[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 129




Lời nói của Draken vừa thốt ra dường như có lực tác động vô cùng lớn đối với những nhân vật đang có mặt ở đây.

Tiếng ho khan đồng loạt vang lên nhiều lần, những bậc trưởng bối bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, rồi im lặng.

Còn người đàn ông được Draken gọi là "Ba nuôi" lại chỉ đưa mắt lãnh đạm nhìn bọn họ, hoàn không lên tiếng hay bày tỏ thái độ tức giận gì.

Cậu rất rõ bản thân đang bị đánh giá, thế nhưng chắc chắn ngoài bất lực ra thì cậu không dám hó hé một lời.

Draken tên khốn này tại sao không nói với cậu một tiếng chứ...bây giờ phản bác cũng không được, thừa nhận lại càng không....

Bờ vai nhỏ bé đang run lên của Takemichi được Draken nhìn thấy, hắn nhếch miệng, khẽ đưa tay kéo cậu tiến lại gần hắn.

"Đừng sợ." Draken cúi đầu nhìn cậu.

Trừng mắt Draken, Takemichi mím môi, hoàn toàn không nói thêm bất cứ lời thừa thải nào.

"Ngồi xuống ăn cơm đi."

Một thanh âm thâm trầm cất lên làm phá vỡ bầu không khí căng thẳng ban đầu, không biết từ khi nào thì ba nuôi của Draken đã thu lại ánh mắt nhìn cậu ban đầu mà chỉ lãnh đạm nhìn xuống dĩa thức ăn.

Bắt đầu động dao nĩa.

Nhận được sự đồng ý của người có quyền lực nhất, Draken giống như mở được nút thắt mà đưa tay kéo tay Takemichi, muốn cùng cậu ngồi xuống, chỉ tiếc là Takemichi chưa sẵn sàng nên đã rụt tay lại, cậu cúi gầm mặt, hoàn toàn đứng bất động.

Hành động này của Takemichi làm những người xung quanh bắt đầu hít sâu, bởi vì xưa nay rất ít có ai dám phản đối mệnh lệnh của ba nuôi Draken.

Một trong số đó, còn có cả hắn.

Sợ Takemichi bị "đóng dấu" nên hắn chủ động nghiên người, nhẹ nhàng đẩy Takemichi vào nhà vệ sinh.

Tiếng cửa đóng lại vừa vang lên thì Takemichi đã giằng mạnh tay ra, mắt to mắt nhỏ nhìn hắn.

"Anh nghĩ gì mà lại làm thế, ở đây, ở đây..."

Chỉ toàn là người có tuổi, đùa như vậy không sợ có ai vì sốc mà đột quỵ sao.

"Bình tĩnh đi, hôm nay quả thật là buổi họp mặt gia đình nhưng số đông trong kia vốn cùng tôi không có quan hệ, bọn họ chỉ đến đây góp vui thôi."

"Vậy anh kéo theo tôi làm cái gì?"

Cậu trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin vào những gì đang diễn ra.

Im lặng nhìn phản ứng có phần kích động của Takemichi, Draken khẽ nhíu mày.

Hắn ban đầu chỉ muốn mang cậu đến để chọc tức ba nuôi của hắn mà thôi, thế nhưng không ngờ đến ba nuôi của hắn không những không đuổi hắn đi mà còn chủ động mời hai người ngồi xuống.

Giả vờ đưa tay khẽ đỡ trán, Draken tỏ ra đáng thương nói:"Thật ra...tôi chỉ ép kết hôn, hôm nay là ngày hai bên gặp mặt."

"Cái gì?"

Nghi hoặc nhìn Draken, Takemichi có chút không tin tưởng.

"Anh còn trẻ như vậy, cần gì phải hối thúc sớm? Chẳng lẽ anh có bệnh nền, cuộc đời sắp tiêu tan?"

"Đệt, cậu nghĩ cái quái gì đấy?"

"Thế thì tại sao chứ? Không phải sợ anh chết sớm không có người thờ phụng thì linh hồn lại vất vưởng không yên à?"

Câm nín nhìn Takemichi, Draken đối với trí tưởng tượng phong phú của cậu hoàn toàn không nêu thêm ý kiến.

Hắn nhướn mi, chậm chạp lắc đầu.

"...Tất nhiên là không!"

"Vậy thì chỉ còn một lí do duy nhất là vì anh bình thường ăn chơi sa đoạ phóng túng quá, ba nuôi của anh lại sợ anh sớm muộn cũng mắc bệnh nên muốn sớm sắp xếp cho anh một người vợ hiền dâu thảo để kiềm lại cái tính ngựa hoang của anh đúng không?"

Takemichi, cậu không đi làm nhà báo thì cũng thật uống phí, người như cậu xứng đáng viết ra những bài viết công kích và phỉ báng người khác vô căn cứ.

"Kiên định là tốt nhưng cố chấp thì ngược lại, tôi rất sạch sẽ đường hoàng, không có bệnh cũng không phóng túng, tôi thề."

Giơ ba ngón tay lên làm minh chứng, Draken không muốn mất nhiều thời gian nên trước khi Takemichi kịp mở miệng phản bác gì đó thì hắn đã đưa tay chặn lại cái miệng nhỏ của cậu.

"Đừng nói lời vô nghĩa."

"Không mà."

Đem tay Draken lấy ra, Takemichi phủi phủi tay, chắc chắn nói:"Được rồi, tôi sẽ giúp anh."

Ngơ ngác nhìn Takemichi đột nhiên đổi ý, Draken nghi hoặc:"Cậu nói thật?"

"Vâng! Dù sao lấy người anh không yêu thì cũng chỉ tội cho cô ấy thôi, một vở kịch tôi lo được."

"Nhưng mà này, anh phải đảm bảo người nhà của cô ấy và của anh sẽ tuyệt đối không gây khó dễ cho tôi, kể cả bây giờ và sau này."

Trước mắt cứ như vậy, còn lại hắn sẽ tự lo liệu.

"Được thôi, tôi đáp ứng cậu."

Hơn mười lăm phút dây dưa trong nhà vệ sinh, Draken nắm tay của Takemichi tươi cười đi ra.

Dù sao cũng là diễn viên đã đóng chung một thời gian dài nên Takemichi và Draken rất dễ dàng hoà hợp ăn ý.

"Xin lỗi, người yêu của con được con đưa đến bất ngờ nên có chút thất lễ, ba không để bụng đâu mà, phải không?"

Vừa ngồi xuống bàn ăn thì Draken đã chủ động rót một ly rượu rồi kính mời ba nuôi của mình.

Người đàn ông uy quyền kia tuy không nói một lời nhưng vẫn đưa tay ra để nhận lấy.

"Không để bụng, hai đứa dùng bữa đi."

"Vâng!"

Chủ động gắp cho Takemichi một miếng thịt, Draken tử tế nói:"Em ăn nhiều một chút, người em toàn xương, một chút ôm cũng không thoải mái."

Khẽ đánh vào vai của Draken, Takemichi ngại ngùng.

"Gì chứ...đừng nói những lời như vậy!"

Trong một bàn ăn có rất nhiều người, thế nhưng Takemichi cùng Draken một chút cũng không để ý mà cứ ân ân ái ái, tựa như thật sự muốn chọc mù mắt người nhìn.

Chẳng những thế, hai người còn tự nhiên bông đùa vài câu thân mật, đầu kề đầu, to nhỏ qua lại vài câu rồi khúc khích cười khẽ.

Bữa tiệc kết thúc cũng là lúc Takemichi nhận ra người phụ nữ được xem là sẽ kết đôi với Draken trong đêm nay nếu không có sự xuất hiện của cậu.

Mái tóc óng ánh vàng, dáng người cân đối, rõ ràng là người ngoại quốc.

Thảo nào nguyên cả một buổi tối lại chẳng lên tiếng một lần, thì ra là không rành tiếng Nhật.

Nhìn gia đình người con gái xinh đẹp kia não nề rời đi, Takemichi trong lòng tự cảm thấy thương tiếc.

Một đoá hoa vốn dĩ rất đẹp nhưng lại bị từ chối.

Đáng tiếc nha...

"Cậu tên gì?"

Đang miên man nhìn theo bóng lưng của cô gái thì Takemichi đã hơi giật mình vì cái đụng chạm nhắc nhở của Draken.

Đưa mắt về phía ba nuôi của hắn, Takemichi lễ phép đứng dậy nói:"Cháu là Hanagaki Takemichi, rất vui được gặp..."

Vốn muốn nói hai tiếng bác trai nhưng vẻ ngoài của ba nuôi Draken có vẻ còn thực trẻ nên cậu vòng tới vòng lui vẫn không biết nên mở miệng như nào mới phải.

Thế nhưng ba nuôi lại có vẻ không ngại, ông lên tiếng:"Nếu là người yêu Draken thì cứ gọi ta là Ba Ba."

"Dạ?"

Ba Ba ?

Sao mà cậu gọi thế cho được.

"Hay là con không phải?"

"Dạ...? Dạ không, à không, dạ phải ạ."

Bối rối líu cả lưỡi, Takemichi đưa mắt sang cầu cứu cái con người đang ngồi nhoẻn miệng ác độc cười ở bên.

"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

Một giọng nữ lại vang lên, phá vỡ bầu không khí khó xử vừa rồi.

Đưa mắt nhìn qua nơi vừa phát ra tiếng nói, Takemichi âm thầm kinh ngạc đánh giá.

Đây chẳng phải là người phụ nữ đã đi cùng Draken ở CLUB lần trước sao?

"Đây là...?"

"Người phụ nữ của ba tôi." Draken thay cô giới thiệu.

Kinh ngạc nhìn hắn, Takemichi thật sự có chút giật mình.

Nhớ đến câu hỏi của cô, cậu buộc miệng trả lời:"Ba tháng/Ba năm rồi."

Lại ngơ ngác nhìn sang Draken vừa nói ra hai tiếng "Ba năm", Takemichi nhướn cả lông mày lên.

Ý muốn hỏi hắn: Sao lại ba năm?

Đáp lại với đôi mắt sáng ngời của Takemichi, Draken âm thầm nói cậu bắt đầu lại.

Hít một hơi sâu, Takemichi chỉ đành nói theo hắn là:"Ba năm/Ba tháng ạ!"

"...."

Nhéo mạnh một cái vào eo của Draken, Takemichi cắn chặt răng nói:"Sao lại ba tháng rồi?"

Bị ăn đau, Draken lắc lắc đầu tỏ vẻ vô tội.

Càng nói càng gượng nên Takemichi chỉ đành giả vờ bịa chuyện giải thích:"Thật ra...thật ra chúng cháu quen từ ba năm trước, nhưng chỉ mới bắt đầu yêu đương được ba tháng thôi ạ..."

"Là vậy sao...?"

Có vẻ nghi ngờ nhìn cả hai, người phụ nữ kia buông ly rượu xuống rồi rời đi sau khi nhận được sự đồng ý của người đàn ông kia.

Lơ đễnh nhìn sang Draken, thế nhưng trong một khoảnh khắc hiếm hoi cậu đã nhìn thấy đôi mắt của hắn híp sâu, cực kì nhạy bén mà dõi theo bóng hình của người phụ nữ kia.

Trong lòng cậu dâng lên một cỗ khó hiểu, hình như mục đích hôm nay của hắn không chỉ đơn giản là đuổi khéo vị hôn thê đi...

Một lúc hàn huyên trôi qua, Draken tay cầm một điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài, để Takemichi ngồi lại với một số người cùng với ba nuôi.

"Rượu hẳn là không xa lạ đối với con, uống một ly với ta chứ?"

"Vâng?"

Kinh ngạc thay, đây không hẳn là câu nên nói khi chỉ mới gặp lần đầu nhỉ?

"Cháu uống được, nhưng chỉ uống một chút..."

"Không sao, ta cũng chỉ mời khách một ly."

Nhận lấy ly rượu từ phía của ba nuôi Draken, Takemichi không nói nhiều mà một hơi uống cạn.

Thế nhưng ngay sau đó, cả đầu liền dâng lên một trận choáng váng buồn nôn.

Ôm miệng trừng to mắt nhìn người đàn ông kia, Takemichi ngơ ngác nhìn lại ly rượu đã cạn đáy.

Đây...

"Phải, đã có pha một chút bia."

Từ khi nào....

Cậu còn không nhận ra.

"...Xin lỗi, nhưng nhà vệ sinh...?"

"Đi thẳng rẽ phải, cẩn thận nhìn đường."

Nặng nề gật đầu, Takemichi không kịp nhìn vào đôi mắt sâu hút kia thì đã quay lưng rời đi.

Người ta nói cậu tửu lượng cao cái gì chứ, căn bản một ngụm bia đã có thể say, đó là lí do vì sao cậu chẳng bao giờ đụng vào bia.

Sau khi trút được hơi thở nặng nề, Takemichi chăm chú nhìn thẳng vào gương, mí mắt khẽ nhíu lại.

Quay người chuẩn bị rời đi, thế nhưng cậu lại bị hai thân ảnh đang quấn quýt dây dưa ở bên ngoài ban công thu hút.

Đáy mắt chợt co rút khi nhận ra bọn họ là ai, Takemichi cả người nép vội vào bên khung cửa sổ, tay ôm miệng để che dấu đi sự kinh ngạc.

Thảo nào lại cứ thấy kì lạ, thì ra Draken cố tình làm như vậy đúng là để không phải kết hôn, nhưng nguyên nhân sâu xa hẳn là do hắn có giang tình đối với người phụ nữ của ba hắn.

"Bảo sao lại có tin đồn anh ta ngủ với người đã nuôi dưỡng mình, tính cho cùng thì đó cũng là mẹ của anh ta, làm như vậy bộ không thấy cắn rứt lương tâm sao?"

Đệt, Takemichi vì bị cơn say làm cho đau cả đầu nên đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, lảo đảo đi ra ngoài bằng cửa thoát hiểm, Takemichi trước một bước nhanh chóng rời đi.