[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 137




Kỳ thực Draken vừa vung tay xuống thì liền lập tức hối hận.

Hắn nhìn thấy Takemichi đụng phải giá để đồ rồi ngã xuống đất thì lòng liền đau thắt lại.

Một bên gương mặt bị người ta đánh cho rỉ cả máu tươi, cái tát này so với lần trước khi bị tình nhân của Kazutora đánh còn hung hăng hơn nhiều, Takemichi cả người váng vất, cố gắng lắc đầu để xua đi cảm giác khó chịu nhưng mãi vẫn không được.

Giờ cậu chẳng rõ gì cả, cậu chỉ biết cậu cần phải chạy thoát khỏi người đàn ông này, càng nhanh càng tốt.

Sự quan tâm muộn màng của Draken bị Takemichi từ chối, cả thân người cố lùi lại phía sau để trốn chạy khỏi cánh tay đang vươn ra kia.

Thái độ lẩn tránh của cậu khiến lửa giận vốn đã dịu lại đôi chút của Draken lại bùng lên.

Hắn đứng trước mặt cậu, đem áo thun trên người cởi ra rồi dùng sức kéo Takemichi trở ngược vào lại phòng tắm.

Bị hắn đẩy mạnh vào bức tường trắng ở phía sau, Takemichi rên nhẹ một tiếng đau đớn rồi cố gắng đứng tựa vào để bản thân không bị té ngã.

Đôi mắt mơ hồ ẩm ướt nhìn Draken, cả người cậu vừa đau nhức vừa mệt mỏi mà đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cậu muốn đi ra, cậu không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Takemichi lắc lắc đầu để cố gắng trấn tỉnh, thế nhưng càng lắc thì cậu lại càng chóng mặt, không tự chủ được mà đưa tay nắm lấy công tắc bật nước nóng ở phía sau, trong lúc không để ý, Takemichi chỉ nghe một tiếng "Ào" rồi hoàn toàn mù mịt vì làn khói trắng đang toả ra khắp phòng tắm chật chội.

Đứng ở bên cạnh, Draken bị dội cho ướt sủng, tức giận chồng chất tức giận, hắn hung ác tiến đến bên cậu rồi dùng một tay ấn cậu xuống nền đất, hành động thô lỗ không gì tả nổi.

Bị ăn đau, Takemichi hốt hoảng hô lên:"Anh làm gì thế?"

Từ đầu đến cuối, Takemichi đã hỏi câu này trên dưới mười lần rồi, đem cằm của Takemichi nâng lên, Draken nghiến răng nghiến lợi, tàn bạo gằn giọng:" Sao? Không phải luôn nghi ngờ năng lực của tôi sao? Hôm nay tôi cho cậu lĩnh nghiệm, để cho cậu mở mang tầm mắt."

Lời uy hiếp của Draken quả nhiên vô cùng hiệu quả, sắc mặt của Takemichi tái nhợt, đôi tay huơ loạn, như thể một đứa trẻ đang bị người ta ác ý dìm xuống nước.

Cấp bách đến nỗi không kịp nghĩ đến hậu quả phía sau, Takemichi đem một chân nâng lên, ý đồ muốn đạp vào thân dưới của hắn, tiếc là Draken đã từng trải qua một lần nên rất có kinh nghiệm cho lần thứ hai, tức giận nắm lấy cổ chân của Takemichi bẻ ra sau, Draken không cho Takemichi kịp hét lên thì đã luồn tay xuống phía dưới, tàn nhẫn nắm lấy thân dưới của cậu.

Takemichi đau đến nhảy dựng, cậu nghiến răng, cố gắng kiềm chế để không phải khóc nấc lên.

Draken vì giận mà gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo, hắn nắm lấy tóc cậu kéo ra phía trước rồi cúi đầu hôn xuống, một nụ hôn mang ý nghĩa trừng phạt không hơn không kém. Từ mút mát chuyển sang cắn mạnh, ở đầu lưỡi, cánh môi đều bị hắn ác ý dùng răng nghiến qua một lần.

Takemichi trên dưới đều bị tra tấn đến thống khổ, thế nhưng càng chống cự thì càng bị hắn dây dưa quấn chặt không buông tha.

Lúng túng hoảng hốt, Takemichi liền đưa tay cào mạnh vào mặt Draken, nào ngờ chẳng những không khiến hắn thụ thương mà tay còn bị Draken bẻ lên đỉnh đầu, buông môi Takemichi ra, Draken cười nhạt nói:" Để sức mà hưởng thụ đêm nay đi, đừng nghĩ tôi sẽ buông tha cho cậu."

Tháo dây thắt lưng ra, Draken không để ý sự phản kháng kịch liệt của Takemichi mà đem người cậu xoay về phía trước rồi dùng thắt lưng siết chặt hai tay của cậu lại.

Nhìn đến những dấu vết ở phía trên lưng của Takemichi, Draken vô cùng ngứa mắt, không cần biết Takemichi có đau hay là không, hắn cúi người, há miệng cắn xuống, rất nhanh sau đó lưng của Takemichi đã tràn ngập những vết cắn to nhỏ, chồng chất lên những vết xanh tím ban đầu.

Ở trên má của Takemichi, Draken cũng dây dưa cắn nát.

Cổ tay bị dây thắt lưng thít chặt đến mức rách da chảy máu, Takemichi giãy dụa không được, thân dưới thì bị tra tấn đến đau xót, ở trước mắt, mọi cảnh quan dường như đều tối sầm lại, cậu thiếu chút nữa đã bị ngất đi.

Phản kháng bây giờ là một việc vô nghĩa, Draken căn bản không tin những gì cậu nói, cho đến khi Takemichi muốn buông xuôi thì mắt lại nhìn thấy Draken kéo khoá quần.

Đầu tự hình dung được sự việc tiếp theo sẽ xảy ra, một tia hi vọng cuối cùng, Takemichi thở dốc, vội vã lắc đầu cầu xin.

"Đừng...."


Nếu được chọn, Takemichi thật sự muốn mình ngất đi ngay lập tức.

Draken đột nhiên tiến vào như vậy, một cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến cơ bắp trên người cậu lập tức căng chặt.

Đau đến vật vã, Takemichi co chân, hai tay siết chặt lại.

Kỳ thực Draken cũng không hề dễ chịu, phía sau của Takemichi thật sự rất chặt, còn chưa chuẩn bị mà tiến vào như thế cũng khiến cho thân dưới của hắn giống như bị nghiền nát qua, thế nhưng cảm giác chinh phục hiện tại không cho phép hắn buông tay giữa chừng.

Đem toàn bộ đẩy về phía trước, mặt Draken đen lại, có chút khó di chuyển.

Ở phía dưới, sau khi tiếp nhận hoàn toàn Draken thì Takemichi đã hoàn toàn buông bỏ, cậu rũ mắt để ngăn bản thân không được khóc lóc hay cầu xin sự dừng lại từ hắn.

Nỗi đau thể xác là đang nhắc nhở cậu một điều đang xảy ra ở hiện tại.

Cậu bị một tên đàn ông cưỡng bức.

Nhìn thấy Takemichi không chịu hợp tác khiến Draken vô cùng khó chịu, ghé vào bên tai của Takemichi, Draken nhẹ nhàng hôn vào, một bên nhắc nhở cậu thả lỏng.

Kiên định mím môi lại, Takemichi không thoả hiệp lắc đầu.

Nói lần này đến lần khác cũng không hiệu quả, hắn biết Takemichi là đang chịu đựng, không cưỡng ép mà tự thân vận động, Draken vươn tay xuống phía dưới, một lần nữa đem nơi yếu ớt của Takemichi cầm lên.

Liếm những giọt mồ hôi của Takemichi, Draken nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve.

Bị Draken tác động không nhỏ, lồng ngực của Takemichi phập phồng lên xuống, cơn đau phía sau vẫn đang hành hạ thần kinh của cậu, khiến cho cậu dù muốn cũng không thể thả lòng hoàn toàn.

"Takemichi, tôi không muốn làm cậu đau."

Draken nhỏ giọng nói, ý của hắn là không muốn tiếp tục cưỡng bức mà cần cậu phối hợp để làm.

Takemichi cho dù không mấy thanh tỉnh nhưng vẫn hiểu được, bướng bỉnh lắc đầu, giọng đứt quãng, Takemichi thống khổ lên tiếng:"Tôi cũng không muốn bị người ta cưỡng bức..."

Giọng của Takemichi cũng rất nhỏ, còn mang theo chút nức nở ưu thương.

Đem tính khí đẩy vào sâu thêm một chút, Draken hôn vào tai cậu.

"Vậy thì thả lỏng, tôi chiều cậu là được rồi."

Trong lòng của Takemichi vô cùng mâu thuẫn, so với ban đầu thì có vẻ Draken đã bình tĩnh được đôi chút, hoặc là giải thích cho hắn hiểu.

"Tôi với Sohara..."

Không một lời báo trước, Draken đột nhiên gia tăng tốc độ, làm cho cậu thiếu chút nữa thì kêu lên thảm thiết.

Nhìn thấy song mâu đen láy của hắn mang theo tia tức giận cùng không tin tưởng, Takemichi lập tức ngậm miệng, hoàn toàn không dám lên tiếng minh oan nữa.

Cũng tốt, đến lúc đó hắn hỏi vậy những dấu vết này ở đâu mà có thì cậu cũng không biết nên giải thích thế nào.

Cả một đêm, Draken ở trên người của Takemichi rong ruổi, cũng không biết nhịn bao lâu thì hắn đã bắn trong người cậu, thứ tinh dịch nóng bỏng như thiêu đốt nội bích đang bị thương, thế nhưng cho dù đau đến quặn thắt Takemichi cũng chỉ ươn ướt mắt một chút, cậu không khóc, cũng không thảm thiết cầu xin.

Khuôn mặt cố nhẫn nhịn của Takemichi lọt vào tầm mắt của hắn, thế nhưng ngoại trừ hưng phấn thì Draken không tỏ ra một chút lòng thương cảm nào.

"Đau không?"

Draken hôn vào môi của Takemichi, nhẹ giọng hỏi.

Có dịch trắng làm bôi trơn nên hành động đâm chọc của Draken càng thêm thuận lợi, mặc sức ở vách tường non mềm mà ra vào liên tục, Draken từng chút từng chút đẩy thắt lưng, đôi mắt dõi theo nơi đang gắn kết giữa hai bọn họ mà chậm rãi thưởng thức.

Dịch trắng bị đẩy ra ngoài, Takemichi cho dù không muốn cũng phải từ từ chấp nhận sự xâm nhập của Draken, nghe tiếng da thịt va chạm khi cả hai kết hợp, Takemichi cắn chặt môi, ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Việc đã đến nước này thì cậu cũng chỉ mong Draken nhanh chóng buông tha cậu, để cho cậu không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Nhìn thấy vẻ cam chịu của cậu, động tác của Draken dần dần chậm lại.

Hắn không thích một Takemichi như vậy.

Đột nhiên đâm sâu vào một cái, động tác của Draken bắt đầu thay đổi, mỗi lẫn tiến vào là mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một dũng mãnh, cơ thể của Takemichi vì bị hành động đột ngột của Draken kích thích, dần dần có phản ứng, thân dưới cũng chậm rãi ngẩng đầu.

Sợ hãi trước khoái cảm của bản thân, Takemichi kêu lên.

"Dra.... Draken... Dừng..."

Vẻ xanh xao tái nhợt ban đầu dần biến mất, làn da trắng nõn của Takemichi chậm rãi ửng hồng.

Trong tình huống này lại bị khơi mào dục vọng, Takemichi không tài nào chấp nhận được.

Cậu cắn chặt môi, cực lực khống chế để mình không phát ra thêm tiếng nào, thế nhưng sau đó lại bị Draken lấy tay cậy mở ra.

Draken cúi đầu hôn Takemichi. Đầu lưỡi nóng ẩm linh hoạt tùy tiện quấy nhiễu trong miệng cậu. Hắn hút lấy lưỡi cậu, ngậm trong miệng, nước bọt tiết ra khi hai đầu lưỡi quấn chặt với nhau.

Takemichi ho khan, lồng ngực kịch liệt phập phòng. Draken hôn lên cằm cậu, sờ đầu nhũ đứng thẳng trước ngực cậu, mỉa mai nói: "Còn bảo dừng?... Chỉ dùng phía sau mà ngay cả nơi này cũng đứng lên như vậy."

Mặt Takemichi vì giận dữ mà đỏ bừng lên.

Draken thấy Takemichi định nói gì đó thì liền đột ngột đâm vào, tiếng rên rỉ lập tức tràn ra khỏi miệng cậu.

Takemichi cắn chặt răng.

Thân dưới Draken lại bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy.

Hắn là đang cố ý tra tấn cậu.

Draken cứ chậm rãi kéo ra, sau đó lại đột ngột tiến vào, lại chậm rãi đi ra, rồi lại mạnh mẽ đẩy vào. Cứ như thế vài lần, bị kích thích quá mức, Takemichi không chịu nổi, cuối cùng kêu lên thành tiếng.

"Thích lắm hả..." Draken cắn cắn vành tai cậu, vuốt ve đầu nhũ mềm mãi dựng đứng của cậu.

Takemichi bị liếm đến nhũn ra, cả người nóng bừng, làn da càng ngày càng đỏ, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng.

"A...."

Cổ họng như bị xé toạc, người cậu run rẩy, dịch trắng bắn ra. Sau đó Takemichi liền mê man, cả người tựa lên người Draken rồi bất tỉnh.