[AllTake] Comeback

Chương 38




Author: ThatNghiep

Dỗ hai đứa em ngủ xong, Mitsuya mở cửa phòng, Takemichi thấy Mitsuya vào phòng liền đặt sách xuống vẫy vẫy tay nhỏ giọng hỏi:

"Hai đứa nhỏ ngủ rồi hả?"

"Ừm."

Lúc nãy sau khi ăn xong liền đuổi Sanzu về trước, Mitsuya mang theo tâm lý ăn may hỏi Takemichi có muốn ngủ lại nhà hắn không. Từng hỏi cả chục lần nhưng đây là lần đầu tiên Takemichi chịu ngủ lại nhà hắn, Mitsuya thầm siết chặt nắm đấm ăn mừng, quả nhiên kiên trì sẽ đạt được thành quả.

Vì Mitsuya cao hơn nên lúc mặc đồ ngủ của hắn, Takemichi phải xắn tay áo lẫn ống quần lên mới vừa, tóc cậu còn ẩm ướt sau khi tắm, nước nhỏ xuống áo làm chất vải mỏng dính sát vào người.

Hình ảnh đối phương vừa tắm xong mặc đồ ngủ của mình, còn ở trong phòng mình, trái tim Mitsuta vô thức đập nhanh hơn, hắn nuốt nước bọt đóng cửa phòng, ngẫm nghĩ thế nào còn khoá luôn cả cửa.

Mitsuya biết hắn bị điên rồi, không cần hỏi nữa.

Takemichi đứng bên bàn học của Mitsuya, cầm lên mấy bản vẽ thiết kế trang phục quan sát một hồi.

Ánh đèn trong phòng hắt lên mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh sáng của đối phương nhìn chằm chằm bản vẽ của hắn, hai cánh môi hồng nhạt hơi nhếch lên mỉm cười, tim Mitsuya mềm nhũn, hắn chậm chạp đi đến đứng cạnh, khẽ hỏi:

"Mày thấy có được không?"

Takemichi nghiêng đầu, Mitsuya vừa đẹp trai vừa giỏi nội trợ, sáng làm chủ tịch club may vá, tối làm bất lương đánh lộn, giờ nhìn mấy bản vẽ mới trầm trồ cậu ấy vẽ đẹp thật. Takemichi ngưỡng mộ nói:

"Mày đa tài thật đó."

Mitsuya vò đầu người trước mặt, tóc đối phương mềm như lông mèo, càng sờ càng thích, hắn cười bảo:

"Không phải mày bảo tao nên theo con đường thiết kế thời trang sao?"

Chợt nhớ ra có một lần vô tình lỡ nói với Mitsuya, hoá ra đối phương vẫn luôn nhớ lời cậu, Takemichi bật cười:

"Sau này mày mà thành nhà thiết kế nổi tiếng thì cho tao xin vài bộ quần áo thời thượng với nhé?"

Tim đập nhanh đến bất thường, Mitsuya mím môi, im lặng một lúc mới đáp:

"Sau này... tao sẽ đặc biệt may cho mày... Cái đó... Tao muốn mày là, ừm... ừ..."

Giọng Mitsuya càng lúc càng nhỏ, đầu cũng càng cúi thấp, hai tai đỏ bừng. Takemichi khó hiểu, chợt vỗ tay thật nhẹ một cái:

"Làm người mẫu cho mày?"

Mitsuya thót tim, vội gật đầu lia lịa. Điều này càng khiến Takemichi khó hiểu hơn. Cậu lùn một mẩu chứ chẳng chân dài với cơ bắp các kiểu như người mẫu điển hình, nếu có thì sao không nhờ Hakkai nhỉ, sao tên này lại muốn cậu làm nhỉ?

Có điều đối phương thích thì Takemichi cũng không ngại, cậu hớn hở hỏi:

"Vậy giờ mày lấy số đo tao luôn không? Tao sẽ là người mặc đồ mày tự thiết kế đầu tiên. Ha ha! Vừa nghĩ đã thấy vui rồi!"

Mitsuya nuốt nước bọt, vội tìm sợi dây thước đo nhưng cả người đều rần rần, mãi chẳng mò ra được đồ vật cần tìm. Takemichi thấy hắn bối rối cũng buồn cười nhưng ráng nhịn, cùng tìm sợi thước dây.

Một hồi mới phát hiện ra nó ngay trên bàn mà Mitsuya chẳng thấy, Takemichi nhớ hai đứa nhỏ bên cạnh phòng, tường nhà Mitsuya mỏng nên lớn tiếng một chút sẽ nghe được tiếng ồn, cậu vội dùng tay bịt miệng cười đến run cả người.

Mitsuya cũng không biết bản thân bị gì, ngay lúc quan trọng lại lúng túng đến ngu ngốc như vậy, hắn giữ chặt hai vai Takemichi, hít một hơi thật sâu nói nhỏ:

"M-Mày đừng cười nữa."

Takemichi gục mặt lên vai Mitsuya càng cười nhiều hơn, chẳng hề nhận ra đối phương đang cứng đờ như khúc gỗ.

Đưa tay lau nước mắt, Takemichi cười đến đỏ bừng cả mặt, cậu giơ hai tay sang ngang:

"Nè, mày đo thử không?"

Mitsuya lấy tay che miệng quay đầu sang chỗ khác, hai tai đỏ như máu, hắn hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh, cầm lấy thước đo bước đến sát gần Takemichi. Mùi sữa tắm nhà hắn thoang thoảng quanh đầu mũi làm đầu ngón tay của Mitsuya run run.

Ban đầu Takemichi còn không nhận ra, nhưng càng về sau thì càng nhận ra bầu không khí giữa hai người họ quá kì dị.

Mỗi lần lấy một số đo là cả mười phút, hai vai, sau đó hai cánh tay, rồi hai chân, lần nào khoảng cách giữa hai người cũng đều không quá năm phân, hơi thở cứ quấn quanh nhau.

Người Mitsuya áp sát lấy người Takemichi, hai cánh tay vòng ra sau lưng Takemichi, chậm rãi luồn dây quanh ngực cậu. Khuôn mặt của Mitsuya ở ngay sát gần gương mặt Takemichi, thấy được hàng mi dài trên đôi mắt tím nhạt, thậm chí còn có thể nhận ra hơi thở siêu nóng của đối phương đang phả lên môi cậu.

Takemichi mím môi thầm gào thét trong lòng, Mitsuya ơi sao cử động của mày như chậm lại một nửa so với bình thường luôn vậy?

Đứng giữ nguyên tư thế một hồi Takemichi cũng mỏi hai tay, đành buông lỏng xuống hai bên. Mitsuya cuối cùng cũng tha cho số đo vòng ngực, cúi đầu ghi ghi chép chép gì đó, tiếp tục hướng đến eo Takemichi.

Lần này Mitsuya quỳ một gối xuống, vòng tay ra sau eo Takemichi luồn dây. Takemichi thấy mặt đối phương ở sát bụng mình, lúc nãy ăn hơi no nên bụng có tròn hơn, cậu bối rối không biết để tay làm sao, Mitsuya chợt ngẩng đầu lên bảo:

"Mày đừng hít sâu quá, thở ra một chút, nếu không may quần sẽ chật."

Takemichi không biết mặt cậu bây giờ có đỏ hay không, nhưng mặt Mitsuya thì đỏ lắm, vậy mà còn bày ra dáng vẻ nghiêm túc với công việc. Chẳng biết là do cậu suy nghĩ nhiều hay sao...

Khẽ ừm một tiếng, Takemichi thả lỏng cả người, nuốt nước bọt cố nghĩ đến những chuyện khác phân tán tư tưởng.

"Lúc nãy mày ăn nhiều lắm đúng không?"

Takemichi mím môi khẽ ừ một tiếng, trong đầu nghĩ Mitsuya đừng có hỏi nữa, mau mau kết thúc rồi đi ngủ chứ cậu sắp chịu hết nổi rồi.

Mitsuya đọc số đo trên thước dây, nếu so với số đo eo thường gặp của nữ giới thường nói trong câu lạc bộ may vá thì eo Takemichi bằng nữ, đó là chưa kể nếu không ăn gì thì còn nhỏ hơn nữa.

Còn một số cuối.

Mitsuya hít một hơi thật sâu, cả người rần rần, hắn thầm mắng mấy cái hormone nam mau chóng im lặng hết đi.

Vòng tay ra phía sau, Takemichi mơ hồ cảm nhận tay Mitsuya đang chạm vào mông cậu, sau đó bàn tay vòng ra phía trước ngay chỗ nhạy cảm. Lần này thì thiệt sự không thể chịu nổi, Takemichi đưa hai tay ôm mặt, giọng nói nhỏ xíu cầu xin:

"C-Cái này... m-mày... làm nhanh... Tao ngại..."

Trong đầu Mitsuya như có bom nguyên tử nổ đùng một cái, hai tay run lên, hắn cũng chịu hết nổi vội đo thật nhanh rồi quay lưng đi. Mitsuya xoay lưng làm Takemichi không thấy rõ được biểu cảm của hắn, Takemichi bối rối không biết làm sao đành làm rùa rụt cổ:

"T-Tao đi ngủ trước."

Mitsuya cũng lúng túng như gà mắc tóc, vội gật đầu:

"T-Tao đi tắm. Mày ngủ trước đi."

"... Ừ."

Nhà Mitsuya không giàu có gì, đều trải futon nằm dưới sàn. Takemichi vội nằm xuống nệm trùm chăn kín đầu. Mitsuya ghi cho xong số đo cuối liền vội vã đi vào nhà tắm, chẳng biết làm gì bên trong mà một tiếng sau mới dám bước ra ngoài.

Cả người vì dội nước lạnh mà lạnh ngắt nhưng trái tim vẫn nóng như lửa đốt, hắn chậm chạp ngồi xuống cạnh Takemichi, nhẹ nhàng dùng tay kéo lớp chăn của đối phương ra, giống như mở ra một tấm màn che...

Đối phương đã ngủ say, mái tóc vàng loà xoà trước trán, hai mắt nhắm nghiền thoải mái, hơi thở nhè nhẹ đều đặn. Căn phòng còn mờ chút ánh sáng vàng từ đèn ngủ hắt qua, Mitsuya càng nghe rõ tiếng tim đập của mình, nước lạnh ban nãy cũng không làm hắn bình tĩnh hơn chút nào.

Hắn đưa tay nhẹ vuốt lấy mái tóc vàng mà mình vẫn luôn xoa, Mitsuya nằm xuống cạnh, ngón tay trỏ nhẹ quấn lấy ngón út của đối phương, ngẩn người ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia.

Chỉ một chút thôi.

Chỉ như thế này một chút thôi.

Vậy mà tim hắn vẫn đập thình thịch như điên, hai tai ong ong chẳng nghe rõ được gì, trước khi bản thân nhận ra, Mitsuya đã giơ tay chạm lên cái má mềm mềm của người bên cạnh. Hắn nuốt nước bọt, bóp nhẹ vài lần mà thoả mãn không sao tả nổi.

Sao có thể mềm đến mức này...

Mitsuya ngẩn người nhìn cái má bị hắn bóp nhẹ dần đỏ lên, máu nóng dần điên cuồng chảy khắp người. Hắn nhích người lại gần, dùng ngón tay vuốt nhẹ hai cánh môi hồng nhạt kia. Hơi thở nóng rực của đối phương cứ phả vào làm đầu ngón tay của hắn cũng đỏ bừng.

Càng sờ thì đầu hắn càng trắng xoá, Mitsuya mím môi, cuối cùng rướn về phía trước hôn nhẹ lên hai cánh môi mềm mại kia, khẽ nói:

"Tao thích mày, Takemichi."

Nửa đêm yên tĩnh, dù giọng hắn có nhỏ cỡ nào, vào tai Mitsuya vẫn như có cái loa vang vọng khiến hắn lo lắng đến nỗi muốn rớt tim, phải vội lùi lại một chút cẩn thận nhìn xem người kia có đang tỉnh hay không.

Thấy hai mắt đối phương vẫn nhắm nghiền, dường như đã ngủ say không biết gì, Mitsuya nghiến răng, nội tâm đã ôm đầu vật lộn một trận.

Hắn nửa muốn người kia tỉnh để nghe hắn tỏ tình, nửa lại muốn người kia cứ ngủ say để hắn nói mãi tâm tình của bản thân.

Mitsuya xoa nhẹ đôi mắt đang nhắm nghiền kia, lại chậm chạp sờ lấy vành tai trắng mềm dưới mấy sợi tóc vàng, hắn lại hôn lên môi người kia lần nữa, trong đầu đã phát điên với vô số hình ảnh đồi bại liên tục nhảy ra.

Sờ đi! Nhiều hơn nữa.

Chỉ hận không thể đập đầu để đám hormone nam kia im lặng, Misuya đờ mặt nhìn phần cổ trắng, xuống dưới một chút là phần ngực hơi lộ ra dưới cổ áo ngủ rộng rãi. Mitsuya nuốt nước bọt, chầm chậm cởi từng nút áo như đang mở ra một món quà trân quý.

Hai điểm hồng hồng nổi bật trên phần ngực phẳng trắng mềm, dù đèn ngủ mờ nhạt thế nào, hai mắt Mitsuya vẫn thấy rõ màu sắc lẫn hình dáng của nó. Tay hắn run run, chậm chạp chạm vào hai cái điểm nổi bật đó mà đầu óc muốn nổ tung.

Hắn vô thức xoa nắn hai đầu vú nhỏ xíu ấy, thầm nghĩ ngực con trai giống nhau, vậy mà mắc gì sờ người này lại thấy thoả mãn như thế? Trên người đối phương có mùi hương sữa tắm y hệt hắn, tim Mitsuya đập ngày càng nhanh, hắn vùi mặt vào hõm cổ trắng mềm kia vừa dùng tay sờ loạn khắp nơi.

Nghe hơi thở có phần nhanh hơn, Mitsuya giật mình lùi lại một chút, cẩn thận quan sát xem người hắn đang lén lút sờ mó có tỉnh dậy hay không. Đầu mày đối phương hơi nhíu lại, hai má đỏ bừng, đầu môi trên hơi dẩu lên như biểu tình sự khó chịu, dường như bị sờ nhột mà hơi co người lại.

Mitsuya cắn môi rồi nhắm mắt, rút bàn tay đang sờ trước ngực đối phương mà vuốt mặt bản thân, âm thầm thở dài một hơi đầy khổ sở. Hắn không dám làm điều bậy, một khi vượt quá mức, người này chắc chắn sẽ chạy trốn.

Hắn không thích như thế.

Suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cũng dẹp im được đám hormone nam, Mitsuya chậm chạp mở mắt. Gương mặt say ngủ ngay trong tầm mắt, khoảng cách gần đến mức chóp mũi của hắn lẫn người kia gần như chạm vào nhau, hơi thở nóng rực của cả hai cứ quẩn quanh rồi phả vào đầu môi người còn lại.

Hắn cẩn thận cài lại từng nút áo ngủ, sau đó hôn lên hai cánh môi hồng nhạt hơi dẩu ra của đối phương lần nữa, bàn tay luồn dưới áo ngủ rộng rãi mà vuốt ve tấm lưng thẳng tắp. Mitsuya ngây ngẩn ngắm nhìn gương mặt say ngủ kia. Hai cái má hồng hồng, đôi môi mềm mại hơi hé mở, cả cái đầu mày hơi nhíu lại kia, đầu tim của hắn nóng bừng.

Mitsuya nhắm mắt hôn nhẹ lên chóp mũi người trong lòng hắn, thì thầm thật nhỏ: "Tao thích mày... Tao thích mày, Takemichi."



"Mitsuya hít một hơi thật sâu, cả người rần rần, hắn thầm mắng mấy cái hormone nam mau chóng im lặng hết đi."

Ủa gì zậy, đang vui mà, mắc gì im? :)))

...

À, với cả nếu đo mông thì chính thức là thường người ta sẽ đứng ở một bên hông nha :))) Ai mà làm như Mitsuya thì chỉ có cố tình thôi nha :))))