[Alltake] Forget

Chương 47: New year (6)




Ran ngập ngừng đi theo bóng lưng nhỏ đang chậm chạp bước từng bước xuống cầu thang kia, đáy mắt màu tím ánh lên tia phức tạp. Vậy là ngày đó Izana không hề nói dối, tất cả đều là sự thật, mà bây giờ chính hắn phải chứng kiến cái sự thật nghiệt ngã ấy.

Hắn chậc lưỡi, cái thằng Rindou em trai hắn. Hứa hẹn đủ điều với ông bà Hanagaki rằng sẽ chăm sóc cho con thỏ nhỏ này, ấy vậy mà giờ ngủ say như chết không biết chuyện trời chuyện đất gì. Ham ngủ còn dám giành người với hắn?

Thế nhưng mà... lần đầu tiên chuyện này xảy ra là khi Takemichi gặp lại hai tên Hắc Long, còn lần này là do gặp Emma sao? Ran rơi vào trầm tư, vậy ngày gặp lại anh em hắn, con thỏ nhỏ có như này không?

Cái chết của Emma là mấu chốt cuối cùng khiến Mikey sa ngã vào bóng tối.

Ran nhớ lại những điều mà Chifuyu đã nói với mình. Vậy hẳn là Takemichi vẫn chưa hoàn toàn quên hết mọi kí ức của dòng thời gian trước, đâu đó tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn không thôi ân hận vì đã không thể cứu lấy Emma, vì đã nhận ra mọi chuyện quá muộn màng. Thế nên ngay giây phút gặp lại, đôi mắt xanh ấy đã vô thức rơi nước mắt...

Takemichi dừng lại, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời đêm. Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên gương mặt nhỏ xíu vô hồn của người này, Ran đứng yên lặng quan sát, một lúc sau thì tiếng sụt sùi thút thít vang lên giữa gian phòng tĩnh mịch. Con thỏ nhỏ của hắn vừa nghẹn ngào khóc vừa nói trong cơn mộng mị đáng sợ nào đó mà hắn mãi mãi không thể biết:

"Tao xin lỗi, Manjiro... đáng lẽ chỉ cần tao không tồn tại thôi... tao xin lỗi... mày đừng chết... đừng đau khổ nữa mà. Tao sẽ quay lại... tao chắc chắn... sẽ quay lại. Bao lần cũng được... nhất định... tao sẽ cứu mày, cứu mọi người... Manjiro, đừng chết."

Trái tim Ran hẫng lại một nhịp, cái cảm giác nặng nề này đến chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi. Là do đau lòng vì lần đầu nghe được những lời bộc bạch tận sâu trong tin của Takemichi, hay... do hắn đang ghen tị với Mikey – người liên tục được Takemichi nhắc đến trong cơn mơ với cảm xúc đong đầy như vậy? Ran không chắc chắn, thế nhưng hắn nghĩ là cả hai.

Bước chân nặng trĩu đi đến ôm người kia vào lòng, cổ họng hắn nghẹn ứ, khó khăn thủ thì vào bên tai dù biết con thỏ nhỏ đang trong cơn mộng mị này không thể nghe thấy:

"Em có thể nào... chỉ quan tâm đến mình anh và sống ích kỉ hơn chút được không, Takemichi?"

Nếu muốn em có thể hoàn toàn sống như vậy mà.

Vòng tay Ran siết chặt hơn, một lúc lâu sau cảm nhận được cả trọng lượng cơ thể người này đang dần dần dựa vào người mình, hắn mới nhẹ nhàng nhấc bổng của tấm thân nhỏ bé kia lên, lặng nhìn từng đường nét trên gương mặt mà hắn ngày đêm nhung nhớ.

Ran ghét việc nhìn thấy người này khóc.

Hắn yêu nụ cười tựa như nắng xuân ấm áp, yêu đôi mắt xanh màu trời luôn dịu dàng với hắn, yêu...

Hắn yêu tất cả của người này.

Hàng mi dài dần khép lại, Ran áp môi mình lên môi đối phương, cảm nhận mùi vanilla thoang thoảng từ thỏi son dưỡng mà hắn đã đưa cho người ta vào buổi đi chơi vài ngày trước giáng sinh. Đã không biết bao lần hắn lén lút vụng trộm hôn người này rồi, ấy thế mà vị ngọt môi lưỡi trong khoang miệng ấm nóng kia vẫn cứ như ngày đầu, khiến hắn phát nghiện không sao ngừng lại được.

Tuyệt vời hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

"Trở thành của mình anh đi, Takemichi."

.

Ấy là một buổi sáng đầu năm, Takemichi lười nhác chùm chăn kín mít cả đầu, chỉ lộ ra vài cọng tóc đen nhánh mềm mại. Mọi thứ đáng lẽ nên là như thế, cơ mà bên cạnh cậu còn có hai cục phiền phức không ngừng nhèo nhẹo từ khi cậu tỉnh giấc đên giờ. Takemichi bất lực, hẳn là cả một năm tới cậu sẽ còn phải chịu cảnh này dài dài.

"Dậy thôi em bé ơi, mặt trời lên cao rồi."

"Em không định dậy hả? Anh đói lắm rồi đó."

"Michi ơi, dậy đi thôi, sắp 10 giờ sáng rồi đó."

"Em mà không dậy thì làm sao anh dậy được."

Ủa? Liên quan gì?

Takemichi uể oải kéo tấm chăn xuống để lộ đôi mắt còn đang mơ màng ngái ngủ, cậu càu nhàu:

"Đói thì tự xuống nhà ăn đi. Hôm qua ai dọa mách mẹ xong đến lúc đi chơi lại là người hăng nhất ấy, đến tận 3 giờ sáng mới về đến nhà."

Ran dụi dầu vào tấm chăn, mái tóc dài buông xõa chưa được chải gọn rối bù xù. Hiếm lắm mới thấy bộ dạng này của hắn, Takemichi biết tên này đang cố đáng trống lảng, thế nhưng cũng không nhịn được mà đưa tay ra khỏi chăn vuốt vuốt lại mấy sợ tóc vướng vào nhau.

"Tại người ta muốn được đi hẹn hò với bé cưng mà."

Rindou nhìn anh trai mình một cách đầy khinh bỉ. Ở dòng thời gian trước có tên nào chê ỏng chê ẻo không dám thừa nhận là crush một đội viên của băng đối địch ấy nhỉ? Các cụ nói rồi, tổ bê đê quật không chừa một ai.

"Nhưng mà nằm hoài không được đâu, dậy ăn thôi, ba mẹ đang đợi đấy."

Takemichi đang lập tức nhắm mắt lại vờ như đang ngủ, hơi thở đều đều nhẹ nhẹ. Thế nhưng như thế thì quá lộ liễu rồi còn gì? Khóe môi Ran nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ, hắn ghé sát vào tấm chăn, thủ thỉ:

"Dậy ăn sáng đi, anh với Rindou có lì xì đấy."

Ngay lập tức Takemichi ngồi bật dậy, nhanh nhanh chóng chóng gấp chăn rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Hai anh em Haitani suýt chút thì bật cười, lắc lắc đầu rồi nhìn người kia đầy dịu dàng.

Giá mà những giây phút này yên bình có thể kéo dài vĩnh viễn thì thật tốt.

.

Takemichi không hiểu nổi, cái tên Ran này rõ ràng có thể tự làm tóc, thế nhưng từ ngày qua nhà cậu ở thì sáng nào cũng như sáng nào. Nằng nặc bắt cậu phải chải đầu và tết tóc cho hắn, bằng không thì hắn sẽ giận dỗi.

Ban đầu Takemichi có mặc kệ thật, thế nhưng cái tên này cứ đem quả tóc rối như tổ quạ đi đi lại lại trong nhà, không những vậy mà còn ồn ồn ào ào hơn mọi khi để thu hút sự chú ý của cậu. Như muốn thông báo cho cả thế giới biết rằng Haitani Ran hắn đang dỗi Hanagaki Takemichi. Phiền phức không thể chịu nổi, cho nên Takemichi đầu hàng xin thua, nhẫn nhịn bỏ ra thời gian mỗi sáng để tút tát cho tên này.

Rindou thấy Ran được người kia quan tâm hơn một chút thì cũng tủi thân, thành ra Takemichi vừa dỗ ông anh xong lại còn phải dỗ thêm cả ông em. Mà tóc Rindou không đủ dài như tóc Ran, Takemichi cũng không biết phải làm sao, đành ưu ái bằng cách chơi với hắn nhiều hơn.

"Chúc năm mới em yêu anh nhé."

Ran và Rindou lập tức quay sang trừng mắt nhau, không ngờ đối phương cũng suy nghĩ giống mình. Takemichi suýt thì phụt cười, ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy hai bao lì xì trông có chút dày. Anh em nhà này là đại gia hả?

"Em xin, năm mới đừng làm nũng với đứa nhóc như em nữa nhé. Với lại vốn dĩ em đã yêu hai anh rồi mà, không cần chúc như thế đâu. Chúng ta là gia đình mà, phải không?"

Hai anh em Haitani ngỡ ngàng, đôi môi run run không nói thành lời, cuối cùng lại cùng nhảy bổ vào ôm lấy người kia thật chặt. Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong trái tim không sao kiềm lại được.

"Ừm, chúng ta là gia đình."

Bọn hắn yêu người này, người này cũng yêu bọn hắn. Thế những nghĩa của hai chữ "yêu" ấy không hề giống nhau. Thôi thì hiện tại như này... đã là quá đủ rồi.

------

kỉ niệm 2 tháng debut của forget =)))))) hôm trước định comment ở bài nào đấy trên fb về việc fic của mình flop, cơ mà chắc con fic này cũng không đến mức flop nhỉ :)

đáng lẽ định up thêm extra ở chap này luôn :)))) cơ mà thôi, 4 ngày nữa mời cả nhà đọc câu chuyện bên lề của bố chồng và hai chàng rể nhé =))))))

trời má ơi đọc manga phấn khích tột độ, đúng rồi Michi ơi, đấm thật mạnh vào bản mặt đẹp trai của Kantou đi, láo nháo phải cho ăn đòn hết =))))) Michi khum có yếu, ẻm chỉ là có quyết tâm để đánh ai đó không thôi