[Alltake] Thanh Âm Đau Đớn

Chương 56




Sáng hôm sau Takemichi thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, cậu nằm trên giường mà đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, cậu đang cảm thấy khá là hối hận sau khi đã nốc gần chục lon bia tối qua. Takemichi chống hai tay ngồi dậy rồi bước xuống giường, cậu lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, tay cậu vẫn duy trì hành động kia để có thể xoa dịu được cơn đau ở đầu. Sau một hồi lâu thì cuối cùng cậu cũng bước xuống nhà nhưng thay vì nhìn thấy hai con người kia đang vui vẻ ngồi ăn sáng thì cậu lại cảm nhận được cái sát khí từ hai người ấy, Koko và Inui vừa nhìn thấy cậu xuống liền nhớ lại cảnh tượng tối qua Takemichi trong bộ dạng say xỉn mà nằm gọn trong vòng tay Mitsuya để hắn bế vào nhà liền tối sầm mặt lại, cả hai không thèm để ý tới cậu mà tiếp tục ăn bữa sáng của mình, Takemichi nhìn tình hình có vẻ căng thẳng nên cậu cũng không dám nói gì nhiều mà chỉ đi vào kéo ghế ra ngồi đối diện hai người họ. Cậu vừa đặt mông xuống ghế ngồi thì đột nhiên Koko đập bàn một cái mạnh khiến cậu giật mình rồi đứng dậy đi về phía bếp, hắn mang đồ ăn sáng của cậu ra cùng với cái bản mặt đang vô cùng cọc cằn ấy mà nói

“Nè, ăn đi”

“C-cảm ơn mày”

Takemichi nhìn vẻ mặt của hắn liền có chút căng thẳng, cậu cúi đầu nhìn dĩa đồ ăn trước mặt rồi lại khẽ ngước nhìn bọn hắn, Koko và Inui nhìn thấy rõ những hành động, biểu hiện ấy của cậu, cả hai cũng vì thế mà giãn mày ra được một tí. Takemichi cả buổi cũng không lên tiếng một lời nào mà chỉ ngồi yên ngoan ngoãn ăn hết bữa ăn của mình, hai tên kia thì đã ăn xong từ lâu rồi nhưng vẫn ngồi đấy nhìn cậu dù cả hai đang trưng ra cái bản mặt có phần khó chịu, cậu vừa ăn xong định đứng dậy dọn dĩa thì đột nhiên Inui lại giật lấy cái dĩa trước mặt cậu mà đem đi khiến cho cậu có hơi giật mình và ngơ ngác, cậu còn chưa kịp thích ứng được thì đâu ra một ly sữa chình ình xuất hiện trước mặt cậu

“Uống đi”

Koko vừa đặt ly sữa của cậu xuống vừa gằn giọng nói, bỗng Takemichi giương đôi mắt chứa cả đại dương kia lên nhìn hắn khiến hắn có chút gì đó ngại ngùng mà quay mặt đi chỗ khác, cậu nhìn biểu hiện của hắn rồi lại nhận lấy ly sữa mà tu một hơi, Inui vừa dọn dẹp xong cũng quay lại ngồi ở bàn với cậu, Koko thì đứng nhìn cậu một hồi rồi mới đi lại ngồi cạnh Inui, đột nhiên Inui lên tiếng hỏi cậu

“Mày có gì muốn nói không?”

Takemichi nghe hắn hỏi vậy liền giật mình, cậu hạ ly sữa xuống rồi liếm phần mép vẫn còn đọng lại ít sữa mà bày ra vẻ suy tư, cậu có làm gì xấu đâu nhỉ? Tự nhiên lại hỏi cậu như thế? Hay là họ đã phát hiện hai cái quần mà lần trước cậu “lỡ tay” để những chú cún cắn rách đáy rồi đem giấu đi? Takemichi nghĩ tới chuyện này đột nhiên lại trở nên chột dạ, cậu nhìn hai tên đang hướng mặt về mình mà chần chừ, một lúc lâu sau cậu mới có đủ can đảm để nói

“Tao xin lỗi?”

“Xin lỗi chuyện gì?”

Koko và Inui nhìn cậu trai trước mặt có phần hơi giống mấy đứa trẻ nhỏ đang bị cha mẹ phạt liền cảm thấy có chút mủi lòng mà muốn nhào tới ôm lấy cậu nhưng họ vẫn cố gắng giữ cái vẻ lạnh lùng quý phái kia mà gằn giọng hỏi ngược lại cậu, chỉ có điều câu trả lời tiếp theo của cậu khiến hai người họ có chút đơ người

“Tao xin lỗi vì đã làm rách quần tụi mày”

“Hả?!”

Hai người họ to mắt mà nhìn chăm chăm vào cậu, tự nhiên cậu lại bảo cậu làm rách quần hai người họ là sao? Inui nhướng một bên mày mà không khỏi thắc mắc nghiêng đầu hỏi cậu

“Rách quần gì? Mày đang nói cái gì vậy?”

“Ủa không phải tụi bây đang nói cái đó hả?”

Takemichi nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ liền nhận ra cậu nói hớ mất rồi, không đánh mà khai rồi, cậu bất lực đưa tay đỡ lấy trán mà thầm chửi bản thân ngu ngốc, Koko nhìn cậu rồi lại thở dài, hắn nhanh chóng dẹp chuyện cái quần rách mà cậu nói kia sang một bên rồi trực tiếp đi vào vấn đề

“Tại sao hôm qua mày lại uống nhiều đến thế hả?”

“Hả? À tại hôm qua tao có tí chuyện không vui ấy mà, nè đừng có nói nãy giờ tụi bây khó chịu là do đêm qua tao uống quá nhiều nha”

“Chứ còn gì nữa thằng ngốc này”

Hai tên kia không thèm nghĩ mà nhanh chóng trả lời cậu, Takemichi cũng vì thế mà có chút giật mình nhưng rồi bỗng nhiên cậu lại bật cười khiến cho hai tên nào đó cảm thấy hoang mang, Koko và Inui đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cậu trai đang vô tư cười vui vẻ kia, cả hai còn đang định lên tiếng hỏi thì cậu đột nhiên lại quơ quơ tay rồi lau nước mắt ở khóe mắt nói

“Haha...tao xin lỗi nếu có làm bọn bây lo, sẽ không có lần sau đâu nên đừng giận tao nữa nhé?”

“Hừ, chỉ lần này thôi đấy”

Koko và Inui nhìn vẻ mặt rạng ngời ấy của cậu liền trở nên mủi lòng, cậu nghe thấy câu trả lời ấy của hai người họ cũng nở một nụ cười nhẹ rồi lại cúi đầu xuống, gương mặt không biết từ lúc nào đã mang một vẻ đượm buồn. Thật ra ngày hôm qua cũng chính là ngày mà 16 năm về trước cậu bị bán cho chủ nợ và mãi mãi rời xa cha mẹ, nghe đau lòng nhỉ, cậu thậm chí còn chưa được đón cái Giáng sinh cuối cùng với hai người họ mà đã bị bán cho chủ nợ và trong suốt mười mấy năm qua cậu vẫn luôn ôm trong mình một nỗi niềm tâm sự mà không kể cho ai nghe, ngay cả Hinata và đám Akkun cậu cũng chỉ nói cho họ nghe về hoàn cảnh của mình chứ cậu chưa bao giờ thật sự cùng ngồi xuống và kể cho họ nghe những tâm sự kia, đêm qua chính là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong suốt 16 năm cậu nói ra những dòng tâm sự ấy với người khác, và cảm giác khi nói ra quả thật là tốt hơn khi cứ tự ôm lấy nó rồi tự buồn nhỉ, Takemichi khẽ nở một nụ cười rồi ngẩng mặt lên nói với hai người kia

“Hôm nay hai đứa mày có rảnh không?”

“Có việc gì sao?”

“À tao muốn đi siêu thị mua ít đồ để chuẩn bị cho đêm Giáng sinh ấy mà, nhưng hôm nay Hinata lẫn Ema đều bận rồi, tao đi một mình thì có hơi buồn nên muốn rủ hai đứa mày đi cùng”

Inui ngồi chống cằm chăm chú lắng nghe từng lời cậu nói, ngay khi cậu vừa dứt câu hắn và Koko liền giao tiếp ánh mắt với nhau, cả hai sau một hồi nhìn vào đối phương thì cũng gật gật đầu với nhau, Koko ho gằn một tiếng rồi nói

“Vậy thì đi thôi, hôm nay bọn tao rảnh cả ngày, mày muốn đi đâu thì hôm nay bọn tao đưa mày đi hết”

Rảnh gì mà rảnh, tên này vừa mới đồng ý với cái quyết định bỏ việc bang để đi với cậu của Inui chứ rảnh gì chứ, Takemichi vừa nghe vậy liền trở nên vui vẻ hơn, cậu ngồi nhẩm nhẩm gì đó rồi lại quay sang nói

“Hừm, có lẽ hôm nay phải mua nhiều đồ đấy”

“Mua gì mà nhiều thế?”

“Thì mua đồ ăn chứ gì, tao...tao muốn mời cả đám Mikey tới nữa”

“CÁI GÌ?!?”

_______________________

Chào mn, hôm nay tui muốn thông báo với mn một chuyện, thì là bộ Thanh Âm Đau Đớn này đang dần đi vào hồi kết rồi, những chương tiếp theo sẽ là bình yên cuối cùng trước sóng gió, thật lòng tui cảm ơn mn rất nhiều vì đã ủng hộ truyện của tui đến tận ngày hôm nay, tui chưa từng nghĩ truyện của mình sẽ được hơn 50k lượt đọc và 10k lượt bình chọn cả, thậm chí đây còn là truyện đầu tay của tui, tui đã từng nghĩ sẽ xóa chuyện luôn rồi ấy, tui thật lòng cảm ơn mn rất nhiều. Còn một chuyện nữa, có thể sắp tới đây tần suất tui cho ra chương của bộ này sẽ ít hơn và bộ Cơ Hội Thứ Hai sẽ được tui cho ra chương nhiều hơn, tui mong mn sẽ tiếp tục ủng hộ bộ đó của tui.

Một lần nữa tui cảm ơn mn rất nhiều ^^