Takemichi giật mình tỉnh giấc mà không ngừng há miệng thở dốc, trán cậu giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi, cậu lấy hai tay ôm lấy đầu mình mà cố gắng bình tĩnh lại, cậu vốn đang có một giấc ngủ yên bình thì giấc mơ kinh hoàng kia lại tìm đến cậu lần nữa, cái giấc mơ mà cậu nằm trên một vũng máu, xung quanh là những tên cốt cán của Touman không ngừng gọi tên cậu
“Chết tiệt”
Takemichi khó chịu mà thốt ra một lời chửi, cậu liếc nhìn cái đồng hồ trên đầu giường, đang là 1h sáng, cậu tặc lưỡi một cái rồi liền bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, hai tay cậu không ngừng tạt nước lên mặt mình, cậu ngẩng mặt nhìn vào gương rồi thở hắt một hơi sau đó liền quay lại giường, Takemichi ngồi trên giường xoa xoa thái dương rồi nằm xuống ôm lấy cái gối bên cạnh cố gắng tìm lại giấc ngủ nhưng không được, cậu lăn lộn trên giường một hồi rồi lại leo xuống mà mở cửa phòng bước ra, cả căn nhà bây giờ chỉ toàn là một mảng tối đen, Takemichi đưa tay lên tường mà men theo để đi xuống phía dưới, xuống được dưới lầu thì cậu mới nhìn thấy được một chút ánh sáng từ những cái cửa sổ, cậu lật đật bước vào bếp mà mở tủ lạnh ra xem
“Không còn gì để ăn rồi”
Cậu nhìn cái tủ lạnh trống trơ trước mặt liền thở dài, cậu muốn tìm một cái gì đó ăn để có thể làm dịu lại cái tâm trạng một chút nhưng cuối cùng lại chẳng có gì trong tủ lạnh có thể giúp cậu cả, cậu đứng suy nghĩ một hồi lâu rồi liền chạy lên phòng vớ lấy cái ví tiền rồi lấy đại một chiếc áo khoác mặc lên sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà (Nếu các bạn có thắc mắc đàn em canh cửa đâu thì tui cho mấy ổng dìa nhà ngủ ròi nghen :D)
Takemichi một mình đi trên con phố vắng vẻ kia không khỏi cảm thấy sợ hãi cộng thêm cái lạnh của mùa đông khiến cho cậu khẽ run lên, Takemichi xoa xoa đôi tay rồi nhanh chóng chạy đến một cửa hàng tiện lợi gần đó, vừa bước vào trong cậu liền thở phào một hơi, cậu liếc mắt nhìn xung quanh rồi chụp lấy cái giỏ nhỏ ngay cửa ra vào, cậu lượn lờ một vòng quanh các gian hàng rồi lại dừng chân tại một tủ kem lạnh, cậu to mắt mà nhìn vào trong, tia được cây kem vị sô cô la bạc hà cậu liền mở cửa ra mà lấy một cây bỏ vào giỏ sau đó tiếp tục đi vòng quanh cửa hàng. Takemichi đang đứng lựa một vài gói mì trước mặt thì liền bị hai giọng nói quen thuộc đang vang lên bên tai thu hút chú ý
“Baji-san, peyoung vị mới nè, anh muốn thử không?”
”Hừm trông cũng được đấy, lấy một hộp đi”
Là Baji và Chifuyu, hai người họ mặc cả một bộ suit đen trắng, trên đó còn vương lại một vài vết máu, mặt họ cũng có chút ít bụi bẩn, chắc là vừa đi giải quyết chuyện trong bang nhỉ, Takemichi nhanh chóng bỏ mì vào trong giỏ rồi rời đi tránh sự chú ý của hai người họ nhưng ai ngờ Chifuyu đã phát hiện ra, hắn nhìn thấy dáng người quen thuộc cùng mái tóc vàng ấy liền vội vàng lên tiếng
“Takemichi!”
Takemichi bị gọi liền giật mình theo phản xạ mà khựng lại, Baji đang cúi người xem những hộp peyoung cũng liền bị tiếng nói của Chifuyu mà quay đầu về phía cậu, Chifuyu chạy tới nắm lấy tay cậu mà nói
“Là mày đúng không, Takemichi?”
“Cậu nhầm người rồi”
”Không, là mày, làm sao tao có thể không nhận ra mày được chứ”
Takemichi không muốn đối mặt với hai người họ nên liền nói đại một câu né tránh nhưng nào ngờ cái tên Chifuyu này vẫn cứng đầu như ngày nào, hắn xoay người cậu lại rồi nắm chặt lấy đôi vai nhỏ bé ấy, Takemichi theo đà liền quay lại mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của hắn, Chifuyu đột nhiên bị cậu nhìn như vậy liền không biết nói gì mà chỉ đứng đó, hai tay hắn vẫn giữ chặt lấy cậu, Baji từ nãy đến giờ vẫn chưa hết bất ngờ vì sự xuất hiện của cậu, cả ba người duy trì cái tình huống kì quặc ấy một lúc thì cậu mới khó chịu mà lên tiếng
“Bọn mày muốn gì?”
”Tao...”
“Mày có thể ăn chung với tụi tao không?”
Trong khi Chifuyu còn đang luống cuống trước lời nói của cậu thì Baji từ sau đã lên tiếng ngỏ lời mời cậu cùng ăn với hai người họ, Takemichi nghiêng đầu khó hiểu nhìn hai người, cậu lưỡng lự một lúc lâu rồi cũng nhẹ gật đầu, Baji và Chifuyu thấy vậy liền không khỏi vui sướng mà vội kéo tay cậu đến bàn thanh toán, người thu ngân nhìn hai giỏ hàng khác nhau nhưng ba người lại đi chung liền hỏi
“Quý khách tính chung hay tính riêng ạ?”
“Tính chu-”
“Tính riêng đi ạ”
Baji vừa tính mở miệng ra nói tính chung liền bị cậu chặn lại, cậu không thèm quay mặt qua nhìn hắn mà nói
“Tao tự trả tiền được, không cần mày lo”
Baji nghe vậy liền có chút buồn trong lòng, hắn nhìn cậu móc ra một tờ 1000 yên đưa người thu ngân rồi lại tự lấy tiền ra thanh toán đồ của mình. Sau khi trả tiền cậu liền bị hai người họ kéo ra bàn mà ngồi, Chifuyu nhanh chóng lấy hộp peyoung mà ra chỗ chế biến làm ăn, trước khi đi hắn cũng không quên hỏi cậu
“Để tao làm giúp mày luôn nhé?”
Takemichi không nói gì cậu chỉ mở bịch đồ ăn ra mà lấy một ly mì đưa hắn, Chifuyu nhận lấy ly mì từ cậu rồi nhanh chóng chạy đi để lại một bầu không khí khá ngột ngạt, Takemichi ngồi vắt chéo chân mà tự hỏi bản thân sao lại đồng ý ngồi đây với hai người họ nữa chứ? Đây đã là lần thứ hai rồi, Baji nhìn cậu ngồi suy tư như vậy liền lên tiếng hỏi mà cậu một số việc nhưng hắn hỏi một câu thì cậu trả lời một câu, hắn hỏi hai câu thì cậu trả lời một câu, cứ vậy đoạn hội thoại giữa cậu và hắn nhanh chóng kết thúc, Baji còn đang định lên tiếng lần nữa thì Chifuyu đã quay lại với hộp peyoung đã được trộn và ly mì nóng hổi trên tay, hắn đưa ly mì cho cậu rồi lại đặt hộp peyoung xuống trước mặt hắn và Baji, cậu nhận lấy ly mì từ tay hắn rồi bắt đầu cầm đũa lên định ăn thì liền bất ngờ vì trong ly mì cậu có thêm một cây xúc xích, cậu ngẩng mặt lên nhìn Chifuyu thì bắt gặp hắn và Baji đang chia nhau nửa hộp peyoung kia, bỗng nhiên cậu cười nhẹ mà nói
“Bọn mày vẫn còn chia đôi với nhau sao?”
Baji và Chifuyu nhìn cậu vừa cười vừa hỏi liền giật mình mà ấp a ấp úng nói
“À ừ, c-còn”
“Gì vậy? Tao có ăn thịt tụi mày đâu mà sao nhìn tụi mày có vẻ sợ vậy?”
Takemichi nhìn hai người họ luống cuống thì tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn, lần này cậu đã bật cười thành tiếng rồi, Baji và Chifuyu nhìn cậu như vậy liền trở nên đơ người, đã lâu lắm rồi họ chưa được nhìn thấy nụ cười ấy, nụ cười đã cứu rỗi họ, Takemichi gắp một đũa mì lên thổi thổi rồi nói
“Bọn mày ăn vậy sao có sức khỏe được?”
”Bọn tao khỏe lắm mày không cần lo đâu”
Takemichi đột nhiên khựng lại khi nghe Chifuyu nói, cậu đang lo cho bọn họ sao? Cậu lắc lắc đầu một vài cái rồi lại tập trung ăn hết ly mì của mình, hai người kia nhìn cậu đột nhiên thay đổi tâm trạng mà trở nên im lặng cũng không nói gì, cả hai vừa ăn vừa nhìn cậu, một lúc sau Takemichi đã ăn hết ly mì, cậu vội vàng đứng dậy cầm lấy cái ly rỗng ấy mà vứt vào thùng rác rồi nhanh chóng rời đi, Baji và Chifuyu có ngỏ lời đưa cậu về nhưng cậu đã thẳng thừng từ chối, cậu chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi ấy mà phóng thẳng về nhà, vừa bước vào trong cậu đã nhìn thấy Inui và Koko trong bộ đồ ngủ mà ngồi ở phòng khách, Inui thì có vẻ như đang rất căng thẳng, Koko thì đang nói chuyện gì đó qua điện thoại, cậu tiến đến bên cạnh mà nói với họ
“Bọn mày bị giật mình tỉnh giấc à? Sao khuya rồi còn ngồi đây?”
Hai người còn đang hốt hoảng kia nghe giọng nói của cậu liền quay qua, Inui không nói không rằng liền nhào tới ôm lấy cậu, Koko thì thẳng tay quăng cái iphone 13 bờ rồ max mạ vàng phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ có tầm 500 chiếc với giá hơn 130 triệu sang một bên mà liên tục hỏi cậu
“Mày vừa đi đâu vậy? Có biết là tụi tao lo lắm không?”
Khi nãy Inui tỉnh giấc định đi xuống bếp uống nước thì thấy phòng cậu còn sáng đèn mà cửa thì không khép lại nên hắn liền bước vào xem thử nhưng lại chẳng thấy cậu đâu, ngay lúc đó hắn đã vội vàng chạy sang phòng Koko mà giựt đầu tên đó dậy, thế là ta đã có cảnh tườn hai con người sợ hãi ngồi ở phòng khách mà cho người kiếm vợ mình. Takemichi còn đang định lên tiếng trả lời thì Koko cũng đã tiến đến mà quàng tay ôm lấy cậu, Inui và Koko như sợ cậu sẽ đi mất liền siết chặt tay lại, Inui sợ hãi mà nói với cậu
“Làm ơn, mày đừng bỏ đi như vậy nữa được không?”
Takemichi nghe hắn nói vậy liền trở nên trầm ngâm, cậu không lên tiếng trả lời hắn bởi cậu biết về mối nguy trước mắt, cậu sợ...cậu sợ cậu sẽ không thể giữ lời với hắn...