[Alltake] Forget

Chương 28: Thousand Winters (2)




"Chifuyu..."

Takemichi ngơ ngác gọi tên đối phương. Cái tên này vừa rồi không biết tại sao mặt mũi hờn dỗi đi đến nhấc bổng Peke J lên rồi ném con mèo tội nghiệp sang một góc, bản thân hắn lại ngay lập tức thế chỗ vào, vòng hai tay ôm rồi úp cả gương mặt vào bụng cậu.

"Sao thế?"

Takemichi chớp mắt, bàn tay len vào phần tóc màu vàng vuốt ve. Chifuyu mè nheo vài tiếng không thể nghe hiểu, nắm phần áo cậu đến nhăn nhúm lại. Takemichi phì cười, cái tên này giờ lại chẳng khác gì một con mèo to xác thích làm nũng hết, vờn mấy lọn tóc ngắn ngắn mềm mại, đầu ngón tay cậu dần di chuyển đến vành tai.

Chifuyu biết thừa người này đang coi hắn như một đứa trẻ mà dụ dỗ, thế nhưng hắn hoàn toàn không ghét bỏ điều đó. Tâm hồn lâng lâng chìm đắm trong sự nuông chiều mà hôm nay chỉ một mình hắn được tận hưởng. Giương đôi mắt tội nghiệp nhìn cậu, Chifuyu khẽ hỏi:

"Sắp tới là kì nghỉ đông rồi, tao đến nhà mày mỗi ngày được chứ?"

Bàn tay đặt ở tóc hắn trong một phút giây đã khựng lại. Chứ không phải bây giờ cũng thế hả? Có ngày nào là đám này không sang phá nhà đâu?

Takemichi mím môi, miễn cưỡng gật đầu cho đối phương an tâm. Cả gương mặt trẻ con trở nên bừng sáng hơn hẳn, tiếp tục rúc mặt vào bụng cậu ngân nga một bài hát của bộ phim hoạt hình đang hot dạo gần đây.

Lén lút mở cặp lấy ra vài cái dây cột tóc đủ màu đủ thể loại, đôi mắt xanh trong vắt của Takemichi đầy tia thích thú. Ngày hôm qua cùng Ran đi đến trung tâm thương mại, trong lúc chờ tên ngốc đó chọn ruy băng thì cậu đã lấy vài thứ đáng yêu thu hút sự chú ý của mình rồi thanh toán trong bí mật.

Ban đầu vốn dĩ chỉ định mua về để thi thoảng nghịch ngợm tóc của Ran và Mikey, thế nhưng không nghĩ có dịp sử dụng nó với đối tượng khác như thế này.

Takemichi chọn lấy cái dây có chiếc nơ màu hồng to đùng, giả vờ vẫn đang vuốt tóc người này rồi túm gọn lại một cách nhanh chóng. Thỏa mãn nhìn thành quả của mình, cậu suýt chút nữa đã phì cười, thế mẹ nào mà có thể đáng yêu như này????

Cả cánh cửa phòng của Chifuyu chợt mở toang ra.

"Chifuyu, nếu đã về rồi thì ra giúp mẹ một tay đi chứ, cái thằng nhóc-"

Câu nói giữa chừng bị dừng lại, cả căn phòng bất chợt rơi vào trầm lặng. Cả sáu mắt trân trối nhìn nhau như thể thấy sinh vật lạ.

"Mẹ đã về... ạ."

Người phụ nữ xinh đẹp mà Chifuyu gọi là "mẹ" trợn tròn cả mắt, cái muôi canh đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất. Takemichi lúng túng hiểu ra bộ dạng của cậu và Chifuyu bây giờ trông kì cục đến thế nào trong khi hắn vẫn đần mặt ôm khư khư lấy cậu.

Takemichi nghiến răng, nhanh tay tháo cái nơ màu hồng to đùng trên đầu Chifuyu xuống rồi hất mạnh cả quý tử nhà người ta ra chỗ khác, lắp bắp chào bà Matsuno.

"C-Cháu chào cô ạ, cháu là Hanagaki Takemichi."

Mẹ Chifuyu vẫn bất động, nước mắt của Takemichi như chảy ngược vào trong. Nỗi oan ức này có ngâm mình dưới sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Bà mẹ nào có thể bình tĩnh khi thấy con trai mình ôm ấp một thằng khác trong phòng riêng chứ?

Mà ai ngờ, bà Matsuno chỉ ừ một tiếng chào lại cậu, cúi xuống nhặt muôi canh lăn lóc dưới đất rồi từ tốn khép lại cánh cửa phòng. Bỏ lại thằng con trai cùng Takemichi còn ngàn lời chưa nói. V-vậy là hiểu nhầm rồi đúng không?

Chifuyu ở góc bên kia xuýt xoa cái bàn tọa của mình. Đến tận lúc này vẫn chưa hiểu ra tình hình, đi đến ngây thơ nắm lấy tay cậu sờ sờ nắn nắn. Takemichi hít một hơi thật sâu, đánh một cái thật mạnh vào mu bàn tay hắn khiến nó ửng đỏ lên, mắng:

"Sao mày không nói gì với mẹ hả? Nhỡ cô ấy hiểu nhầm thì sao?"

Chifuyu chớp mắt, à một tiếng rồi suy nghĩ vẩn vơ gì đó khiến hai cái má hồng hồng lên. Cũng có phải hiểu nhầm đâu, hắn thực sự có cái gì đó với người này mà...

Takemichi nhìn một loạt biểu cảm thích thú thẹn thùng của tên trước mặt mà không khỏi quan ngại. Rốt cuộc là vẫn không bao giờ để lời của cậu vào đầu, Takemichi đỡ lấy trán mình thở dài một hơi đầy bất lực.

Thật sự... không còn gì để nói.

.

Takemichi thầm cảm thán, thực sự mẹ của Chifuyu rất khéo tay ấy. Vừa rồi cậu và hắn cũng có giúp đỡ, thế nhưng chẳng đáng bao nhiêu so với công sức mà bà Matsuno bỏ ra.

Nhìn một bàn thức ăn thơm phức đẹp đẽ trước mặt khiến Takemichi phải nuốt nước bọt nhớ tới bà mẹ đang bận bịu tại studio. Mẹ à, mẹ còn phải cố gắng nhiều lắm.

"Con ăn nhiều vào nhé, Hanagaki."

Mẹ Chifuyu mỉm cười, gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát của Takemichi. Giờ thì cậu đã hiểu lí do tại sao cái tên đầu vàng đang cắn đũa ngồi cạnh cậu lại đẹp trai đến thế, sự xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt khiến Takemichi không khỏi trầm trồ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao... đặc biệt là đôi mắt xanh cùng hàng mi dài giống hệt của Chifuyu.

Tất cả đều hòa hợp với nhau đến hoàn hảo.

"Cô cứ gọi cháu là Takemichi là được rồi ạ..."

Bà Matsuno gật đầu, khóe môi kéo lên một nụ cười dịu dàng. Liếc mắt nhìn sang phía thằng con trai mình, từ lúc ngồi xuống bàn ăn đến giờ, ánh mắt hắn không ngừng dính chặt lấy Takemichi. Lộ liễu thật đấy.

Thế này thì có cố giả mù cũng không nổi, thêm cả cảnh thằng con ngốc của mình vừa nãy trong phòng ôm chặt lấy đứa nhóc này thì càng có thể khẳng định.

"Ừm, Takemichi. Chifuyu hơi dính người, nó không làm phiền con chứ?"

Takemichi rất muốn gật đầu, thế nhưng nhìn vào đôi mắt xanh ấy thì cơ thể cậu tự ý đưa ra câu trả lời là không. Nuốt trôi miếng cơm trong miệng, Takemichi vô cùng vui vẻ trả lời:

"Dạ không đâu ạ, con rất thích Chifuyu."

Chifuyu nghe từ "thích" thì cả người sướng rơn. Muốn ôm lấy người này rồi đem vào phòng hôn hít vài cái cho đã đời, hắn ho khan cố kiềm chế lại suy nghĩ của bản thân, tiếp tục lắng nghe cuộc đối thoại của mẹ mình và người trong lòng.

"Ừm, thế thì cô yên tâm rồi. Cái thằng nhóc này nghịch ngợm, từ nhỏ đã suốt ngày đi đánh nhau, bạn bè thì chỉ có mỗi cái thằng nhóc lầu trên là cô biết mặt. Giờ thấy nó có người bạn như con thì thật tốt quá rồi."

Bà Matsuno đưa tay ra vò đầu con trai mình khiến nó trở nên bù xù, thế nhưng trong mắt lại đầy sự yêu thương. Takemichi mỉm cười, cậu không biết nhiều về gia cảnh nhà Chifuyu. Loáng thoáng biết được bố hắn đã mất từ khi hắn còn nhỏ, còn mẹ hắn đã một mình vất vả nuôi hắn lớn đến từng này. Quả thực là một người phụ nữ mạnh mẽ, hẳn đã rất khó khăn khi phải một mình gánh vác mọi chuyện trong gia đình.

.

Takemichi chào tạm biệt bà Matsuno sau khi hứa hẹn đủ điều rằng sẽ sớm ghé chơi lần nữa. Ngồi sau lưng người tóc vàng, cả cơ thể Takemichi co lại thành một cục nhỏ nhắn, hai tay vòng ra trước ôm hắn thật chặt.

Thật may vì tuyết đã ngừng rơi, bằng không đêm nay cậu sẽ phải ngủ lại nhà hắn mất. Takemichi thở phào một hơi, thấy thương người cậu đang ôm vô cùng, dù không thường xuyên gặp bố mẹ nhưng ít ra cậu còn đầy đủ cả một gia đình trọn vẹn. Còn tên này thì chỉ có mẹ mà thôi... vậy hẳn sẽ cô đơn lắm, khi mà nhìn người khác được bố đưa đón đi học, cùng nhau đi chơi.

"Chờ chút đã."

Takemichi lục lọi trong cặp sách, lấy ra một chiếc móc điện thoại hình con mèo màu đen đưa ra trước mặt hắn.

"Chúc mừng sinh nhật, định đưa mày từ chiều rồi mà tại mày cứ ôm khư khư lấy tao. Lúc đó mày dỗi vì nghĩ tao không tặng quà cho mày hả?"

Chifuyu đơ ra, cẩn thận nhận lấy chiếc móc điện thoại nhỏ nhắn.

"Là đôi với tao đó, nhìn nè."

Takemichi lấy điện thoại của mình khoe ra trước mặt hắn, cũng là một cái móc hình con mèo nhưng nó màu vàng, hệt như màu tóc của hắn vậy. Còn con mèo của hắn lại giống màu tóc của người kia... Hai cánh môi hơi nứt nẻ vì mùa đông mím lại, lí nhí câu cảm ơn đầy cảm kích.

"Chúc mừng sinh nhật. Hi vọng tuổi mới mày có thể bước nữa gần hơn với thứ mình mong muốn nhé."

Chifuyu lập tức kéo người kia vào lòng ôm ấp, khóe mắt đỏ lên ươn ướt vì hạnh phúc. Giữ chặt lấy hai cái má của đối phương rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán.

"Tao về nhé, cộng sự. Ngày mai gặp lại."

Rồi sau đó phóng đi bỏ lại Takemichi ngơ ngác đứng đó chưa hiểu chuyện gì. Vừa rồi... có tính là cưỡng hôn không?

------- 

tâm trạng hôm nay không có được tốt lắm :) đm đau lưng quá, tuổi đời mới có 20 mà cột sống như đã bước sang tuổi 70