì để trấn an Takemichi, Chifuyu nén đau mà gọi cậu một tiếng.

Thờ thẫn đưa mắt nhìn qua, Takemichi bối rối mà đi đến giúp mọi người nâng thanh sắt kia ra khỏi người của hắn trước.

Nửa phần dưới, nặng nhất là ở chân của Chifuyu đã bị một thanh sắt nhọn đâm vào, thế nên ở đùi phải của Chifuyu đều là máu tươi đang thi nhau tuôn ra như thác.

Là người phát hiện ra đầu tiên, Baji giúp Chifuyu cầm máu bằng một tấm vải thô rồi nhanh chóng tương trợ mọi người nâng đỡ Chifuyu lên xe cấp cứu.

Cả một đoạn đường đi đến bệnh viện, Takemichi nóng lòng như ngồi trên đống than, tay cậu được Chifuyu siết chặt như thể không muốn ai chia cắt hai người.

Tình hình cấp bách, dù cảm thấy khó chịu nhưng Baji cũng chọn không can thiệp vào.

Hoặc nói đúng hơn là hắn không dám, vì ánh mắt của Takemichi từ khi chuyện tồi tệ này xảy ra thì luôn mang có một cảm giác cực kì trống rỗng, Takemichi từ trước đến nay là kiểu người bề ngoài tuy tỏ vẻ không mấy quan tâm người khác, nhưng nếu có thể thì cậu sẽ giúp đỡ họ hết mình mà không cầu mong nhận lại bất cứ điều gì, thậm chí là nguyện ý không để người ta biết cậu đã giúp họ.

Nay lại trở ngược được người ta giúp đỡ, Takemichi kinh sợ cũng là điều khó tránh khỏi.

Với lại, thời điểm Baji phát hiện ra mọi chuyện thì hắn đã nhìn thấy Takemichi mấp máp môi hai tiếng, theo như hắn suy đoán thì hình như cậu đã gọi "Mẹ ơi..."

Là mẹ sao?

Không phải là câu cảm thán nào cả, rõ ràng trong tiềm thức Takemichi đã gọi mẹ của mình? Nhưng vấn đề là tại sao khung cảnh này lại khiến cậu nhớ đến mẹ mà gọi lên như thế? Phải chăng đằng sau còn có ẩn khuất gì?

"Takemichi..."

Bị tiếng gọi của Chifuyu làm cho giật mình, Baji quay đầu nhìn Takemichi và Chifuyu vẫn đang tay trong tay mà lo lắng nhìn nhau.

"Ừ..."

Gật đầu đáp lại Chifuyu, Takemichi nhích tới gần Chifuyu hơn để nghe rõ những gì mà hắn muốn nói, đột nhiên lực nắm của hắn gia tăng khiến cậu vì đau mà hơi nhíu mày, cố ngồi gượng dậy để chạm trán vào đôi mắt đang dần mất đi phương hướng của Takemichi, Chifuyu khẳng định an ủi.

"Chuyện này là tôi tình nguyện, em không cần đặt này vấn đề hay nghĩ rằng do bản thân mình liên luỵ người khác! Là Chifuyu này lo chuyện bao đồng, hoàn toàn không liên quan đến em, thế nên hứa với tôi, không được giận hay tự trách bản thân, bằng không tôi sẽ không cảm thấy an ủi phần nào vì đã từng lừa dối em..."

Đây vốn dĩ là cái kết hắn xứng đáng có, cho dù có thật sự bị thương tật cả đời thì hắn cũng tình nguyện đổi lại.

Bởi vì Chifuyu đã từng xem nhẹ cảm nhận của Takemichi, là hắn có lỗi khi đã lừa dối người thật lòng lo lắng cho hắn, sẵn sàng đối chấp với đám người buông lời sỉ nhục hắn.

Đã có một Chifuyu từng nghĩ rằng quyền lực mới khiến cho người ta hạnh phúc, tiền tài mới khiến cho người ta thư thái tinh thần.

Thế nhưng sau khi gặp Takemichi, Chifuyu đã ngấm ngầm nhận ra ý nghĩa thật sự của hạnh phúc và tinh thần muốn có.

Ở bên cạnh cậu, tuy chỉ là một ngày ngắn ngủi nhưng mọi khát khao về cuộc sống thật thư giãn đã gần như hiện ra trước mắt hắn, giống như chỉ cần cố gắng vươn tay một chút nữa thôi thì sẽ chạm vào được.

Là do hắn đã tự tay đánh mất, cũng là vào thời điểm hắn nhận ra nếu chậm một giây nữa thôi thì hắn sẽ mất đi cái "tinh thần" và "hạnh phúc" của chính mình thì không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Chifuyu đã vươn tay ra để thay Takemichi nhận lấy phần hậu quả nghiêm trọng này.

Phần da thịt dưới chân dường như bị đông cứng, ngay cả cảm giác đau đớn Chifuyu cũng không cảm nhận rõ, thế nhưng cho đến thời điểm hiện tại, suy nghĩ hiện hữu duy nhất trong đầu hắn đó chính là: Thật may vì người bị thương không phải em...

"Xin lỗi nhưng phiền cậu buông tay, chúng tôi cần phẫu thuật cho cậu ấy."

Cứu người cấp bách, nữ y tá không kịp nghĩ ngợi nhiều mà đưa tay tách nơi liên kết của hai người ra, đẩy Takemichi vẫn đang mơ hồ tránh sang một bên để nhanh chóng dẫn Chifuyu vào phòng cấp cứu.

Bị đẩy lùi hai bước, Takemichi mất thăng bằng mà xém ngã về phía sau, cũng may Baji nhanh tay mà vội đỡ lấy cậu, nhẹ nhàng đem cậu kéo về băng ghế chuyền để bắt đầu ngồi chờ đợi kết quả.

Cảm giác lành lạnh từ cơ thể của Takemichi truyền đến khiến Baji lo lắng không thôi, từ trong túi áo lấy ra khăn giấy để giúp cậu lau đi những giọt mồ hôi đang thi nhau đổ trên trán, hắn đưa tay vuốt nhẹ lưng cậu, lại như muốn vỗ về, như muốn trấn an.

"Không cần sợ nữa, Chifuyu cậu ta phước lớn mạng lớn, nhất định không dễ dàng gục ngã đâu."

Đem hai lòng bàn tay đang siết chặt của Takemichi kéo ra để dễ lau đi những vết bẩn do nền đất sỏi đá để lại, Baji gọi y tá đến giúp cậu băng bó rồi chính hắn lại giúp cậu ấn huyệt thái dương, tóm lại, từ đầu đến cuối Baji đều cố gắng giúp Takemichi điều hoà lại thân nhiệt cũng như giúp mạch máu toàn thân của cậu dễ dàng lưu thông, mặc dù Takemichi vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng nhưng điều này lại không khiến Baji khó chịu hay mở miệng than vãn điều gì khác.

Hắn chỉ biết bạn của hắn lại đang nằm ở trong kia, trạng thái nguy kịch thế nào không rõ nhưng người mà hắn yêu lại đang ngồi ở đây với một trạng thái cực kì bất ổn, khác với con người hoạt bát đáng ghét như thường ngày.

Ai cũng khiến hắn lo lắng, nhưng Chifuyu thì đã có bác sĩ lo, còn Takemichi, nếu bây giờ hắn để cậu lại một mình thì không biết cậu sẽ trở nên như thế nào nữa...

Hơn ba tiếng trôi qua, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra với một tin tức cực kì tốt lành, mặc dù chân của Chifuyu đã bị thanh sắt đâm trúng nhưng không nguy hại đến động mạch chủ hay xương cốt gì nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng cũng như dẫn đến tàn phế.

Chỉ là quá trình di chuyển đã mất máu quá nhiều nên hiện tại Chifuyu cần người cùng huyết thống truyền máu để duy trì cơ thể ở trạng thái ổn định nhất.

Chuyện của Chifuyu Baji cũng đã sớm đem báo cho gia đình của hắn nên chắc một lát nữa nơi này sẽ đông nghẹt người, mọi việc còn lại vẫn là nên để nhà Matsuno tự xử trí.

Nhìn chiếc xe cứu thương được đẩy ra với một Chifuyu vẫn đang nằm bất tỉnh, Takemichi không nói năng gì mà âm thầm đi theo, cho đến khi nhìn thấy hắn được người ta an toàn đặt ở trên giường thì cậu mới an tâm quay người rời đi.

Hiện tại người không có dũng khí đối mặt với Chifuyu là cậu, thế nên thay vì ở lại thì Takemichi sẽ rời khỏi nơi này trước khi hắn tỉnh giấc.

Cũng may đây là lựa chọn sáng suốt, bởi vì bệnh viện sau đó đã có rất nhiều người ghé qua, thậm chí là tất cả những người trong đoàn phim dù không thân thuộc thì cũng theo lẽ thường tình mà đến thăm.

Nghe nói, hình như không mất bao lâu Chifuyu đã tỉnh dậy.

Lang thang đi đến một quán nhậu ở ven đường, Takemichi không rõ vì sao mỗi khi tâm trạng không tốt thì cậu sẽ đến đây, còn là đến uống rất nhiều rượu trắng.

Mặc dù không đủ để khiến cậu say mèn nhưng ít ra tâm trạng của cậu lại cứ thế mà tốt lên không ít.

"Là Takemichi đó hả, sao lâu rồi mới thấy con đến thế?"

"Con bận chút việc, như cũ nhé bác."

"Được được, đợi chút có liền."

Cười gượng để che dấu đi sự phiền muộn trong lòng, không biết vì suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên Takemichi lại đổi ý.

"Hôm nay con không uống rượu, đổi bia nha."

***

Đảo mắt nhìn căn phòng toàn là những người không mấy thân thiết với mình, Chifuyu vừa tỉnh dậy đã muốn nhắm mắt mà ngủ lại ngay lập tức.

Đám người này sau khi nghe tin đồn rằng hắn có khả năng sẽ là người thừa kế tiếp theo của nhà Matsuno thì ngay lập tức đã trở mặt mà cư xử nho nhã thân thiện không ít, nhớ mấy lần trước cho dù có nhìn thấy hắn thì cũng chỉ khinh thường bằng nửa con mắt rồi tiến đến bên anh Cả, anh Hai và anh Ba để chào hỏi, nay khi nghe tin hắn gặp nạn thì lại tỏ vẻ thân mật mà đến thăm nom như thế này, đúng là giả tạo đến mức khiến cho người khác muốn phát bệnh.

Cố gắng chào hỏi được tầm nửa tiếng thì Chifuyu đã dần mất kiên nhẫn mà tỏ ý muốn ngủ, thấy bệnh nhân đã miễn cưỡng đến thế nên người khác cũng chỉ có thể nhường lại chỗ cho hắn nghĩ ngơi.

Được trả lại không gian yên tĩnh, Chifuyu vừa đặt lưng nằm xuống thì đã không nhịn được bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Vừa rồi Baji đã nói Takemichi sau khi tin nghe hắn bình an xong thì lập tức nhanh chân rời đi mà không hề ở lại, điều này chứng tỏ Takemichi vẫn không nguyện tha thứ cho hắn.

Tuy nói rằng việc hắn cứu cậu là xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ nhưng việc bị đối xử phũ phàng như thế cũng khiến hắn thương tâm không ít.

"Ở lại cho tôi nhìn một chút cũng được mà..."

Một lần nữa chìm vào giấc ngủ mê man.

Cạch.

Ngay khoảnh khắc Chifuyu đã mất dần khả năng cảm nhận diễn biến xung quanh thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một vị khách không mời mà đến tiến gần lại hắn, đôi bàn thon dài xinh đẹp ở trên má của Chifuyu xoa nhẹ, ánh mắt dịu dàng toát ra một cảm giác cực kì sạch sẽ và trong sáng, như một giọt pha lê nhiễu xuống khi gặp phải người mình thương vô cùng.

Giọng nói nghẹn ngào thuộc về phái nữ vang lên, nhẹ nhàng thanh khiết, ngọt ngào không gì tả nỗi, thể như sự dịu dàng này chỉ dành cho một người đang tồn tại trên đời.

"Chifuyu, em về rồi..."