[Alltake] Forget

Chương 19: Sweet like macaron




"Mày không còn là đội trưởng của tao nữa, Kazutora."

"Mày nói cái đé.o gì cơ?"

Kazutora nghiêng đầu, trán nổi gân tức giận đến đáng sợ, hắn đi đến gần kéo mạnh người đang ho sù sụ về phía mình. Tuy nhiên Sanzu cũng nhanh tay giữa lại, đôi mắt xanh đầy khiêu khích như muốn đối phương nổi điên.

Takemichi đứng giữa hoang mang tột độ, không tiêu hóa nổi những gì đang diễn ra. Hai bên cổ tay đều bị nắm chặt đến hằn đỏ, cậu mím môi muốn xoa dịu người tóc hồng nhưng lại không biết phải nói gì.

"Tao sẽ rời Touman, một chuyện đơn giản như vậy đừng bắt tao nhắc lại nhiều lần."

"Đ-đau..."

Takemichi khẽ kêu lên một tiếng xuýt xoa, khuôn mặt nhăn nhó sợ sệt đến thương. Hai tên kia đang bừng bừng sát khi, nghe thấy giọng người kia rên rỉ liền buông lỏng tay ra, nhìn làn da trắng có vết hằn mà đau lòng.

"Không sao chứ... tao xin lỗi."

Sanzu lo lắng xoa xoa nhẹ cổ tay cậu thật nâng niu. Takemichi thầm chửi trong đầu, vừa nãy thì như muốn bóp vụn xương người ta, giờ lại bày ra bộ mặt cún con để lấy lòng là sao thế?

"B-buông tao ra đã."

Sanzu nghe lời người kia nên dù không thích thì vẫn chậm rì rì buông ra. Kazutora thì lợi dụng cơ hội, ngay lập tức kéo Takemichi về phía mình rồi ôm ấp sờ loạn lưng người ta một trận.

"Takemichi bảo buông ra, mày không hiểu tiếng người à?"

Sanzu nghiến răng, muốn lôi người ta lại nhưng không dám trái lời. Đành gằn giọng đe dọa, người này là của hắn, hắn không thích ai đụng vào người của hắn hết.

"Haruchiyo, đứng đó đi. Ừm... Kazutora?"

"Ừm, tao đây."

Sao tự dưng ngoan thế?

Takemichi ngập ngừng vòng tay ôm lại hắn, vỗ nhẽ tấm lưng hơi run rẩy như an ủi. Cái người này so với mấy tên ngốc bất lương kia chẳng khác gì là mấy, như trẻ con vậy, ôm ấp và đầy tính ích kỉ.

Nhưng mà mắc gì nổi tính ích kỉ độc chiếm một người lạ mới gặp lần đầu vậy? Biến thái hay gì?

"Ngoan ngoan, giờ buông ra nói chuyện chút nhé?"

"Không thích."

Takemichi hít một hơi thật sâu, cái tên này điên thật hay gì?

"Ngoan nào, buông một chút thôi rồi lát ôm tiếp nhé?"

Sanzu đứng một góc mà bĩu môi tủi hờn, hắn cũng muốn được người kia ôm... dù ngày nào cũng ôm rồi nhưng bao nhiêu cũng không đủ.

"Xem nè, tao có mang theo bánh macaron đó? Ăn cùng tao nhé?"

Takemichi chỉ tay vào phía cặp sách của mình, bánh là mua thưởng cho Chifuyu vì đã không đánh nhau trong một tuần... nhưng mà trường hợp bất khả kháng mà, mua bù cái khác chắc cũng không sao đâu, chắc vậy...

Hai cánh tay của Kazutora dần rời ra, chậm chạp đứng lùi lại một bước. Takemichi lần nữa phải tấm tắc khen người này đẹp trai, dạo gần đây có vẻ cậu có duyên với mấy tên bất lương ưa nhìn ghê.

"Nè, chọn vị mày thích đi."

Takemichi mở cặp lấy hộp bánh đưa ra trước mặt Kazutora, sau đó kéo tay Sanzu đứng gần lại phía mình.

"Haruchiyo cũng ăn một cái nhé?"

Sanzu nhìn hộp bánh macaron, chắc mẩm rằng nó sẽ ngọt đến xé cổ họng hắn, thế nhưng đây là đồ người ấy cho mình... yết hầu lên xuống vài lần đắn đo.

"Tao ăn vị... vanilla."

Nghe Sanzu nói thế, Kazutora chưa kịp để cho Takemichi kịp phản ứng đã nhanh tay lấy cái bánh vị vanilla cho hết vào miệng. Sanzu nghiến răng, trợn tròn mắt nhìn gương mặt đắc thắng đầy vui vẻ của Kazutora.

"Tao ăn mất rồi, làm sao bây giờ nhỉ?"

"Không sao, tao ăn vị mint choco cũng được."

Sanzu vừa dứt lời, Kazutora lại lần nữa chộp lấy cái bánh rồi cho vào miệng. Takemichi chứng kiến một màn ngán ngẩm này mà nghệt mặt. Trẻ con à?

"Được rồi, cái hộp bánh này cho Kazutora hết đi. Hôm khác tao mua cho mày sau, Haruchiyo."

Khuôn mặt xinh xắn của Sanzu ngay lập tức sáng rực, hắn kéo ghế cho người kia ngồi trước rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Hứa nhé?"

"Ừ, tao hứa."

Đằng nào cũng phải mua cho Chifuyu nên mua thêm cho tên này nữa cũng không sao. Ví tiền của mình có sao thôi...

Kazutora nghe thế xong thì tâm trạng liền trùng xuống, ngoan ngoãn tự kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu đầy ngoan ngoãn. Thấy Sanzu đang nghịch bàn tay người kia, hắn cũng không chịu thua mà nắm lấy cái tay còn lại lần mò.

Sao cứ phải ganh đua nhau từng chút một thế? Chúng mày là đối thủ của nhau hay gì à?

"Được rồi... tao không biết tại sao mày lại biết tên tao. Thế nhưng giới thiệu lại từ đầu, tao là Hanagaki Takemichi. Mày tên gì?"

Kazutora chớp mắt ngạc nhiên, người này không nhớ hắn là ai sao? Đơ người ra một lúc, cuối cùng hắn cũng ậm ừ lí nhí đáp lại:

"Tao là Hanemiya Kazutora. Mày gọi Kazutora thôi là được rồi..."

"Ừm, Kazutora. Tại sao vừa nãy mày hôn-"

Trong đầu loáng thoáng nhớ lại hình ảnh gương mặt đẹp trai của người này sát gần, môi lưỡi cả hai thì giao nhau triền miên khiến cậu lập tức cứng họng, hai tai đỏ bừng lên đầy ngại ngùng. Nụ hôn đầu của cậu cuối cùng không phải dành cho một cô gái xinh đẹp nào mà lại là cho một tên bất lương đẹp mã kì lạ. Takemichi nén đau khổ khóc trong lòng không thể kêu than.

Kazutora cũng không biết phải trả lời ra sao, hắn cúi gằm mặt xuống đầy hối hận, lúc đó hắn đâu có biết là người này không nhận ra hắn đâu. Giờ thì trong mắt Takemichi, Hanemiya Kazutora khác nào tên điên biến thái?

Thấy người kia không trả lời, Takemichi thở dài, trong đầu tự vẽ ra một kịch bản tình yêu máu chó: Kazutora và người hắn yêu xa cách lâu ngày, mà người đó có cùng tên với cậu, dáng vẻ chắc là cũng hao hao giống cậu, thế nên hắn đã lầm tưởng, trong nỗi nhớ nhung vô tận ấy mà không kiểm soát được hôn cậu. Takemichi gật gù, cậu cực kì tâm đắc với suy nghĩ của chính mình, cuối cùng quyết định bỏ qua chuyện đó. Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà.

"Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Vừa nãy mày nói mày là đội trưởng của Sanzu hả? Hẳn mày là người trong Touman đúng không? Chắc đánh nhau giỏi lắm ha."

Mikey là tổng trưởng, Chifuyu với Sanzu thì là đội phó, và Kazutora là đội trưởng. Nghĩ lại thì tên nào tên nấy đều đẹp trai, không lẽ tiêu chí tuyển người của Touman là phải vừa đánh nhau giỏi vừa có cái mã đẹp hả?

"Ừm, được rồi. Giờ là chuyện của Sanzu, vừa nãy mày nói mày rời băng hả? Đã suy nghĩ kĩ chưa mà nói vậy hả? Đừng quyết định những vấn đề lâu dài trong lúc cảm xúc bồng bột như vậy chứ? Nói rời rồi thì đừng có hối hận đấy. Tao không khuyến khích chúng mày làm bất lương, thế nhưng mày cũng rất trân trọng Touman đúng không? Cũng như là vì 'sự trung thành' với 'vua' nữa."

Takemichi liến thoắng, càng nói càng không hiểu mình đang luyên thuyên về cái gì. Sở dĩ cậu cũng chẳng biết mấy cái chuyện "vua" hay "lòng trung thành" gì đấy đâu, tất cả là do hai anh em Haitani cứ kể xấu mấy tên Touman với cậu. Chẳng biết tại sao họ lại cư xử như thế nữa, Ran và Rindou không mấy quan tâm mấy vấn đề của người khác, Takemichi là trường hợp đặc biệt ngoại lệ. Cơ mà từ ngày cậu quen biết với người của Touman thì hai anh em suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, vừa xấu tính vừa trẻ con.

Mà Ran cũng đâu có nhỏ tuổi hay bằng vai phải lứa với cậu và đám kia đâu... hắn ta 19 tuổi rồi ấy chứ... một tháng nữa qua năm mới thì cũng 20 tuổi rồi.

Sanzu nghe người kia nói thế thì không nói gì, tiếp thu lời nói của người ta vào đầu, sau đó lấy cái bàn tay nhỏ của cậu đặt lên đầu mình. Takemichi cũng phì cười rồi luồn tay vào mái tóc mềm mại của hắn vuốt ve.

"Giờ thì đưa tao về, sau đó tao sẽ làm gyudon cho bữa tối nhé. Kazutora nữa, mày có muốn đến nhà tao không?"

———

Gửi cháu trai yêu quý của cô, cô biết là m kiểu gì cũng mò vào đây xem fic của cô. Cô van xin m đừng đọc nữa =))))))) chết cmn mất, cô không cần một lượt đọc của m đâu

Cháu tôi năm nay lớp 9 rồi nên mọi người đừng nghĩ nó còn bé 🥲 tôi cũng khổ lắm, bị người nhà phát hiện viết fic ngại vcl huhuhuhu

À mà mọi người để ý không =))))) đang là mùa xuân, và năm nay năm con hổ. Tôi định để tên chap liên quan đến tết luôn cơ nhưng mà chả nhẽ đang một dàn tên tiếng anh lại có một chap tên tiếng việt =))))))) lạc quẻ lắm, với lại viết fic không khó, khó cái là đặt tên chap 🥲