[AllTake] Comeback

Chương 90




Author: ThatNghiep

Lúc này tên nội gián chợt nhận ra Koko đang ngồi ở ghế sofa bịt tai, hắn ta vừa thấy đã hết hồn:

"Koko-kun!"

Cùng lúc đó, trên màn hình karaoke hiện số điểm cho bài hát vừa được thể hiện bởi bộ đôi song ca song sát. Takemichi gần như không thể tin được, lập tức mừng rỡ như điên quay đầu gào lên:

"91 điểm!!!!! Chúng ta là ca sĩ hạng một rồi!!! Không ai có thể đánh bại được ha ha ha!!!!"

Một đám người trong phòng: "...?!"

Koko còn đang chuẩn bị đe doạ tên phản bội cũng suýt cắn trúng lưỡi. Cả đám ngồi trên ghế sofa trợn mắt nhìn màn hình, quả thật là "91 điểm", đỏ chói rực rỡ đến nỗi muốn đâm mù mắt toàn bộ những người trong phòng.

Tiếng hát kinh thiên động địa như ma gào quỷ rú đó mà 91 điểm?!

Cái máy chấm điểm có phải bị hét đến hư bộ lọc rồi hay không?

Bị giọng ca tra tấn kia đánh bại thành tích tốt nhất hắn từng có, Koko nổi lên bản tính cạnh tranh, hắn cười lạnh: "Mẹ kiếp cái máy ở đây bị điên hay sao?"

Takemichi trợn mắt, lần đầu tiên trong đời hát được 91 điểm mà bị người khác phủ nhận tài năng liền bực bội, giơ thẳng mic vào mặt Koko lớn giọng thách thức:

"Vậy mày hát thử đi!"

Trên trán Koko nổi gân, trước con mắt ngơ ngác của ba người thuộc Hắc Long, hắn cầm mic đứng dậy bật một bài tủ vừa quay đầu cao ngạo nói với Takemichi:

"Mày cứ nhìn đây."

Giọng Koko là loại thanh trong, nghe không kém Hanma và Chifuyu chút nào, một đám người mới bị tra tấn lỗ tai lúc nãy như thể vừa oằn mình chịu khổ ở địa ngục được tiếng hát của Koko kéo lên thiên đường hạnh phúc.

Chờ máy xoay tròn điểm số ra kết quả, không chỉ những người trong cuộc mà cả những người khác cũng hồi hộp chờ đợi kết quả. Bọn họ không tin cái giọng ca tài năng của Koko có thể thua hai tên gào khóc đưa tang kia.

Kết quả chấm điểm hiện lên 92 điểm rực rỡ trên màn hình, Koko quay đầu lè lưỡi:

"Thế nào?"

Cả đám cùng vỗ tay trừ Takemichi và tên nội gián Hắc Long. Takemichi quay đầu trừng mắt một cái, Hanma, Chifuyu với Kisaki lập tức khựng người, ậm ừ mím môi rồi ngưng vỗ tay.

Chifuyu vì nuông chiều cộng sự ngốc của hắn mà nói dối đến nỗi quai hàm phát đau: "Cộng sự, mày hát vẫn hay hơn."

Một tên đàn em của Koko đeo khẩu trang liền lớn giọng phản bác: "Tai mày bị điếc à? Rõ là giọng Koko như thiên đường so với địa ngục lúc nãy! Não đám Touman bị hư hả?"

Bỗng dưng lôi cả Touman vào, chẳng khác gì bảo Kisaki là người của Touman cũng bị hư não, hắn cười lạnh:

"Hay dở gì cũng hơn thua nhau có một điểm. Thiên đường địa ngục cũng gần nhau quá đấy. So sánh khập khiễng như vậy, não của Hắc Long cũng bị hư?"

Một tên đàn em khác của Koko nổi cáu muốn đấm vào mặt Kisaki thì Hanma đã giơ chân đạp bàn thẳng vào chân đối phương, cười ngả ngớn:

"Xem nào xem nào. Nói Touman hát hay hơn đám Hắc Long thì thế nào? Mày muốn đánh người?"

Tên kia đau chân đến nổi cáu, đập mạnh xuống bàn gầm lên: "Vậy thì xem bên nào hát hay hơn?! Mẹ kiếp một đám Touman bò rống gà gáy!"

Đôi bên Hắc Long với Touman tức khắc giương cung bạt kiếm, nhạc cũng chuyển sang bài khác, Chifuyu nổi gân đầy trán bước ra cầm mic, trừng mắt với đám người Hắc Long:

"Câm miệng và xem đây!"

Koko tự tin với chiến thắng của bản thân, hắn nhướn mày ra vẻ thách thức: "Mỏi mắt mong chờ."

Cả bọn dắt nhau đi bắt người mà lúc này quên luôn mục đích. Chẳng biết từ lúc nào mà cái phòng karaoke bỗng trở thành đấu trường cho cuộc chiến giọng ca vàng giữa Touman với Hắc Long.

Takemichi cầm đồ lắc leng keng đến điên cuồng vừa cổ vũ: "Chifuyu!! Đánh bại bọn chúng! Touman không thể thua được!!! Chifuyu là số một!!!"

Chifuyu tự nhiên nghe câu cuối như được kích thích đại não, nhiệt huyết bừng bừng uống một ngụm nước cho thanh giọng, bắt đầu mở màn cuộc chiến gây cấn nhất giữa hai bang bất lương nổi tiếng Tokyo.

Kết thúc bài hát, đôi bên tim đập thình thịch nín thở chờ đợi kết quả, vừa nhìn thấy con số "93 điểm", bên Touman như vỡ trận cùng giơ tay lên trời hét lớn đến nỗi khản cả giọng mà nửa còn lại của căn phòng là Hắc Long lại yên tĩnh không một tiếng động.

Takemichi gào lên ôm chầm lấy Chifuyu. Hanma cười ha hả cầm đồ lắc leng keng đến ong cả tai. Kisaki ngồi trên ghế sofa đẩy kính, khoé môi nhếch lên, trong mắt tràn ngập khiêu khích lẫn khinh thường:

"Xem kìa, một đám Hắc Long bò rống gà gáy."

Koko nghiến răng, Chifuyu hất cằm cười nửa miệng. Bên Hắc Long nổi cáu, tên đeo khẩu trang cũng nóng máu đến lột cả khẩu trang ra rồi cùng tên đồng bọn bị Hanma đạp bàn vào chân lúc nãy cùng bước lên cầm mic.

Kisaki chậc lưỡi: "Song ca à?"

Chẳng biết Hắc Long ngoài tuyển khả năng đánh đấm còn xét thêm tiêu chí phụ là sở hữu giọng ca vàng hay sao, hai tên đàn em tưởng mờ nhạt vô hình lại hát hay đến ngạc nhiên.

Hai tên kia hát xong, điểm 93 bằng cả Chifuyu, đôi bên Touman với Hắc Long bày ra dáng vẻ không phân thắng bại. Takemichi còn chưa biết cãi lộn làm sao thì Kisaki đã bước ra trước con mắt ngỡ ngàng của cậu, Hanma cũng đứng dậy đưa tay xoa đầu Takemichi vừa cười cao ngạo:

"Xem chủ nhân thể hiện tài năng này, người hầu."

Takemichi cũng lần đầu tiên thấy một Kisaki luôn nghiêm túc lại cầm mic hát. Tên này làm gì cũng nghiêm túc cố gắng hết mình, giọng lúc hát trầm hơn hẳn so với lúc nói chuyện bình thường, thật sự thoả mãn tai người nghe đến nỗi làm Takemichi ngơ ngác một phen.

Kisaki cùng Hanma song ca đầy nhiệt huyết, một trầm một thanh phối hợp hoàn hảo.

Chifuyu trợn mắt, thế nhưng bây giờ không phải là lúc mâu thuẫn nội bộ giữa Touman, còn một đám Hắc Long chết tiệt bên kia. Thế là hắn với cộng sự ngốc cùng cầm đồ lắc gào hét cổ vũ điên cuồng, nào còn chút dáng vẻ đối thủ một mất một còn trước đây.

Vừa thấy "95 điểm" đỏ chót trên màn hình, Takemichi với Chifuyu cùng điên cuồng phang cái đồ lắc vào tường đến chói cả tai, Chifuyu giơ hai tay thẳng lên trời rồi lột cả áo khoác hét lớn ăn mừng. Takemichi chạy ào đến ôm chầm Kisaki với Hanma, kích động đến mức cả mặt đỏ bừng, luôn miệng khen ngợi hai người hát hay nhất vũ trụ.

Kisaki bị ôm cũng ngẩn người một lúc, nhưng nghe lời ngưỡng mộ từ đối phương bỗng có chút tự hào. Người khác khen ngợi thế nào hắn không quan tâm, chẳng hiểu sao chỉ riêng tên anh hùng ngu ngốc này là khiến hắn cảm giác thành tựu cùng thoả mãn.

Hanma nghe người hầu khen đến tận mây xanh không khỏi sướng rơn cả người, ôm chầm lấy Takemichi rồi nhấc cả cậu lẫn Kisaki lên không trung thành bộ ba xoay vòng vòng giữa căn phòng vừa cười lớn một trận.

Tên nội gián Hắc Long vì tiền nên bán chút thông tin, thế nhưng thấy Touman đấu với Hắc Long liền tự xem bản thân là một thành viên Hắc Long mà hành động. Mới phút trước còn nắm tay Takemichi gọi "anh em" thân thiết mà bây giờ đã đứng dậy cầm mic thách thức:

"Còn tao và mày thôi người anh em. Tuy chúng ta cùng là hội yêu tiền nhưng tao là người của Hắc Long. Tao với mày hôm nay phải phân thắng bại thôi."

Takemichi bị tinh thần trung thành của đối phương làm cho cảm động, gật đầu nghiêm túc chấp nhận lời thách thức:

"Tao ngưỡng mộ lòng trung thành của mày. Tình anh em hội yêu tiền đành tạm ngưng, hát đi. Tao sẽ đấu với mày!"

Hai tên sở hữu giọng ca ma gào quỷ rống bỗng lên tiếng tỉ thí nhau, xung quanh tức khắc một mảnh câm lặng.

Rồi có nên dừng cuộc chiến trước khi màng nhĩ cả đám cùng chảy máu hay không?

Kết quả không chỉ là không dừng được mà còn phải vì tự tôn của mỗi bang mà gào hét cổ vũ...

Inui chờ Koko đi bắt tên phản bội Hắc Long mà cả tiếng còn chưa ra, dần dần mất kiên nhẫn, đành đi vào quán karaoke xem thế nào. Hắn vừa mở cửa bước vào đã bị một đống âm thanh hỗn loạn lẫn hình ảnh khủng bố bên trong làm cho hoa mắt váng đầu một trận.

Inui: "..."

Nhạc mở xập xình, đèn xoay đủ màu, không khí nóng rực. Đứng trước màn hình có hai người, một là người đe doạ Hắc Long, một là kẻ phản bội Hắc Long.

Cả hai cùng bày ra dáng vẻ ca sĩ chuyên nghiệp, người thì ưỡn lưng, người thì ôm ngực cầm mic nhưng giọng ca y như ma gào quỷ rú đến đinh tai nhức óc, ám ảnh người nghe tận cả đêm dài...

Vậy mà một đám người Touman với Hắc Long ở ghế sofa lại điên cuồng cầm đồ lắc leng keng vừa gào hét cổ vũ hai người kia đến khản cổ, kích động đến nỗi mặt mày ai nấy đều đỏ bừng.

Người bên Touman thì cởi cả áo khoác giơ lên, người bên Hắc Long thì lột cả bang phục để làm cờ, khí thế như một đám bạn nhậu múa cờ mở hội.

Inui nghệt mặt nhìn Koko đang đập bàn gào thét cổ vũ tên phản bội Hắc Long...

Rốt cuộc là đang diễn ra chuyện gì vậy?

Bị điên hết rồi hay sao?

Hắn đứng chờ cả tiếng dưới trời đông lạnh thấu xương, còn một đám này thì mở tiệc hát hò nhảy múa trong phòng?

...

Buổi hát karaoke hỗn loạn cuối cùng kết thúc bằng tiếng dao đâm phập xuống bàn của Inui. Cả đám Hắc Long dưới cái trừng mắt của Inui vội vàng giải tán, Koko cúi thấp đầu, chậm chạp dẫn hai tên đàn em cùng tên nội gián rời đi trước.

Trong phòng chỉ còn lại Inui và bốn người Touman. Inui nhìn chằm chằm Takemichi, mấp máy môi vài lần muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Hanma cùng Chifuyu nhíu mày quan sát cử động của Inui, việc của hai người vẫn luôn là bảo vệ cho hai tên không biết đánh đấm đằng sau lưng bọn họ.

Hai mắt Kisaki chợt nhoè đi, hắn hoang mang đưa tay ôm đầu. Cơn nhức đầu khủng khiếp ập đến, cả người đau đớn như thể vừa bị gãy nát xương cốt khắp cơ thể. Y như bị một chiếc xe đâm sầm vào, cả người Kisaki tức khắc mềm nhũn gục xuống.

Takemichi đứng cạnh Kisaki, trong tức khắc cậu giật mình đỡ lấy hắn. Lúc nãy còn bình thường, sao lại đột ngột gục xuống như vậy? Takemichi vừa hoang mang vừa lo lắng giữ chặt lấy Kisaki:

"Kisaki, mày sao vậy?"

Chifuyu lẫn Hanma cũng hoang mang quay đầu, Inui chớp mắt, chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra.

Cơn đau đầu mỗi lúc một tăng, cái cảm giác cả người như thể bị cán nát khiến Kisaki đổ mồ hôi lạnh khắp người, hai tay hắn run lên níu chặt lấy tay áo người trước mặt như một bản năng giữ lấy người hắn tin tưởng nhất khi gặp chuyện.

Đau đớn khiến Kisaki gần như không thở được, hắn cố gắng hít thở nhưng lồng ngực như bị nghiền nát, cả người bắt đầu run lẩy bẩy. Đỉnh đầu càng lúc càng đau, giống như xé toạc đại não làm đôi, Kisaki nghiến răng gầm lên một tiếng.

Hai bên tai ong ong, đôi mắt Kisaki mở to, tơ máu đầy mắt. Hắn bỗng giật mình ngẩng đầu lên, thiếu niên tóc vàng ở ngay trước mắt đang lo lắng vỗ nhẹ lưng hắn, mà bản thân lại đang vô thức níu tay áo đối phương.

Hắn chưa từng làm chuyện này...

Kisaki chưa từng tin tưởng một ai để cầu cứu trong vô thức như vậy cả....

Đây không phải là hắn...