[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 102: Kính rượu.




Buổi lễ kết thúc cực kì tốt đẹp, trước khi rời khỏi sân khấu, Takemichi không đắn đo mà đưa tay kéo Hina đến một góc khuất sau cánh gà.

Ngơ ngác để Takemichi kéo đi, Hina kinh ngạc nhìn cậu.

"Takemichi?"

Quan sát xung quanh không có ai đáng nghi, Takemichi trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Giày của chị có trục trặc đúng không ?"

Như ngỡ ngàng khoảng chừng vài giây, sau đó Hina liền bật cười.

"Đúng vậy, sao mà cậu biết được thế."

Đem váy kéo lên, Hina đưa chân ra.

"Công ty vừa đổi staff nên em ấy không rõ cỡ chân của tôi, đôi này có hơi nhỏ nên..."

"Cởi ra đi."

Takemichi nghiêm túc nói.

"Mang giày của em đi, váy của chị dài như vậy thì không có phát hiện được đâu."

"Hả..."

Hina thích thú nhìn cậu, nửa đùa nửa thật trêu chọc:"Vậy cậu sẽ mang giày của tôi sao ?"

"Em đi chân."

Không đợi Hina trả lời, Takemichi thành thật đem giày cởi ra.

Thấy Takemichi có vẻ không đùa nên Hina lập tức ngại ngùng từ chối:"Làm sao được, lát nữa chắc chắn cậu sẽ bị chú ý, nào để bản thân thiệt thòi."

"Ngày mai sẽ bắt đầu quay, nếu chị cứ cố chấp thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nhanh đi chị, em là con trai nên chẳng hề hấn gì nhiều đâu."

Gấp rút hối thúc Hina, Takemichi còn tỉ mỉ rút ra một chiếc khăn tay:"Rộng quá thì nhét cái này vào sau đế là được rồi, còn hơn là đi giày nhỏ hơn chân."

Chầm chậm cởi giày ra, Hina đắn đo mang giày của cậu vào, quả nhiên là thoải mái hơn đi đôi giày cao gót siết chân đó.

Thở phào một hơi, Takemichi tinh tế đưa khăn tay cho cô rồi nhặt lấy đôi giày của cô cầm lên tay:"Đi thôi."

"Ừ..."

Đối diện với nụ cười của Takemichi khiến Hina vừa cảm thấy thương vừa cảm thấy chua xót, hành động của Shinichirou hôm nay thật khiến cô rất thất vọng, anh làm như vậy thật sự là chỉ muốn lợi dụng cậu ấy sao...

Người con trai này tốt tính vậy mà...

Nghĩ nghĩ, Hina vốn muốn an ủi cậu vài câu nhưng cuối cùng vẫn không thể mở lời.

Tiến ra khán đài, bởi vì hiện tại mọi người đều bắt đầu ngồi vào bàn tiệc nên chẳng ai chú ý nhiều, từ xa xa, đạo diễn sau khi nhìn thấy Hina cùng Takemichi thì vội vã chạy đến.

"Hai người chạy đi đâu vậy ? Còn Takemichi, giày cậu đâu rồi?"

Nhìn đôi chân trần trắng mút của Takemichi, đạo diễn trách móc.

"Hư rồi, đạo diễn, chỗ tôi ở đâu vậy ?"

Xung quanh đã chen chúc vô số con người, Takemichi bằng mắt thường sẽ không dễ dàng tìm thấy người mình quen thuộc.

"Xém nữa thì quên mất lí do tôi chạy đi tìm hai người, đây!"

Đem hai ly rượu đẩy qua cho Takemichi cùng Hina, đạo diễn nói tiếp:"Mau đi kính rượu đi, Hina, em cùng cậu ấy đi ra mắt với mọi người nhé!"

"À vâng..."

Hiểu ý đạo diễn, Hina gật đầu:"Em biết rồi! Đi thôi Takemichi!"

Kéo váy lên, Hina nắm lấy tay Takemichi rồi nhón chân nói nhỏ vào tai cậu:"Lát nữa không cần uống quá nhiều, hớp một chút rượu là được rồi."

Được Hina dẫn đến một chiếc bàn tròn gần nhất, Takemichi bây ngờ mới rõ cách bố trí của yến tiệc, một bàn trung bình sẽ có mười người hoặc hơn, đặc biệt là có đến hơn sáu mươi bàn như thế...

Bàn đầu tiên Hina dẫn Takemichi đến hoàn toàn là những gương mặt xa lạ, vừa nhìn thấy Hina thì một người đàn ông khá lớn tuổi trong đó đứng dậy chào hỏi.

"Thế nào đây quý cô, lần trước nợ tôi một bữa ăn, lần này trả lễ bằng một ly rượu được chứ."

Là một người chuyên nghiệp nên Hina trong việc ứng xử này cũng khá nhanh nhạy, lễ phép cong môi cười, Hina không từ chối mà trực tiếp đưa ly rượu ra:"Cung kính không bằng tuân mệnh."

Nâng ly lên, Hina như người mở đầu mà chuẩn bị uống, chỉ là miệng ly vừa chạm vào khoé môi thì Takemichi đứng một bên đã đưa tay ngăn cản.

Hành động này của Takemichi tựa hồ làm người đối diện mất hứng không ít, thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Hina vội đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, ý muốn cậu đừng lo.

Thế nhưng Takemichi cũng là đàn ông, cậu làm sao nỡ để cô uống một mình.

Lắc đầu ám hiệu Hina rằng bản thân không sao đâu, Takemichi ở trong tay cô đoạt lấy ly rượu mà cung kính hướng đến nam nhân lớn tuổi kia:"Hay là tôi thay chị ấy uống, anh không phiền chứ ?"

Một tiếng "anh" dường như xoa dịu không khí không khí, người kia vốn dĩ muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn không đành.

"Vậy được thôi! Thế nhưng phải uống thêm hai ly phạt."

Khẳng khái nhún vai, Takemichi tựa hồ đồng ý.

Ly đầu tiên Takemichi không do dự uống, đến ly thứ hai và ly thứ ba tuy so với ly ban đầu rõ ràng nhiều hơn đôi chút nhưng vẫn không làm cậu lung lay.

Ba ly nốc cạn không kiêng dè, Takemichi sau khi uống xong còn mỉm cười mà nhẹ nhàng đặt ly xuống, ý nói rằng đã chịu xong hình phạt.

Thấy tính tình Takemichi dứt khoát lại galang, nam nhân lớn tuổi kia dường như nảy sinh chút hứng thú mà mở miệng trêu chọc:"Ban đầu tôi còn nghĩ cậu cùng Shinichirou có quan hệ mờ ám chứ? Hoá ra..."

Nam nhân cố ý dừng lại để tăng thêm tính thú vị cho cuộc trò chuyện, thế nhưng ai ở đây cũng hiểu ra ý tứ hạ thấp giá trị Takemichi trong câu nói kia mà thoải mái đưa tay che miệng cười.

Đứng bên cạnh thấy Takemichi đang bị coi thường khiến Hina không chịu nổi mà muốn đưa tay kéo cậu đi, thế nhưng Takemichi lại từ chối.

"Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường, số câu chào hỏi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao có thể có quan hệ mờ ám gì chứ..."

Câu trả lời phủ định hoàn toàn mối quan hệ thân thiết của Takemichi và anh khiến những người ngồi ở đây tò mò mà lên tiếng:"Lạ thật, nếu vậy sao Shin lại không chọn ai khác mà lại chọn cậu ấy nhỉ?"

"Phải đấy...tôi cũng thắc mắc, nếu cậu nói Shin cùng cậu chẳng thân thiết gì, vậy sao Shin lại tặng cho cậu?"

"A chuyện này..." Takemichi hơi nhướn mi, tay bỏ lên môi mà nhịp nhịp hai cái:"Chắc là tìm một người vừa không có địa vị lại tầm thường như tôi để có thể dễ dàng làm ví dụ chăng ? Mọi người cũng thấy đó, nếu tìm một người tuấn tú như Mitsuya chẳng hạn lại không phải quá lộ liễu sao ? Như thế thì rất khó để mà thanh minh đấy..."

Takemichi chính là đang nhấn mạnh rằng bản thân không có giá trị, chỉ là một người tầm thường nên Shin mới có thể dễ dàng dắt mũi mọi người đi như thế, đổi lại người hôm nay lại là Mitsuya thì chắc chắn cho dù có bẻ hướng thành chuyện khác thì tiếng tăm sẽ đồn xa, chắc chắn vẫn để lại nhiều lỗ hỏng bị bàn tán.

Nhưng nếu Takemichi thì lại khác, việc anh làm như thế có thể khiến mọi người tin rằng chắc chắn hai người hoàn toàn trong sạch.

Cách đối đáp của Takemichi dường như khiến mọi người chết lặng, một là vì cậu đang hạ thấp bản thân để chỉ điểm ra sự thông minh và tinh tế của Shin, điều này không những làm cho mọi người không trách cứ vì anh đã lợi dụng cậu mà còn thể hiện sự bao dung từ việc cậu đang âm thầm bảo vệ anh, điều còn lại là sự thẳng thắn thừa nhận bản thân và Shin không hề có mối quan hệ trên đồng nghiệp làm cho mọi người loại bỏ suy nghĩ thối nát rằng cậu đang muốn dựa vào sự nổi tiếng của Shin mà nâng tầm vóc của bản thân.

Takemichi tuy nhìn thật bình thường, nhưng cách ứng xử so với bất kì một diễn viên chuyên nghiệp nào cũng không hề thua kém.

"Được rồi được rồi, là tôi sai rồi, thế nên tôi bây giờ tự chịu phạt nhé!"

Sảng khoái nâng rượu hướng đến Takemichi thay cho lời xin lỗi, nam nhân lớn tuổi tiến đến vỗ vai cậu:"Cậu trai trẻ, trả lời tốt đấy, nhưng mà lần sau để tôi tặng cho cậu một đôi giày nhé! Không ai lại đi chân trần trên con đường đầy hoa cả! Haha!!!"

Ngại ngùng xoa xoa mũi, Takemichi xem như vượt qua chướng ngại vật thứ nhất.

Rời khỏi bàn số một, Takemichi thầm thở ra một hơi.

"Ổn không?"

Xoa xoa lưng Takemichi, Hina cuối cùng vẫn không chịu nỗi mà đưa tay xoa má cậu:"Cực khổ cho cậu quá, bàn vừa rồi toàn là ông chủ lớn đấy, xem ra bọn họ rất thích cậu."

"Ha...em lúc đấy còn chẳng thở được, cứ gặp tầm chục bàn như thế chắc em không trụ vững đâu!"

"Không đâu!"

Đúng như lời Hina nói thì đến những bàn còn lại bọn họ chỉ cần chào hỏi qua loa vài câu là có thể rời đi, có lẽ khó khăn duy nhất là Takemichi luôn bị kính rượu, cố chấp hơn là Takemichi luôn tranh của Hina để uống.

Bất lực trước sự cứng đầu của Takemichi nên cô chỉ đành thuận theo cậu, chỉ là cô không nghĩ tựu lượng Takemichi lại tốt đến thế, uống đến hơn chục ly thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc, ngoại trừ tính cách so với ban đầu thì có phần phóng khoáng hơn.