[Alltake] Forget

Chương 8: Spring in Winter




"Sanzu, không được đánh nhau nữa."

"Sanzu, lại đây."

"Từ giờ tao gọi mày là Haruchiyo được không?"

"Tên mày rất đẹp, vì thế tao mong cuộc đời của mày sau này sẽ ấm áp giống như mùa xuân kể cả khi không có tao."

"Mấu chốt ở mọi vấn đề vẫn luôn là tao, đáng lẽ tao nên nghĩ ra điều này sớm hơn."

"Xin lỗi vì không thể ở bên mày như đã hứa, Haruchiyo."

Sanzu choàng tỉnh ngồi bật dậy, trán lấm tấm mồ hôi dù bây giờ tiết trời đã sang đông. Hắn nhớ ra rồi, dưới ánh nắng đầu năm mái tóc màu vàng mềm mại rực rỡ hơn cả mặt trời, nụ cười người ấy còn ấm áp hơn cả mùa xuân, luôn nhẹ nhàng xoa đầu hắn, mắng mỏ mỗi khi thấy hắn đánh nhau bị thương, là người duy nhất trên thế gian lo lắng cho hắn...

"Hana...gaki...Take...michi."

Sanzu ôm trán, đầu óc quay cuồng đón nhận những thước phim cũ ào về khiến hắn ngơ ngẩn. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chẳng phải Takemichi từ năm 2005 đã là một thành viên của Touman rồi sao? Thế nhưng những gì hắn trải qua vài năm gần đây thì hoàn toàn không có sự tồn tại của người ấy.

"Một dòng thời gian khác sao?"

Sanzu cố lục lọi kí ức của bản thân, nhưng có cố đến mức nào thì tất cả cũng chỉ dừng lại ở hình ảnh hắn đứng trước mộ Takemichi. Trái tim hắn quặn thắt đến việc thở cũng khó khăn, hắn thật sự rất sợ phải thấy gương mặt tươi cười của người ấy trên tấm di ảnh lạnh ngắt.

Vậy ở dòng thời gian này người ấy có còn sống hay không? Người ấy liệu có kí ức của dòng thời gian trước không? Hay cũng lãng quên tất cả như hắn vừa mới đây?

Sanzu thầm trách bản thân ngu ngốc, đến người quan trọng như vậy mà bây giờ mới nhớ ra.

Hắn hít một hơi thật sâu, chẳng chần chừ thêm một giây phút nào mà ngay lập tức lấy xe phi thẳng đến nhà đối phương giữa đêm. Chẳng có gì thay đổi hết... Sanzu thừ người đứng trước cổng nhà, vì giờ là đã là buổi đêm vậy nên chẳng còn căn hộ nào có ánh đèn bên trong.

Trong đầu Sanzu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi hắn không thể tự giải đáp. Hắn sợ khi hắn đứng chờ đến sáng mai, người bước ra khỏi nhà không phải Takemichi nhưng nếu là cậu ấy thì hắn cũng không biết bản thân nên làm gì. Nhỡ cậu ấy không nhớ những gì xảy ra ở dòng thời gian trước đó thì sao? Hắn phải làm gì nếu chuyện đó thực sự xảy ra?

Hoặc nhỡ đâu cậu ấy vẫn nhớ nhưng lại vờ như không nhớ thì sao? Hanagaki Takemichi rất giỏi che giấu, luôn luôn một mình gánh mọi việc, luôn luôn giữ mọi tổn thương trong lòng mà không để ai biết. Hệt như cái cách cậu ấy chẳng lời nào mà rời bỏ hắn đột ngột trước đây vậy.

.

"Dậy thôi nào em bé, đến giờ đi học rồi."

Takemichi mơ màng mở mắt, giật bắn mình khi khuôn mặt của Rindou trước mắt trong khi Ran thì ở phía sau thì thầm vào tai cậu. Hai anh em này thật sự cả đêm qua không hề thay đổi tư thế, cánh tay vòng qua eo cậu vẫn y hệt trước khi ngủ. Giãy giụa một hồi cũng thoát ra khỏi vòng tay của hai người nọ, Takemichi dụi mắt, lờ đờ bước vào nhà vệ sinh rồi nghĩ xem bữa sáng nên làm gì cho cả 5 người.

"Bánh mì là được nhỉ... làm cầu kì thì muộn học mất."

Takemichi bị suy nghĩ của chính mình thuyết phục, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi vào bếp nướng lại bánh mì và hâm nóng sữa trong tủ lạnh.

Gần đây có nhiều chuyện kì lạ xảy ra, dù hơi rắc rối nhưng cũng vui, lại còn khiến cậu xóa bỏ định kiến về mấy tên bất lương. Takemichi gật gù, người thì cũng có người này người nọ, bất lương cũng có bất lương this và bất lương that, hoặc chỉ có mấy tên bất lương cậu quen là khác thường như vậy... Takemichi bất chợt rùng mình, cậu có linh cảm không hay lắm về đám người này. Không phải cậu không biết chuyện hai anh em Haitani ở Roppongi từng đánh chết người, chỉ là Takemichi có cảm giác rằng Ran và Rindou sẽ không làm hại đến cậu, mà thực tế họ còn ngoan ngoãn nghe lời cậu một cách khó tin.

Cả Mikey và Chifuyu cũng thế... cũng chẳng biết mạch não của đám người này ra sao mà cứ bám dính lấy một thằng con trai như cậu rồi ôm ấp không biết chán. Không định kiếm người yêu hay gì hả? Trông mặt mũi tên nào cũng sáng sủa đẹp trai hẳn là rất nhiều gái theo cơ mà nhỉ?

"Ran, Rindou. Dậy thôi nào."

Takemichi ghé sát lại vỗ nhẹ lên bên má của hai anh em, thở dài một hơi đầy bất lực. Cái tên Ran này rõ ràng vừa rồi còn là người gọi cậu dậy, thế mà giờ lại cuốn chăn như một con sâu ngủ tiếp.

"Dậy nào, muốn ăn ốp la chín hay lòng đào đây."

Cả hai anh em mắt nhắm mắt mở cảm nhận bàn tay mát lạnh của người kia trên má mình, bình tĩnh cầm lấy tay cậu ủ ấm rồi chậm chạp cùng trả lời:

"Lòng đào."

"Ừm, giờ tao gọi Mikey với Chifuyu dậy đã rồi đi ốp la trứng. Đánh răng rửa mặt đi nhé, nhanh lên còn đưa tao đi học nữa."

Nghe vậy hai anh em đều ngay lập tức bật dậy, tranh nhau vào nhà vệ sinh trước với mái tóc rối bù chưa được chải chuốt như thường ngày.

Cậu mím môi mỉm cười đi đến chỗ hai người đầu vàng vẫn đang ngủ say, khẽ gọi.

"Mikey, Chifuyu. Đến giờ phải dậy rồi. Tao có ốp la trứng, chúng mày muốn ăn chín hay lòng đào nào?"

Chifuyu nghe thấy giọng người kia thì tỉnh táo hẳn, mở to hai mắt màu xanh ngọc nhìn chằm chằm người kia trả lời:

"Chín."

"Được rồi, giờ đi đánh răng đi rồi ra ăn sáng nhé."

Mikey im lặng không nói gì, đợi Chifuyu đi rồi thì kéo người kia nằm vào trong chăn với mình. Takemichi chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã lọt thỏm trong lòng người ta, cậu lắp bắp hỏi:

"S-sao thế? Vẫn chưa muốn dậy hả? Thế mày ngủ tiếp thêm chút cũng được, đến giờ tao phải đi học thì sẽ gọi mày dậy."

"Manjiro."

Takemichi ngớ người, giờ cái tên dở hơi này còn có tâm trạng để bắt bẻ cậu nữa đấy. Chưa thân thiết gì mà đã bảo gọi tên nhau rồi, mấy người kia thì có thể tự do tự tại như vậy nhưng cậu thì sao có thể chứ?

Takemichi nhìn ánh mắt của người kia hiện rõ ham muốn chiếm hữu, cậu nuốt nước bọt, cậu hiểu giờ không nói là không có được thả ra. Takemichi mím hai môi hồng hồng, gò má ửng đỏ lên không biết do trời lạnh hay ngại, mấp máy gọi:

"Ma-Manji-"

"2, 3! Em bé gọi bọn anh dậy rồi giờ lại muốn đi ngủ là sao đây?"

Từ đâu Ran với Rindou mỗi người một tay nhấc cả người Takemichi lên, khóe môi cong cong lên cười nhưng đáy mắt hiện rõ sự chán ghét người ôm cậu vừa rồi.

"Tao đói rồi, Takemichi."

"A xin lỗi, tao ra làm nốt đây."

Takemichi thở phảo, thầm cảm ơn hai anh em Haitani rối rít trong lòng. Cậu vừa rồi sợ chết đi được, thân quen gì đâu mà nhìn cậu như muốn bắt nhốt luôn vậy.

Chết, quên không hỏi Mikey ăn ốp chín hay lòng đào rồi...

Takemichi phân vân không biết nên chạy vào trong hỏi Mikey không. Nhưng nhớ lại tình huống ban nãy liền lắc đầu mấy cái rồi làm liều ốp cả hai mặt.

.

Sau khi buộc tóc cho Ran và Mikey, mất thêm thời gian cãi nhau vớ vẩn của bốn tên kia, cuối cùng Takemichi quyết định sẽ tự đi học bằng chính đôi chân của mình. Cậu thở hắt ra một hơi, hi vọng hôm nay đừng có điều kì lạ nào đó đến làm phiền cậu nữa...

"Ta..kemichi."

Takemichi ngẩng mặt nhìn lên thì thấy người vừa gọi tên mình có mái tóc dài ngang vai, đôi mắt xanh cùng hàng mi dày, hai bên khóe miệng có hai vết sẹo... thế nhưng dường như chúng không hề xấu xí mà khiến gương mặt người này trở nên nổi bật hơn. Cậu không nhịn nổi mà buột miệng nói:

"Đẹp ghê..."

———

Nếu nhận được thông báo về mấy chap trước xin đừng để ý, tôi sửa lỗi type