[Alltake] Forget

Chương 60: When you come




"Hả?"

Baji nghiêng đầu, trên trán nổi đầy gân đến đáng sợ. Xem chừng như Draken đã thật sự chọc vào cái vẩy ngược nào đó của hắn, túm lấy cổ áo đối phương mà nghiến giọng:

"Mày nói cái đếch gì cơ?"

Draken cũng chẳng chịu thua, Baji vốn là cái tên ương bướng phá phách, bình thường có làm loạn gì hắn cũng không muốn can dự, thế nhưng nói năng thô lỗ tầm bậy với người kia sao? Hắn cóc nhịn.

"Im mồm đi thằng khốn, mở cái đầu óc mày ra mà nhớ lại, đừng có mà sống vong ân bội nghĩa như thế. Tao giết mày đấy."

"Vong ơn bội nghĩa? Thằng nhóc kia cứu mạng tao hay gì mà ơn với chẳng nghĩa-"

Cổ họng Baji chợt cứng lại, nửa câu nói nghẹn ứ không thể thốt ra. Một cơn gió thổi ngang qua khiến mái tóc dài của hắn rối tung, đem theo cả những thước phim cũ đã từng bị lãng quên, về đôi mắt xanh sáng ngời dịu dàng, về nụ cười ấm áp hơn cả nắng xuân và cả đôi bàn tay nhỏ áp vào má hắn vuốt ve dỗ dành.

"Sau tất cả, mày vẫn ổn là được."

"Đừng làm thế nữa nhé. Không chỉ Mikey, Kazutora... cả tao cũng sẽ buồn lắm nếu có chuyện gì xảy đến với mày."

"Keisuke, tao đã từng ước có thể làm anh hùng. Nhưng mà... một thằng thất bại như tao sao có thể? Vậy nên mong muốn duy nhất của tao hiện giờ chính là tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc."

"Thật tuyệt vời khi có thể cùng đón giao thừa với mày. Tao muốn cùng mọi người trong Touman trải qua giao thừa thật nhiều lần nữa, muốn cùng mọi người lớn lên."

"Cảm ơn mày, Keisuke. Cảm ơn mày vì đã vượt qua cái tuổi 15 ấy, tao muốn nhìn thấy mày trưởng thành, tao thật sự rất muốn."

"Mikey và Touman... trông cậy vào mày nhé."

"Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, thời gian ngắn ngủi được định cũng đã đến hồi kết rồi."

Baji sững sờ, bàn tay đang nắm lấy cổ áo Draken cũng lỏng dần rồi buông thõng xuống. Khoảnh khắc người ấy chịu một dao của Kazutora thay cho hắn, khoảnh khắc người ấy đột nhiên đến nhà hắn rồi gào khóc một trận thảm thiết... khoảnh khắc người ấy cầm con dao trên tay rồi tự kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của bản thân.

Tất cả... đều đã quá rõ ràng. Không phải mơ, mà là sự thật. Một sự thật nghiệt ngã mà dù ở dòng thời gian nào hắn cũng không thể chối bỏ.

"Take... michi."

Baji nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đang hoang mang đứng sau lưng Mikey. Mái tóc đen ngắn xoăn mềm lạ lẫm mà hắn lần đầu được thấy, dáng vẻ xa lạ dường như không nhận ra hắn là ai.

Draken nhìn mặt đồng đội cũng tinh ý nhận ra điều khác biệt, đứng lùi về sau một bước, giọng nhàn nhạt nói: "Biết điều mà chút nữa xin lỗi đi, thằng khốn."

Mikey nắm chặt bàn tay đẫm mồ hôi vì lo lắng của Takemichi, hai đầu mày hơi nhíu lại, dẫu sao thì trước sau gì mọi chuyện cũng sẽ thành ra thế này. Hắn có hai lựa chọn, một là giấu đi, hai là đem đến. Nhưng tránh vỏ dưa sẽ gặp vỏ dừa... không phải Touman thì cũng sẽ là Tenjiku thôi.

Cả Draken lẫn Baji đều đã nhớ lại ngay khi gặp đối phương, chắc gì cái thằng Kakucho bên Tenjiku đã không như vậy? Nhớ không nhầm thì cái thằng cha to xác đó cũng thích Takemitchy của hắn bỏ mẹ.

Vậy là giờ chỉ còn Peyan, Pachin, Smiley, Angry và Hakkai là chưa nhớ ra. Cái đám đó không cần lo, nhìn là biết không có cửa, dẫu sao thì Mikey hắn cũng là người được Takemitchy thương nhất, ưu ái nhất. Nắm tay, ôm, hôn gì cũng làm rồi, giờ chỉ còn bước lên giường hành sự thôi.

Mikey gật gù, gương mặt lạnh lùng đáng sợ bỗng chốc trẻ con đến bất thường khiến đám Touman ở dưới cũng ngỡ ngàng. Kazutora chậc lưỡi chán nản nhìn đôi tay nhỏ nhắn của người tóc đen đang bị thằng khác nắm lấy, lại nhìn biểu cảm của tên tổng trưởng bạn hắn, thầm cảm thán quá thiếu liêm sỉ.

Hệt như ở dòng thời gian trước vậy.

Takemichi chớp mắt, hoang mang tột độ. Cái tên tóc dài kia vừa rồi còn hung dữ với cậu như vậy mà giờ đã cụp đuôi xuống, nét buồn bã hiện rõ lên trên gương mặt đẹp trai. Baji tiến gần lại một bước, Takemichi theo quán tính cũng bất giác lùi lại về sau khiến đối phương ngỡ ngàng.

"Xin lỗi mày... Takemichi."

Takemichi ngẩn người ra trong chốc lát, tại sao... lại biết tên của cậu?

Hàng mi dày che phủ đi đôi đồng tử màu đồng rực rỡ, yết hầu Baji lên xuống liên tục đầy lo lắng, như thể sợ đối phương sẽ ghét mình. Dù hắn biết điều đó hoàn toàn xứng đáng sau khi hắn nói ra những lời xúc phạm với Takemichi, nhưng đây không phải dòng thời gian trước, người này không quen biết hắn, cũng không thương hắn, chẳng có cái vẹo gì giữa hai người hết.

"K-không sao đâu. Mày nói cũng đúng mà-"

Mikey ngay lập tức quay đầu nắm chặt lấy vai cậu. Đôi mắt đen trợn trừng nhưng giọng nói chất vấn lại dịu dàng đối lập.

"Đừng nói thế, sao lại đúng? Không đúng chút nào hết, mày tuyệt vời lắm Takemitchy."

Takemichi bị nắm vai đến đau nhưng cái cậu để ý hơn lại là thái độ của Draken và Baji. Mắc cái gì mà cũng gật đầu lia lịa hưởng ứng theo Manjirou vậy? Mà cái tên Baji kia vài phút trước còn là người chửi cậu nữa??

"À ừ..."

"Mày không tin tao hả? Để tao hỏi đám kia."

Lập tức Mikey quay đầu xuống toàn bộ 200 con người Touman đứng dưới, bày ra bộ mặt de dọa như thể ai đó mà không trả lời đúng ý hắn thì ngày này năm sau sẽ là đám giỗ đầu. Hắn gào lên quát:

"Có phải không?"

Tức khắc cả 200 con người đang đứng trong đền Musashi đều gào lên đồng thanh trả lời "phải" thật lớn khiến Takemichi giật nảy mình, thầm mắng xung quanh cậu toàn mấy tên điên. Nhưng mà, cậu vẫn thoang thoảng nghe thấy giọng Chifuyu, Sanzu, Kazutora đứng dưới kia, hẳn mấy tên này là mấy tên hét to nhất rồi... Takemichi xấu hổ không biết chui đầu vào đâu, hai má đỏ bừng giật giật áo Mikey mong rằng hắn mau dừng cái chủ đề vớ vẩn này.

Điên thì điên cũng có mức độ vừa phải thôi chứ??

Cùng lúc ấy tiếng động cơ xe moto kêu lên đến chói tai ở phía cổng đền, từ xa xa Takemichi sớm nhận ra bóng dáng quen thuộc, trong lòng mừng rỡ vì biết mình sắp được cứu khỏi tình cảnh kì quặc này.

Mà cũng không hẳn, vì biết đâu nó lại là ngòi nổ cho cuộc chiến tranh ngu ngốc nào đó giữa hai băng đảng lớn.

Người áo đỏ hằm hằm bước vào trước, theo sau là hai tên mặc áo đen cùng kiểu dáng. Nhìn kiểu gì cũng nhận ra đó là bang phục của Tenjiku, Takemichi nuốt nước bọt, hình như... đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Izana mặc như thế này thì phải? Trước giờ gặp nhau hắn đều mặc thường phục, khoác lên bộ bang phục màu đỏ này... trông có chút đỉnh ghê.

Takemichi tát vào mặt mình một cái, bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Điên rồi, điên thật rồi... Izana và hai anh em Haitani trông như muốn giết người vậy, thế nhưng chỉ với ba người mà tiến vào lãnh địa của kẻ địch sao?

Dù Izana, Ran và Rindou có thực sự rất mạnh đi chẳng nữa thì sao chống chịu nổi với Touman 200 người chứ? Chưa kể cấp cao Touman cũng mạnh không thua gì...

Izana bước tới gần kéo tay Takemichi khiến cho cậu mắc kẹt ở giữa, hắn nghiêng đầu cao ngạo, gằn giọng:

"Xem ra chúng ta có rất nhiều chuyện phải nói với nhau đấy, em trai yêu quý."

------

donate at: mb bank 0987838367

má nó vừa đọc manga xong mà vừa thương vừa cười ẻ =))))) oánh bỏ mẹ tiên tri dỏm Haitanies đi, Takashi đẹp trai ứ chịu đượtttt

nhưng mà khổ thân Sẹn quá huhu, đánh bỏ mẹ Xuân đi babi :( anh ta xứng đáng ăn đòn 

mà từ hồi viết xong chap 62 đến giờ tôi chưa có viết thêm tẹo nào... lỡ có hết cái để up thì thông cảm nhé, đang rest dài hạn mà :(