Thời tiết mùa hè ở Nhật Bản quả thật vô cùng oi bức, đã qua mười giờ tối nhưng cảm giác nóng nực vẫn không giảm đi chút nào.
Lo lắng nhìn bác sĩ vẫn đang giúp Takemichi quấn băng gạc, Hakkai trong lòng sốt ruột.
"Thế nào rồi? Không ảnh hưởng gì chứ?"
Đem tai nghe tháo ra, nam bác sĩ gật đầu, thuần thục kê ra một khẩu phần ăn thích hợp rồi để lại vài viên thuốc giảm đau, bác sĩ ôn tồn nói:"Vết thương ngoài da thôi, bồi bổ một chút liền tốt."
Như trút được gánh nặng trong lòng, Hakkai âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ người hầu tiễn nam bác sĩ đi về xong thì hắn đem cửa đóng lại rồi tiến đến bên tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ vừa vặn với cậu nhất.
Xắn tay áo lên, Hakkai đến bên Takemichi vẫn đang yên ổn ngủ trên giường khẽ kéo dậy, đem toàn bộ áo quần đã bị dính bụi bẩn của cậu cởi ra.
Vốn dĩ việc làm này hắn vẫn có thể mệnh lệnh cho người hầu thay mình làm nhưng tuyệt nhiên Hakkai không muốn để ai nhìn thấy thân thể của cậu.
Đúng là có chút khó kiềm chế nhưng đối với một người đang mang thương tích trên người thì hắn chỉ có thể cật lực nhẫn nhịn.
Dùng một chiếc khăn ấm để lau qua thân thể của Takemichi, Hakkai ôn nhu hôn lên trán của cậu rồi khẽ trách mắng:"Lần nào gặp cậu cũng là lúc cậu mang đủ thương tích trên người...có khi nào cậu thôi khiến người khác lo lắng không...?"
Bị người nào đó ôm chặt đến khó chịu, Takemichi trong cơn mơ bực bội mà cựa quậy mình.
Miệng lẩm bẩm: Nóng...
Không tự chủ được mà hôn mạnh lên môi Takemichi một cái, Hakkai dùng tốc độ nhanh nhất có thể để mặc áo quần cho cậu xong thì đi tắt đèn.
Trên một chiếc giường lớn, Takemichi được Hakkai nhẹ nhàng nâng đỡ ở trong lòng rồi an ổn nằm ngủ.
Thẳng cho đến bốn giờ sáng hôm sau, Takemichi ngơ ngác tỉnh dậy với một trạng thái cực kì tỉnh táo.
Khi xác định được đây không phải là nhà mình thì cậu có chút hốt hoảng, cũng may còn đủ lí trí để nhận ra chàng soái ca đang nằm bên cạnh là một người quen.
Đưa tay chạm nhẹ vào mũi của Hakkai để cảm nhận nhịp thở của hắn, tốt, đều đặn nhịp nhàng.
Không một chút khó khăn để trốn ra khỏi vòng tay của Hakkai mà leo xuống giường, Takemichi vươn tay lấy chiếc điện thoại của cậu đang nằm trên bàn xong thì mượn tạm một chiếc áo khoác của hắn rồi mở cửa đi ra ngoài.
Bốn giờ sáng, trên đường đã có vô số chiếc xe đi qua lại, Takemichi vì hơi lạnh mà bắt đầu cắn móng tay.
Bấm một dãy số quen thuộc, cậu đứng ở bên đường bắt đầu chán nản đợi xe.
Đúng mười lăm phút sau, Sam vẫn đang trong trạng thái mơ ngủ đã lái xe đến địa chỉ mà Takemichi đã gửi, mắt nhắm mắt mở tìm kiếm thân ảnh của cậu cho đến khi nhìn thấy cậu đang mặc một bộ đồ ngủ đứng ở bên đường.
Phóng xe qua chỗ Takemichi, Sam đi xuống mở cửa.
Hơi vội vàng cởi thêm một chiếc áo khoác để mặc cho cậu, Sam lo lắng hỏi:"Cái quái gì mới sáng sớm đã ăn mặc phong phanh thế này để ra ngoài, muốn bị cảm chết sao?"
"Nói sau đi, em lạnh!"
Chui vọt vào chiếc xe bốn bánh ấm áp, Takemichi dị thường thoải mái mà thở ra.
Đem nhiệt độ trong xe chỉnh lên cao rồi khởi động xe, Sam đưa mắt nhìn bầu trời bắt đầu sáng lên thì mở miệng đề nghị:"Ăn sáng chứ?"
Chậm rãi lắc đầu, Takemichi quay đầu nhìn Sam rồi lại đưa tay chỉ xuống trang phục hiện tại của mình.
Chẳng ai lại muốn mặc đồ ngủ để đi ăn sáng cả.
Hiểu ý, Sam gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi chuyển hướng sang một tiệm thời trang, trước tiên thì phải mua cho cậu một bộ trang phục đàng hoàng trước.
Trở về với một chiếc túi hiệu trên tay, Sam ném vào trong xe rồi đóng cửa lại.
Trong lúc chờ đợi Takemichi thay quần áo thì hắn lại lấy điện thoại ra để tìm một cái nhà hàng nào thích hợp để dẫn cậu đi, gần đây hắn vì một chút chuyện công mà bỏ bê đứa trẻ này quá nhiều, so với lần đầu gặp thì rõ ràng đã ốm hơn rồi.
Sam từ nhỏ đã được gần gũi với Takemichi nên sức đề kháng của cậu đến đâu hắn xem như là hiểu rõ nhất.
Sắc mặt xanh xao như vậy...
"Ăn thanh đạm một chút thì hơn!"
"Takemichi, xong rồi chứ?"
Đã mười phút trôi qua nhưng vẫn không thấy người bên trong có động tĩnh gì, Sam hơi lo lắng mà vỗ vỗ vào kính xe.
Mãi một lúc sau, Takemichi mới từ trong mở cửa đi ra, mặt không một chút biểu cảm mà đưa mắt nhìn Sam.
Chỉ vào bộ đồ trên người, Takemichi nhíu mày:"Đây là gì?"
Một chiếc áo được thiết kế theo kiểu phương Tây, cổ hình chữ V tuỳ tiện để lộ ra khớp xương quai xanh cực kì tinh tế, sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chiếc áo này không phải được thiết kế theo hướng trong suốt, nếu đứng giữa nắng thì chắc chắn cơ thể của cậu sẽ được phản chiếu lại một cách cực kì rõ ràng.
Còn chiếc quần đùi này nữa, thật sự muốn chọc cậu tức chết phải không?
Chiêm ngưỡng Takemichi trong bộ trang phục đang thịnh hành nhất hiện nay, khoé môi Sam nhất thời cong lên một đường đầy tiếu ý.
Bé cưng nhà hắn nuôi tuy hơi ốm nhưng trông cũng được đấy nhỉ?
Ba năm qua vì làm theo một "lời hứa nhỏ" nên hắn đã dành đủ tâm tư cho người bên cạnh, còn chưa kể phải mất gần một năm để trải qua cú sốc tinh thần do chính người kia để lại nên Sam thật sự không dành nhiều thời gian cho Takemichi...
Không biết "người ấy" khi phát hiện ra hắn đã bỏ bê trách nhiệm của mình thì có nổi giận không?
Alex, tại đất Mỹ không biết cậu đang sống thế nào?
Có khi nào nhớ về tôi không?
"Còn tận ba tháng nữa nhỉ?"
Thâm trầm nhìn Takemichi, Sam nói ra một câu đầy ẩn ý xong thì vòng qua mở cửa xe.
Điểm đến là một nhà hàng Ý khá nổi tiếng tại thành phố này, món ăn ở đây đa phần đều mang một khẩu vị thanh đạm, rất phù hợp với người đang gặp vấn đề về sức khoẻ.
Gọi cho Takemichi một tô cháo xong thì hắn cũng tự chọn vài ba món ăn kèm để cậu khỏi bị ngấy khi chỉ ăn mỗi cháo trắng.
Sự chu đáo của Sam dành cho Takemichi không phải là một điều gì đó quá xa xỉ, ít nhất thì cậu luôn tiếp nhận nó một cách cực kì dễ dàng.
Mới đó mà đã sáu giờ sáng, Takemichi ăn một ít cháo xong thì đã chán nản mà buông thìa xuống, kéo ghế ra rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, Takemichi trong lúc không để ý thì đã bị một người đang vội vã đi từ trong phòng Vip ra ngoài va phải
Cũng may sự va chạm không diễn ra quá mạnh nên cậu vẫn giữ được thăng bằng để không bị ụp mặt xuống đất.
Giúp nam phục vụ vừa va vào mình đứng dậy, Takemichi lo lắng hỏi hang:"Cậu ổn chứ..."
Đối với hành động quan tâm của Takemichi dường như khiến cho người kia hơi bất động mà cứ đứng yên như trụ.
Bởi vì hắn đang đội mũ nên cậu không thể nhìn rõ biểu tình của người nọ.
Thấy cơ thể y vì cái đụng chạm của mình mà căng cứng khiến Takemichi nhất thời im lặng.
Nhẹ nhàng buông tay ra khỏi đối phương, Takemichi mỉm cười nhìn hắn một lần xong thì quay người rời đi.
Xưa nay, đối với người qua đường Takemichi rất lạnh nhạt, cậu sẽ không tuỳ tiện tìm hiểu quá nhiều về một người lạ nếu không muốn phí thì giờ quá nhiều.
Chỉ là cậu không biết rằng, cũng chính cái thói quen này mà cậu vừa tránh khỏi một kiếp nạn, một chút nữa thôi, nếu cậu vẫn tiếp tục tò mò về gương mặt dưới chiếc mũ màu đen kia thì chắc chắn cây dao đang nằm ở trong quần của hắn sẽ trực tiếp đâm về phía cậu.
Một cái hờ hững quay đi thế nhưng để cho tên sát nhân hơi đắn đo mà nhìn về phía bóng lưng cậu thêm lần nữa....
Thu liễm lại sự khao khát, người kia đưa tay phủi đi vết bụi bẩn trên người thì cũng nhanh chóng ly khai.
Cùng Sam ra khỏi nhà hàng để đi đến bệnh viện như kế hoạch ban đầu, thế nhưng Takemichi không hề hay biết ở chính cái nhà hàng mà cậu dùng bữa sáng nay đã xảy ra một vụ thảm sát cực kì nghiêm trọng.
Tứ chi bị phanh thây, cơ thể không toàn vẹn...
Máu me vươn vãi cả một gian phòng, thế nhưng, hung thủ là ai thì vẫn còn là một ẩn số...
Đứng trên sân thượng cao ngất ngưỡng, Takemichi cúi đầu nhìn bao quát toàn thành phố.
Cơn gió dịu nhẹ khẽ khàng vuốt ve gương mặt cậu, làm cho cậu thanh tỉnh không ít.
Hôm nay là ngày mà Kenji đã tự sát, chính tại nơi này đã có một người chết nên chung quy cảm giác ớn lạnh vẫn không thể nào tránh khỏi...
Chẳng lẽ cậu đã đoán sai sao, thật sự chẳng có điều gì đặc biệt vào ngày này.
"Sam, anh và Hanma rốt cuộc là đã có hiềm khích gì vậy?"
Đến bây giờ cậu vẫn không hiểu lí do vì sao hai người này lại xảy ra mâu thuẫn.
Là vì quyền lực, hay là vì người yêu?
"Tò mò sao?"
Cũng như Takemichi, Sam tựa lưng vào thành trì sân thượng mà ngửa cổ để thư giãn đầu óc.
Bởi vì đều đang chán nên cả hai quyết định sẽ luyên thuyên vài câu.
"Ừ! Tò mò lắm!"
"Ha..."
Thở dài một hơi, Sam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út của mình một hồi lâu thì mở miệng.
"Chuyện này phải kể về ba năm trước, lúc anh sang Canada để làm nhiệm vụ thì đã gặp một người con gái người Pháp.
Cô ấy tên Alen, một người vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức khiến cho anh phải bấn loạn ngay từ cái nhìn đầu tiên..."
"Vậy sao?"
Chóng cằm nhìn về toà nhà cao tầng đối diện, Takemichi chăm chú lắng nghe Sam nói.
Vô cùng xinh đẹp...
Lần đầu gặp Kei cậu cũng đã có suy nghĩ như thế...đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.
"Chỉ là nhiệm vụ của anh không cho phép anh nảy sinh tình cảm với người khác trong giai đoạn này, nên thay vì chạy theo tình thì anh lại chọn quay lưng rời đi.
Ai mà ngờ rằng một năm sau đó lại gặp được cô ấy ở Nhật Bản."
Một năm sau đó, là lúc SSA tan rã.
Vì nhiệm vụ nên từ bỏ tình yêu, thế nhưng SSA đã tan rã thì Sam không có nghĩa vụ phải làm theo những gì mà hắn đã kí trong bản tuyên thệ.
"Vậy cô ấy hiện tại đâu rồi?"
Không cần đoán cũng biết Sam sẽ theo đuổi cô gái này, nên thay vì hỏi diễn biến tiếp theo thì Takemichi trực tiếp đẩy hướng đi của câu chuyện sang một giai đoạn khác.
"Mất rồi...9 tháng trước đã tự tử."
Mí mắt vốn đang nhắm của cậu nhất thời run lên...
Takemichi cắn môi, nhất thời hạ giọng.
"Được rồi...em không hỏi nữa..."
Cậu không muốn Sam phải vì chuyện cũ mà đau lòng.
"Về nhỉ?"
"Ừm..."
Một chuyến đi vô nghĩa, xem ra chẳng có gì thật rồi...
Takemichi tiếc nuối nhìn mọi thứ xung quanh một chút xong thì tính quay lưng rời đi, chỉ là không ngờ có một bông hoa màu đỏ được đưa đến trước mặt Sam, khiến cho hắn hơi kinh ngạc mà đứng hình vài giây.
Chớp chớp mắt nhìn cô gái có một vẻ đẹp cực kì trong trẻo trước mắt, Takemichi âm thầm đánh giá.
Người này, đã xuất hiện từ bao giờ thế?
Hơi bối rối mà đưa tay nhận lấy bông hoa đỏ, Sam nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn.
Lắc đầu tỏ vẻ không có gì, cô gái trẻ sau khi cười nhẹ một cái xong thì cúi người cầm chiếc giỏ xinh xắn dưới đất lên rồi quay người rời đi...
Một tờ giấy vàng mã vì bị gió cuốn vào mà thổi bay ra ngoài.
Takemichi kinh ngạc.
"Khoan đã, đợi một chút."
Đi đến ngăn cản bước chân của cô, Takemichi hơi vội vàng mà chỉ vào chiếc giỏ nhỏ:"Đây...em đi viếng ai sao?"
Nếu cậu nhìn không lầm thì tờ tiền giấy này vừa bay ra từ chỗ của cô, trùng hợp thay, hôm nay lại chính là ngày giỗ của Kenji.
Thấy Takemichi có vẻ hơi kích động nên Sam đã tiến đến một bước ngăn cản.
Quan sát cô gái từ trên xuống dưới một lượt, Sam tuy có chút e ngại nhưng vẫn mở miệng hỏi thẳng:"Có phải em không nói được phải không?"
Như nói ra được bối rối trong lòng, cô gái trẻ không chút trắc trở khẽ gật đầu.
À một tiếng xem như đã hiểu, Sam thuần thục làm ra một số động tác dành cho người câm mà nói chuyện với cô gái trẻ.
Hắn nói:"Em nghe thấy anh nói chứ?"
Gật gật đầu, cô gái trẻ đưa tay chỉ lên tai rồi mỉm cười.
Ý muốn nói : Rất rõ.
Đối với mấy kí hiệu nói chuyện của người khiếm thính và khiếm khẩu Takemichi rất mịt mù.
Nhìn Sam và cô gái cứ trao đổi qua lại bằng kí hiệu khiến Takemichi hơi hơi tủi thân mà ngồi xuống.
Cậu đang đợi...
Qua một lúc sau, không biết rốt cuộc Sam đã nói cái gì mà cô gái lại lấy ra một tờ giấy màu trắng, tò mò đứng lên nhìn, Takemichi nhất thời mím môi.
Đây là một tờ giấy hiến tuỷ.
Bệnh nhân : Yukino.
Người hiến: Kenji...
Thật sự là Kenji, Takemichi chấn động nhìn Sam.
Cậu sốt sắng nói:"Mau, mau hỏi có phải cô ấy đến thăm Kenji không?"
"Cô ấy không bị khiếm thính, em hỏi đi, anh thay em phiên dịch lại."
Nhìn sang cô gái trẻ chỉ chừng mười tám tuổi, Takemichi hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng hỏi:"Em đến thăm Kenji sao?"
Đáp lại Takemichi là một cái gật đầu chắc nịch.
"Em và Kenji đã quen nhau như thế nào? Ở đâu? Và vì sao em lại đến thăm cậu ấy?"
"Cô ấy nói hai người quen nhau ở bệnh viện vào 9 năm trước, Kenji là người đã hiến tuỷ cho cô, thế nhưng hai ngày sau khi cuộc giải phẫu xảy ra thì Kenji lại chết, cô ấy rất buồn nên mỗi năm đều đến đây thăm."
Là vậy sao?
"Còn gì nữa không? Kenji có nói em đến đây thăm cậu ấy vào ngày này sao?"
Khẽ gật đầu rồi lại hơi chần chừ mà lắc đầu, cô gái ám chỉ:"Sau khi phẫu thuật hiến tuỷ xong thì Kenji chỉ nói rằng nếu lỡ may anh mất đi thì em sẽ đến thăm anh chứ! Vì không biết phần mộ của anh ấy ở đâu nên em đã đến nơi này...cùng với cái này..."
Đưa tay lấy ra một cái USB nho nhỏ, cô gái trẻ hơi đắn đo trước quyết định của mình:"Em đã đến đây chín lần rồi, nhưng vẫn không gặp được vị hoàng tử nào như anh ấy miêu tả."
Thuật lại lời của cô cho Takemichi nghe, Sam nhướn mi:"Sao? Còn muốn hỏi gì không?"
"Vị hoàng tử ấy có đặc điểm gì không?"
Chỉ vào hai mắt của mình, cô gái trẻ diễn tả:"Là tóc đen dài, mắt cực sáng và có răng nanh."
"Quả nhiên là Baji...."
Lẩm bẩm lại suy nghĩ của