Trời đổ mưa rồi....
Takemichi lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, mắt dõi theo từng hạt mưa nặng trĩu lặng lẽ rơi xuống đất.
Từ phía sau, tiếng bước chân ngày một rõ dần, rõ dẫn, cho đến khi nó dừng lại ở sau lưng của cậu.
Không quay đầu đã có thể suy đoán ra đối phương là ai, Takemichi lãnh đạm lên tiếng:"Cậu ra đây làm gì?"
Mạnh dạn tiến thêm một bước chắn trước tầm nhìn của Takemichi, Kazutora đưa một tay nâng cằm cậu lên rồi cợt nhã nói:"Ra đây xem cậu vì cái gì mà thê thảm thế này!"
Bình thường có lẽ cậu sẽ chậm rãi đối đáp qua lại với hắn mấy câu chọc ghẹo vô nghĩa này, thế nhưng hôm nay tâm trạng của cậu vô cùng tệ, phải nói là từ cái lúc cậu bước chân vào đây thì đã thấy đau đầu rồi.
Không thương tiếc hất tay của hắn ra khỏi mặt mình, Takemichi không hài lòng nói:"Đừng có chọc tôi vào lúc này."
Kazutora không phải là chưa từng bị từ chối, thế nhưng sau những cuộc tình ngắn ngủi hắn chỉ cần vỗ về một chút thì đám người kia đã bắt đầu e thẹn mà tự động quay về bên hắn.
Mạnh mẽ chuyển tay sang hai bên má của Takemichi, Kazutora đem nó nâng lên ngang tầm với ánh nhìn của mình.
"Tôi ngược lại thấy cậu lúc giận dỗi như vậy mới thực vui, hôm nay biết bao nhiêu người vì cậu mà nổ ra chiến tranh ngầm, còn chưa kể Hakkai cùng Sanzu lại đột nhiên trở mặt, cậu một chút cũng không để tâm sao?"
Để tâm?
Chuyện này cùng cậu có quan hệ gì, là cậu muốn nó trở thành như thế sao?
Tranh chấp qua lại chỉ khiến Kazutora không buông tha mà thôi, Takemichi có thể nhận ra vẻ mặt hiếu thắng của hắn.
Hạ tầm nhìn xuống để che giấu đi nỗi phiền muộn trong lòng, cậu không hề muốn cùng hắn nói qua nói lại những lời vô nghĩa.
Cúi đầu nhìn dáng vẻ cam chịu của Takemichi khiến nhịp tim của Kazutora bắt đầu đập nhanh hơn vài nhịp, có lẽ là vì hai thân thể cọ xát vào nhau khiến hắn có cảm giác thèm muốn lạ thường, huống chi người trước mắt da dẻ cũng thật trắng trẻo, thân hình thì nhỏ nhắn dễ nhìn, nếu không phải nghĩ Chifuyu có tình ý với tên nhóc này thì ngay từ đầu hắn đã có ý muốn thử tìm hiểu một phen.
Cọ chiếc mũi cao của mình lên trán Takemichi, Kazutora thỏ thẻ:"Tôi hôn cậu được không..."
Chấn động nhìn lên Kazutora, Takemichi tức giận mà bắt đầu vùng vẫy:"Có bị khùng không vậy ba, say rồi hay gì?"
"Đừng cố gắng nữa, cậu không đấu lại với tôi đâu!"
Để chứng minh việc Takemichi đang cố thoát khỏi nanh vuốt của mình là bất khả thi, Kazurora chen một chân vào giữa đôi chân của cậu mà nhẹ nhàng trêu chọc, đem cậu hoàn toàn vây hãm trong lòng ngực của mình.
Động tác giam cầm của Kazutora tựa hồ khiến Takemichi nhận ra được mức độ nguy hiểm của bản thân đang nằm ở chỉ số âm, đầu liên tục nhảy số cách thoát thân khiến Takemichi cuống cuồng cả lên, đúng lúc này, dãy hành lang ngăn cách bữa tiệc với nơi hai người đang đứng lại vang lên tiếng động nhẹ, còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc là cái gì thì Takemichi đã bị kéo ra rồi lãnh trọn một cái tát từ một người hoàn toàn xa lạ.
"Dòng thứ đê tiện, mày dám quyến rũ Kazutora của tao."
Cảm giác đau buốt nơi khoé môi còn chưa kịp dứt thì bên tai lại truyền đến tiếng chửi rủa cay nghiệt của một nữ nhân, Takemichi trầm mặc.
Một cái tát này dường như đến quá nhanh nên Kazutora sau khi nhìn thấy thì cũng chỉ kịp thất thần mà đứng nhìn Takemichi.
Đưa lưỡi liếm nhẹ lên vết thương ở khoé môi, Takemichi lạnh nhạt cười một tiếng.
"Hạ tay dứt khoát đấy!"
Đưa mắt nhìn lên nữ nhân ăn vận xinh đẹp trước mắt, Takemichi tựa hồ không cảm thấy đau đớn mà tiến lên một bước, thành công chắn trước nữ nhân nhỏ bé trước mặt.
Ở phía sau, Kazutora sau khi hồi phục được tinh thần thì liền tiến đến nắm lấy tay của Takemichi để xem vết thương trên gò má của cậu, nhìn thấy một dấu tay màu đỏ hỏn in đậm trên gương mặt vốn dĩ trắng nõn của Takemichi khiến Kazutora bất giác đau lòng mà đưa tay chạm vào:"Đau không..."
Quay đầu tránh đi cái đụng chạm của hắn, Takemichi lắc đầu:"Tôi sẽ xử anh sau!"
Đẩy Kazutora sang một bên, Takemichi một lần nữa nhìn vào nữ nhân vẫn đang đỏ mặt tía tai đứng ở bên cạnh.
"Cách đây bốn ngày trước, cô đã cùng với một người đàn ông tiến vào khách sạn Sainoniwa ở 2-4-8 Nagata, Kanazawa, Ishikawa 920-0043 Japan đúng không ?"
"...Sao?"
"Thế nào? Bất ngờ lắm đúng không? Trùng hợp thay là vào ngày hôm đó tôi đã vô tình chụp được một tấm hình vô cùng rõ nét của cô, chỉ tiếc là không chụp rõ được gương mặt của người đàn ông kia..."
Nói đến đây thì Takemichi cố ý dừng một chút để đảo mắt qua chỗ Kazutora đang đứng yên như trụ ở bên kia.
"Mày...thằng khốn, mày theo dõi bọn tao."
Như không kiềm nén được tức giận nên người phụ nữ kia đã muốn đưa tay lên mà tát cậu một cái, tuy nhiên Takemichi đâu phải không có kinh nghiệm.
Lùi một bước để không cho người phụ nữ này thực hiện ý đồ, Takemichi tàn nhẫn nói tiếp:"Tự chính mình huỷ hoại thanh danh thì trách ai, nếu không phải từ đầu cô không quan tâm đến người ngoài mà ngang nhiên vào khách sạn cùng một đàn ông như thế thì sao lại sợ bị tôi chụp được, mà kể ra ông trời cũng thật tàn nhẫn, đó là lí gì tấm ảnh kia chỉ nhìn thấy một mình cô là rõ ràng như thế, phải chăng là muốn tôi ngay lúc này dùng nó để giáo huấn cái thói đánh người vô cớ của cô không!"
Chỉ tay về phía Kazutora, Takemichi chỉ trích:"Không phải người cô nên đánh là anh ta sao? Mắt nào của cô thấy tôi quyến rũ anh ta thế? Cô bây giờ muốn tôi cư xử thế nào? Đem nó tung lên mạng để người đời đàm tiếu cô sao?"
"Tôi..."
Bị Takemichi nói đến mức không thể cãi lại, cuối cùng thì người phụ nữ này chỉ có thể cúi đầu mà nhìn vào mũi chân.
"Tôi xin lỗi, nhưng cậu đừng tung những tấm ảnh kia, nếu cậu đồng ý thì cái gì tôi cũng sẽ làm!"
"Được thôi, ngay từ đầu tôi cũng chẳng có hi vọng gì với mấy tấm ảnh kia rồi, ngay bây giờ hãy nhanh chân và đi khỏi tầm mắt của tôi."
Đau đầu xua xua tay tỏ ý rằng bản thân đã quá mệt mỏi, thấy Takemichi không có ý định truy cứu về cái tát kia nữa nên nữ nhân này rất biết nắm bắt thời cơ mà quay người rời đi.
Không gian yên tĩnh một lần nữa lại trở về, Takemichi còn không quên chuyện tính sổ với Kazutora mà quay phắc đầu ra sau nhìn hắn.
"Ông hoàng tai hoạ, thật kinh ngạc khi cậu lại có thể đứng yên như rằng bản thân chẳng có liên quan gì."
Chớp mắt vô tội nhìn Takemichi, cuối cùng, Kazutora chỉ có thể đầu hàng mà tự động giải thích.
"Tôi cùng người phụ nữ kia thật sự chẳng có quan hệ gì, là cô ấy tự động đeo bám tôi, ngày hôm kia sau khi bị tôi từ chối nên cô ấy uống có hơi quá chén, tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ của một con người là đem cô ta về khách sạn thôi!"
Dù sao cũng không thể để một người phụ nữ có danh có phận lại say mèm ở trong quán Bar một mình được.
Thấy vẫn chưa đủ tinh tế nên Kazutora nói tiếp:"Tất nhiên là sau đó tôi đã trở về và chẳng lưu lại lâu, chúng tôi hoàn toàn trong sạch đó!"
Quái đảng nhìn Kazutora đột nhiên giải thích nhiều như thế làm Takemichi không khỏi bài xích, cậu đâu cần biết mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhớ đến chuyện mấy tấm ảnh mà Takemichi đã nói, Kazutora dường như rơi vào trầm tư mà đưa tay nắm lấy vai cậu gặn hỏi:"Chuyện mấy tấm ảnh rốt cuộc là như thế nào? Tại sao cậu lại chụp nó."
"Chỉ là vô tình thôi, còn nhớ tôi đã nói rằng thấy anh rất quen mắt không...cái lần ở trung tâm đấy!"
Cũng nhờ một cái tát này mà Takemichi đã nhớ ra chuyện test máy ảnh ở CLUB lần đó, càng đáng nhớ hơn là người đàn ông mà cậu cảm thấy quen mắt này là ai.
Quanh đi quẩn lại như một vòng xoáy, Takemichi hết lần này đến lần khác bị dính líu đến những chuyện mà cậu không hề muốn nó xảy ra, suy cho cùng cũng là vì đám người quái gở bắt đầu xuất hiện dần trong cuộc sống vốn tĩnh lặng của cậu.
Từ nhỏ đến lớn, phải nói đây là lần đầu tiên cậu bị người ta tát thẳng mặt như thế, còn chưa kể lí do cũng thật buồn cười, rõ ràng trong mối quan hệ phức tạp của hai người kia thì cậu chỉ là một người bị kéo vào mà thôi.
Tốt, một ngày kết thúc tồi tệ, Takemichi chẳng nghĩ được lí do gì để bản thân có thể ở lại nơi quỷ quái này thêm một giây nào nữa.
"Takemichi!!!"
Lại gì nữa đây...
Takemichi vô cùng ảo não mà nhìn về phía vừa phát ra tiếng gọi mình, thật sự thật sự thì cậu chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi chốn xô bồ này thôi.
"Takemichi!"
Từ xa xa, Takuya cùng ba người còn lại không biết vì sao lại biết cậu ở nơi đây mà đi đến tìm.
Nhìn thấy không phải là người nào đó kì lạ nên Takemichi mới dần thả lỏng mà đưa mắt nhìn Takuya.
Cậu nói:"Chạy ra đây làm gì?"
"Tao thấy mày lâu quá không quay lại nên đi tìm thử, mặt mày sao vậy?"
Thấy mặt Takemichi khi không lại xuất hiện dấu vân tay khiến y lo lắng không thôi, nhìn qua người không nên có mặt lại đột nhiên có mặt ở đây khiến Takuya lạnh mặt.
Kazutora...
Biết rằng Takuya đang hiểu nhầm nên Takemichi chỉ đành xua tay mà giúp hắn giải thích:"Không phải cậu ta đâu, quên đi, chuyện qua rồi nên tao cũng không muốn nói lại, tao bây giờ muốn về, giúp tao nói lại với đạo diễn một tiếng."
Im lặng trước quyết định của Takemichi, Takuya đắn đo mà nhìn sang Makoto vẫn luôn im lặng.
Có thể thấy thì Takemichi đã phải trải qua rất nhiều chuyện không vui trong ngày hôm nay nên tất cả cũng không có ai muốn cậu chịu thêm áp lực nặng nề.
Gật đầu, Makoto chủ động cởi áo khoác ra rồi mặc vào người của cậu:"Về cẩn thận."
Tiếp theo là Akkun, cởi đôi giày của mình ra rồi cúi người mang vào cho Takemichi, hắn không nhanh không chậm nói:"Đừng đi lung tung đấy!"
Nhận thêm một cái mũ từ Takuya và cặp mắt kính giả cận từ Kazushi, Takemichi sau một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng cảm thấy được chút ấm áp, sụt sịt cúi đầu để che đi xúc cảm trong lòng, Takemichi từ chối lên tiếng rồi theo cửa sau của bữa tiệc để rời đi.
Đứng một hồi tự nhiên cảm thấy thừa thãi, Kazutora sau khi quan sát Takemichi an toàn rời đi xong thì cũng quay lưng đi vào lại yến tiệc.
"Ra đi!"
Bình tĩnh lên tiếng, Akkun đưa mắt nhìn Raito nãy giờ vẫn trốn sau bức bình phong để quan sát mọi chuyện.
Gật đầu tựa hồ đã hiểu, Raito làm dấu hiệu "Ok" thay cho lời cảm ơn rồi cũng theo dấu chân của Takemichi mà đuổi theo, đúng lúc này thì Kazushi lại đưa tay ra mà nắm lấy tay hắn, giọng điệu đe doạ:"Nếu mày dám tổn thương cậu ấy thì tao sẽ giết mày!"
Nhẹ nhàng cười một cái, Raito đẩy tay hắn ra rồi nói khẽ một câu thì dứt khoát rời đi.
"Lời hứa của tao không phải là nói đùa đâu."
Tao sẽ bảo vệ cậu ấy, vì cậu ấy xứng đáng được tôn trọng.
Đi vào lại yến tiệc, Kazutora rất nhanh đã nhìn thấy đạo diễn đang đứng ở trung tâm - nơi vây quanh tứ phía toàn là diễn viên của đoàn.
Mắt thấy nhóm bạn của Takemichi vẫn chưa vào nên theo lệ là người biết rõ sự tình nhất, Kazutora đã thay mặt họ mà báo cáo.
"Đạo diễn, Takemichi thấy mệt nên đi về trước rồi, tôi thay mặt cậu ấy gửi lời đến anh một tiếng!"
Vừa dứt lời thì y như rằng tất cả những ai nghe thấy đều có ánh nhìn kì lạ mà hướng về phía Kazutora, kinh ngạc có, khó hiểu có, tìm tòi có, tóm lại là đa dạng đủ loại.
Cúi đầu như thể không quan tâm những gì đang diễn ra, Kazutora lãnh đạm cười nhạt rồi tiếp tục hoà nhập vào yến tiệc.