"Ôi xem nào, xem ra thông tin đúng là không hề sai nha..."
Nhìn bóng lưng Chifuyu rời đi xong thì Takemichi cũng lặng lẽ đi vào trong, thế nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên thì đã nghe một giọng nói cực kì xa lạ vang vọng bên tai.
Cứng nhắc quay đầu lại, Takemichi nhíu mày.
Nhìn ba người ăn mặc thời thượng đang ngang nhiên tiến vào như nhà của mình, bất tri bất giác, Takemichi lùi một bước, nhường đường cho đám người kia.
Sự xuất hiện của ba người lạ mặt dường như khiến cho những người làm trong biệt thự sợ hãi mà lập tức chạy ra nghênh đón.
"Là cậu ta?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi được bật ra từ một trong ba người kia, Takemichi nhíu mày.
Hẳn là đang nói cậu.
Nhìn một đám hạ nhân đang gật đầu lia lịa, Takemichi đen mặt, nếu nói đây là người làm của Chifuyu thì sao lại lại phải báo cáo cho người ngoài?
"Xin hỏi, các anh là...?"
Đây xem như là phép lịch sự tối thiểu, ít ra thì cậu muốn biết bọn họ cùng Chifuyu có quan hệ gì.
"Chúng ta?" Một tiếng cười phát ra cực kì khinh miệt:"Có thể xem là anh trai đi, của tên nhóc thối đó."
Có thể xem? Anh trai?
Giống lắm sao? Trong giọng nói rõ ràng khinh thường Chifuyu như thế, nhất thời không nhịn nỗi mà nhíu mày, Takemichi có chút lạnh nhạt nói:"Nếu đã là anh trai thì không nên gọi người nhà của mình là nhóc thối đâu ạ."
"Người nhà? Ai cùng nó là người nhà chứ? Haha!"
Người trông có vẻ trẻ nhất lên tiếng, phá vỡ sự cân bằng của cuộc trò chuyện.
"Nó là đứa nhà quê được ông nội chúng ta nhặt về, nếu chẳng phải có xét nghiệm ADN thì bọn này cũng không tin bọn này với nó có quan hệ huyết thống đấy!"
"Ha là vậy sao?" Takemichi lãnh đạm khoanh tay nói:"Nói cho cùng thì là các người không cam tâm nha! Giấy xét nghiệm ADN cũng đã có, muốn hay không thì cậu ấy với các người đều cùng một dòng máu, mở miệng bảo cậu ấy thấp hèn thì sao không xem lại bản thân đi?"
Bị một người xa lạ mỉa mai cho sững cả người, người đàn ông một thân mặc áo trắng tức giận mà túm cằm cậu lên:"Mày câm miệng lại, thằng nhóc đó rốt cục cho mày cái gì mà mày lại nói giúp cho nó?"
"Thằng nhóc đó căn bản là không cần trở về, đáng lí ra từ lúc nó chào đời thì nên chết đi thì hơn. Nó lấy cái quyền gì mà đòi về chia địa vị với bọn này? Còn có, nó lấy tư cách gì mà được ông nội yêu thương nhất?"
Bị niết đến đỏ cả cằm nhưng Takemichi vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng mỉa mai:"Nếu là tôi thì tôi cũng chỉ chọn con người để yêu thương thôi...còn các anh? Các anh là con người hả?"
"Mày ??"
Bị chọc cho nghẹn họng, thế nhưng mắt thấy anh trai của mình sắp vung tay đánh người thì người em ở phía sau lại ngăn cản.
"Anh...hay để em dạy dỗ được chứ? Cậu ấy đúng gu em."
"Hả?"
Tên lớn nhất có vẻ hơi suy nghĩ mà nhìn lại cậu.
"Nói cũng phải, nhìn kĩ thì mày cũng không tệ lắm, hay là tụi này dùng mày làm chút lễ vật, tặng quà gặp mặt cho thằng nhà quê được không?"
Đột nhiên bị ba tên bất hảo vây quanh, Takemichi nhăn mặt, cậu lại mắc phải sai lầm ở chỗ nào rồi.
Đứng kế bên nhìn thấy Takemichi đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, một trong ba người hầu vì có hảo cảm với cậu nhất nên đã can đảm đứng ra ngăn chặn.
"Xin..xin đại thiếu gia, nhị thiếu gia và tam thiếu gia tha cho cậu ấy, đây là người cậu chủ rất để ý, xin mọi người đừng tổn thương cậu ấy..."
"Xem nào, cả người hầu bị bọn này mua chuộc cũng bênh vực cho cậu...nói như vậy thì bọn này càng không thể bỏ qua nha."
Không lưu tình mà đưa chân đá nữ người hầu sang một bên, người trẻ tuổi nhất quát lên một tiếng rồi túm lấy tay Takemichi mà kéo lên lầu.
Cảm giác muốn phản kháng dâng trào dữ dội, Takemichi không kịp đợi người gần mình nhất chú ý thì đã đưa chân mà đá vào hạ bộ hắn một cái.
Một tiếng thét vang lên thảm thiết khiến những người còn chưa kịp phản ứng lại sửng sốt.
Cậu ta vậy mà dám đánh lén, này không nói đến đau đớn đang lan toả khắp người mà là bọn họ vừa đánh mất mặt mũi.
"Đê tiện, mày được cưng chiều không muốn!"
Rống lên một tiếng đầy tức giận, hai người còn lại không để cho cậu cơ hội nào tẩu thoát mà kéo cậu vào thẳng trong phòng.
Rầm một tiếng đóng cửa lại, tên trẻ tuổi cũng được xem là kẻ háu thắng nhất đã đưa tay cởi thắt lưng.
Bị ném lên giường một cách đột ngột khiến đầu của cậu đập mạnh vào tường, đau đến nhăn mặt, thế nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu kịp cảm nhận đau đớn.
Mắt thấy bọn họ đang dần thoát y, Takemichi câm nín.
Không lẽ lần đầu của cậu sẽ là vì bị cưỡng bức mà mất đó chứ?
Lại còn là một đám lưu manh.
Đột nhiên bị túm chân, Takemichi sợ xanh cả mặt mà vội giãy dụa.
Đầu tiên phải xuống nước cầu xin trước.
"Khoan...khoan đã, có gì từ từ nói, đừng làm tôi sợ..."
"Sợ?" Người cầm chân cậu khinh bỉ:"Mày biết không? Chifuyu là một thằng nhóc đáng thương, bởi vì mỗi khi thứ mà nó thích bị bọn này huỷ hoại thì ngoại trừ tự đau đớn ra thì nó chẳng dám cãi lại lời nào! Thế nhưng dạo này nó hùng mạnh lắm, địa vị của nó trong gia tộc càng ngày càng cao, đó là lí do vì sao tao muốn huỷ hoại đi thứ mà nó để ý nhất, biết đâu sẽ khiến cho nó thống khổ mà nhớ lại địa vị rẻ mạt của chính mình."
Hai tay hai chân bị hai người kiềm chặt khiến Takemichi không thể phản kháng, nhìn chiếc áo đáng thương đang bị tên khốn ngồi ở trên cậu dùng sức xé ra.
Takemichi cắn môi.
Chifuyu, làm ơn...
Một cảm giác đau đớn bên mắt phải truyền đến, Takemichi sửng sốt.
Dùng sức quay đầu sang bên phải để nhìn, trong thoáng chốc, Takemichi buông tay.
Không còn muốn phản kháng nữa...
Thấy người phía dưới đột nhiên ngoan ngoãn đến kì lạ, một trong ba tên kia thoả mãn mà xoa nhẹ mặt cậu:"Ái chà, suy nghĩ thông rồi, muốn tự phục vụ anh phải không?"
Như thể muốn buông xuôi, Takemichi không buồn đáp lại mà thản thiên nhắm mắt.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, trong một giây ngắn ngủi, trái tim Takemichi chợt lạnh, ý cười hiện lên sự khinh bỉ.
Cuối cùng cũng đến.
Trong căn phòng vốn dĩ chỉ có bốn người thì lại đột nhiên xuất hiện thêm hai người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Không, nói đúng hơn thì đối với ba con người đang bán khoả thân kia thì hoàn toàn quen thuộc.
Một trong đám người kia sau khi nhận ra người vừa xuất hiện là ai thì sắc mặt khẽ biến, thái độ sợ sệt như thể vừa gặp phải đại hoạ.
"Ông...ông nội, cháu..."
Bốp.
Một bạt tai giáng thẳng mặt người được xem là lớn tuổi nhất trong số bọn họ, Takemichi chu môi cảm thán.
Lực ra tay thật chuẩn, tạo tiếng vang vô cùng vang dội.
Lấy chiếc chăn trắng tinh đắp lên người để che giấu bản thân, Takemichi chỉ dùng một đôi mắt để ló ra nhìn.
"Tụi mày...rốt cục đang làm chuyện đáng xấu hổ gì thế này? Đây mà là những người có quyền thừa kế gia tộc sao? Cưỡng bức một thằng đàn ông? Chúng mày là đồng tính luyến ái?"
"Ông ơi, là cháu sai rồi, là bọn cháu nhất thời ham vui nên không kịp suy nghĩ nhiều, ông làm ơn tha cho chúng cháu, chúng cháu thật sự biết sai rồi."
Nhìn anh lớn bị đánh không lưu tình khiến hai người em sợ rụt cả cổ mà vội quỳ xuống, chỉ tiếc là đôi mắt của lão nhân gia kia chỉ bao trùm một mảng tức giận.
Chuyện này, e là khó cứu vãn.
"Từ nay, trục xuất tư cách thừa kế, dùng ba tháng ở lại đây mà xám hối đi."
Để lại một câu đầy uy quyền rồi phất tay áo rời đi, Chifuyu vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát thì lúc này mới dám chạy lại phía của Takemichi mà ôm cậu vào lòng.
"Xin lỗi, làm em giật mình rồi..."
Giả vờ rục vào lòng của Chifuyu, Takemichi mấp môi:"Chúng ta đêm nay rời đi được không? Còn phải để các anh trai ở lại đây xám hối nữa...không nên làm phiền nha."
"Được, đêm nay liền ly khai."
Chifuyu tươi cười đáp ứng.
Nhìn thấy một màn thân mật ngứa mắt, người trẻ tuổi nhất không nhịn được mà chạy đến túm lấy áo của Chifuyu lên, hắn gầm giọng đe doạ:"Thằng khốn, là mày chơi xỏ bọn tao, là mày mời ông nội đến."
Bị túm áo lên khiến Chifuyu khó chịu mà mạnh bạo hất ra, khác hoàn toàn với thái độ dịu dàng chỉ dành riêng cho Takemichi, hắn phủi phủi lại lớp áo rồi mở miệng:"Một tháng trước em cùng ông nội đã định ngày này sẽ lên đây giải khuây rồi, anh Ba, anh nói vậy là quá oan uổng cho em nha..."
"Với lại, là anh tự muốn đụng vào người của em, em có ép anh sao? Nhỉ, đại thiếu gia và nhị thiếu gia?"
Hiên ngang bế bổng Takemichi rồi mang ra chiếc du thuyền đã được chuẩn bị sẵn, Chifuyu mặc kệ mấy người được xem như là miễn cưỡng cùng huyết thống với ở lại căn biệt thự xa hoa, thế nhưng có vẻ như Chifuyu đã quên đi một chuyện, khiến cho Takemichi đứng phía sau nhất thời cười nhạt.
"Thịt nướng đâu?"
Cậu mở miệng hỏi, nhìn thấy bóng dáng đang loay hoay chuẩn bị khởi động thuyền hơi khựng lại một chút, Takemichi cười nhẹ:"Ở cảng hết rồi phải không?"
"...Phải, lần sau nha."
"Được thôi."
Takemichi dường như tỏ vẻ không quan tâm nữa mà quay lưng nhìn ra hướng biển.
Chuyện vừa rồi chỉ mới xảy ra cách đây vài phút nhưng cậu có cảm giác nó đã xảy ra rất lâu, thậm chí là cơn đau đớn vì bị kiềm lại trên chân tay cũng đã sớm không còn cảm giác.
Để động cơ tự khởi động, Chifuyu đi đến bên cạnh Takemichi mà ôm cậu vào lòng, một lần nữa, hắn lại xin lỗi.
"Sao vậy? Chuyện này cậu đâu có lỗi, sao lại phải xin lỗi tôi."
"Chỉ là...tôi đã không ở bên lúc em gặp nguy hiểm, chỉ là tôi hận vì không thể đến sớm hơn..."
"Điều đó là ngoài khả năng mà...đúng chứ?"
Thản nhiên trả lời lại Chifuyu một câu, Takemichi hơi nhắm mắt lại để cảm nhận làn gió mát rượi từ phía biển cả.
Chỉ mất một lúc đã có thể nhìn thấy cảng cách du thuyền không xa, Chifuyu im lặng hơn mười phút thì cuối cùng cũng mở miệng:"Em giận vì tôi không chuẩn bị tiệc nướng sao?"
"Không có, sao lại hỏi vậy?" Takemichi kinh ngạc trả lời.
"À...chỉ là em im lặng quá..."
Hiểu ý của Chifuyu đang muốn truyền đạt, Takemichi cất giọng:"Vậy để tôi kể cho cậu nghe một chuyện."
"Được! Kể đi."
"Lúc còn nhỏ, tôi từng bị chấn thương về mắt, thành ra trong lúc điều trị thì đã phải thích nghi với cảm giác chỉ được nhìn bằng một con mắt phải.
Nửa năm sau đó thì mắt của tôi cũng được trị khỏi, nhưng di chứng vẫn còn, đó là lí do khiến con mắt phải của tôi so với mắt bên trái nhạy cảm hơn nhiều."
"...Là vậy sao...?"
Chifuyu nhỏ giọng trả lời lại, tay thì vô thức siết chặt Takemichi hơn.
"Chưa hết, một thời gian sau khi mắt trái dần bình phục thì tôi nhận ra bên mắt phải của tôi mỗi khi va chạm với tia hồng ngoại thì sẽ trở nên đau nhói vô cùng!"
Một câu vừa thốt ra của Takemichi khiến Chifuyu như chết lặng.
"Em..."
Không thể thốt nên lời, Chifuyu bối rối.
"Phải...! Tôi không rõ, nhưng khi nhìn thấy chiếc camera được đặt sau cửa sổ đang phát ra tia hồng ngoại, tôi đã có chút hi vọng, nhưng cũng thật tuyệt vọng."
"Cậu vẫn luôn quan sát, điều khiến tôi muốn buông xuôi vì tôi chắc chắn cậu sẽ không để bọn họ thương tổn tôi, đó là một tia hi vọng, nhưng so với hi vọng thì tôi tuyệt vọng là vì những điều cậu đã nói với tôi sáng nay, suy cho cùng đều là giả dối."
"Takemichi."
"Đến nơi rồi." Mỉm cười nhìn Chifuyu, Takemichi không cần nâng đỡ mà tự lực bước xuống.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng lại vô cùng quật cường đang dần rời khỏi tầm mắt, Chifuyu suy sụp ngồi xuống.
Hắn, đang làm gì thế này?
Mau đuổi theo và nói rằng những điều hắn đã nói đều là sự thật, hắn là thật tâm thích cậu, từ trước đến nay đều chưa từng hi vọng sẽ lừa dối cậu.
Thế nhưng tại sao khi mọi thứ tưởng chừng đã thuận lợi thì lại bị chính cậu tàn nhẫn vạch trần tất cả, Chifuyu không dám cử động, bởi vì đôi mắt của cậu cho hắn biết rằng cậu cần bình tĩnh để suy xét lại mọi chuyện.
"Làm ơn đi...tha thứ cho anh, Takemichi..."