[AllTake] Comeback

Chương 146




Author: ThatNghiep

Rindou gõ gõ ngón tay lên đầu gối, một lúc lại cầm điện thoại ra coi rồi bấm bấm gì đó. Ran ngồi bên cạnh nhướn mày, vừa hơi nghiêng đầu muốn xem thằng em làm gì thì Rindou tức khắc cất điện thoại vào túi ngay.

Ran thầm chậc lưỡi một tiếng, giấu chuyện mà lộ liễu như thế, đúng là thằng em ngốc nghếch.

Kakuchou nhíu mày, Takemichi biết chuyện hắn đánh nhau với Izana, nhưng khi hắn hỏi thì đối phương cứ lảng chuyện không nói làm sao biết, vậy trong nội bộ Tenjiku có kẻ truyền toàn bộ tin tức cho Takemichi.

Tenjiku tìm kiếm thế nào, Takemichi vẫn hoàn hảo tránh được.

Hắn lạnh giọng hỏi: "Rindou, mày nhắn tin cho ai vậy?"

Rindou hơi khựng người một chút, Ran ngồi cạnh đã chống cằm, bày ra vẻ mặt ngán ngẩm đáp thay cho thằng em:

"Người nó yêu."

Rindou: "..."

Rindou quay đầu trợn mắt với ông anh trai, thế nhưng nghĩ đúng là người hắn yêu thật. Rindou nheo mắt nhìn ông anh, Ran cũng quay đầu cười với em trai đầy vô tội.

Nhớ việc Ran hay nói mọi việc Tenjiku cho hắn, khác hẳn với tính cách bình thường, bây giờ nghĩ lại thấy quá sức kì quặc, Rindou nghiến răng quay đầu sang chỗ khác.

Hoá ra ông anh của hắn đã biết từ lâu.

Mocchi thấy Rindou đỏ tai quay đầu đi chỗ khác, khó tin thằng điên này mà lại có người yêu, hắn không nhịn được đâm thọt vài câu:

"Kiểu mày thì chỉ có đơn phương thôi! Chứ ai yêu nổi thằng điên như mày. Một ngày tao thấy mày nhắn cả trăm cái tin nhắn, người mày yêu chắc thấy phiền lắm..."

Rindou nghiến răng: "Câm miệng đi Mocchi! Đừng để tao bẻ chân mày!"

Ran nhịp nhịp cây baton đã thể hiện sự mất kiên nhẫn của hắn:

"Vậy bao giờ người mới tới?"

Kakuchou đờ người, hắn cúi đầu im lặng hồi lâu mới đáp:

"Cậu ấy nói tuỳ vào thái độ của Izana."

Mutou ngồi trong góc, hắn chống khuỷu tay lên gối, hai bàn tay siết chặt nhau im lặng chờ đợi. Cấp cao của Tenjiku đều đang ở đây, tất cả mặc bang phục, kể cả hắn.

Hắn nhìn Shion ngồi chống cằm chán nản, bên má còn dán băng trắng, sau đó quay sang nhìn Kakuchou cũng lo lắng ngồi chờ đợi ở một bên, hai tay hắn càng siết chặt hơn.

Hanagaki Takemichi...

Hai tuần tìm kiếm trong vô vọng, hắn lấy thông tin từ Touman lẫn Tenjiku đều không tìm ra.

Cuối cùng hôm nay cũng gặp lại.

Nhưng cũng tuỳ Izana có dẫn người về được không...

Mutou đưa tay đỡ trán, nghĩ Izana cao ngạo đã quen là vua của tất cả, Takemichi lại là người không thích cúi đầu trước áp đặt của người khác, tính cách Izana làm sao có thể dẫn người về đây?

Mocchi nghe Mutou thở dài, hắn chán nản hỏi: "Thế là nếu Izana không đem người về được thì chúng ta ngồi đây cả đêm công cốc hả?"

Vừa nhắc đến là trên trán Shion nổi gân, thầm nghĩ chờ đợi khi nào gặp lại thằng khốn đó sẽ đánh một trận.

Ran nhướn mày, lạnh giọng nói: "Không phải còn chuyện bắt cóc cô bạn gái cũ của Takemichi sao? Nếu không hôm nay thì cũng ngày mai."

Rindou ngồi cạnh trợn mắt với ông anh trai, Ran chỉ cười nhạt. Dù sao hắn không kiên nhẫn như em trai, chấp nhận báo tin mà không nhận hồi đáp, cũng không được nhìn mặt một lần.

Chỉ cần gặp người, Ran cũng bất kể thủ đoạn.

Kakuchou thở hắt một hơi, gân trên bàn tay nổi lên. Đến tận hôm qua, sau khi gặp Takemichi thì hắn làm hoà lại với Izana, lúc đó mới biết chuyện Kisaki đã gia nhập Tenjiku bằng cách lấy lòng Izana, tên đó vậy mà đưa ra ý tưởng bắt cóc một cô gái vô tội nhằm ép Takemichi trở về.

Thầm mắng Izana tự tiện làm việc, Kakuchou nổi cáu, hắn gằn giọng:

"Nếu Takemichi trở về cùng Izana, không một ai được phép nói chuyện bắt cóc này cho cậu ấy."

Kakuchou vừa nói xong, ngoài cửa có tiếng xe moto trở về. Một đám Tenjiku thấy tổng trưởng nổi tiếng máu lạnh cẩn thận nắm tay một người dắt đi.

Thiếu niên tóc đen mặc chiếc áo khoác đen dài, mang chiếc khăn len đen của Izana làm gương mặt càng thêm nhỏ gầy, chỉ có đôi mắt xanh là vẫn sáng ngời như cũ.

Takemichi nhìn quanh một vòng, vẫn là những gương mặt cũ quen thuộc, cậu gật đầu:

"Chào. Lâu rồi không gặp."

Mutou ngẩn người, hắn vô thức đứng dậy gọi "Takemic-..." rồi khựng lại. Người được cả Touman cưng chiều, người hắn từng chăm cẩn thận, bây giờ lại gầy đến mức độ này...?

Ran với Rindou nhìn chằm chằm không chớp mắt, không nghĩ hai tuần lại thay đổi đến mức này. Hai cái má trắng mềm đã biến mất tăm, cả người gầy hơn hẳn, còn nhuộm tóc đen toàn bộ. Thái độ gặp cả bọn cũng bình tĩnh xa cách hơn trước, chẳng còn dáng vẻ ngại ngùng lo lắng như trước.

Vì chuyện của Izana với Takemichi mà nội bộ Tenjiku chia rẽ, bây giờ nhìn người kia gầy hẳn, hai anh em Haitaini cùng Mutou không khỏi bực bội nhìn Izana.

Nhưng cả đám lúc này mới chú ý đuôi mắt của Izana hơi đỏ, dường như vừa khóc...

Izana... khóc ư?

Không chỉ Mutou và hai anh em Haitani, cả đám còn lại cũng mơ hồ nhận ra, cùng mím môi im lặng trong hoang mang, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân.

Kakuchou bối rối, hắn đúng là giận Izana nhưng nghĩ Izana phải khóc thì người mới chịu theo về, trong lòng cũng xót mà tha thứ cho ông vua của hắn, nhỏ giọng hỏi thay cho cả đám:

"Vậy là từ giờ mày sẽ gia nhập Tenjiku sao Michi?"

Izana cứ nắm chặt lấy tay cậu không buông, Takemichi cũng để mặc cho hắn nắm, bình thản nói:

"Tao sẽ gia nhập Tenjiku với ba điều kiện."

Mocchi với Shion tròn mắt. Lần đầu tiên thấy có người gia nhập một bang lớn như Tenjiku mà đòi điều kiện mới chịu vào, trong khi người khác trông chờ mỏi mắt cũng không được.

Kisaki cùng Hanma bỗng bước vào. Takemichi quay đầu mà giật mình, trên mặt Kisaki dán đầy băng dán, cả Hanma cũng băng trắng ở trên đầu, dáng vẻ cả hai đều mệt mỏi vô cùng, mắt của Kisaki thì đỏ hoe như vừa khóc, mắt Hanma thì nổi đầy tơ máu... Nhìn hai người như vừa trải qua một trận đánh nhau khủng khiếp nào đó.

Cả hai nhìn thấy cậu cũng giật mình, sau đó cùng cúi đầu đi tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng không nói lời nào. Cả đám cấp cao của Tenjiku tròn mắt, chẳng phải chỉ là bắt một đứa con gái thôi sao? Sao mà như vừa đi bắt quái vật trở về vậy?

Kakuchou nhận ra Takemichi giật mình khi nhìn hai người kia, nhưng hai tên đó vốn bên Touman, bây giờ gia nhập Tenjiku cũng là chuyện bất ngờ. Hắn quét mắt một vòng, trong mắt ghi rõ "cấm nói ra" với cả đám.

Takemichi chớp mắt: "Sao bọn họ lại ở đây?"

Izana cứng đờ người, hắn biết chỉ cần chuyện hắn bắt cóc lộ ra, người bên cạnh sẽ lại dùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm đó với hắn. Izana không biết làm sao, vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ gầy của người bên cạnh hơn.

Kisaki thấp giọng đáp: "Tao muốn như vậy."

Giọng hắn khàn đặc, Takemichi ngẩn người một lúc. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Mấy vết thương trên mặt hắn... chắc không phải do Hina làm đâu nhỉ?

Takemichi mím môi, đành nói về chuyện chính trở lại:

"Thứ nhất, tao muốn hai người đi theo tao được gia nhập Tenjiku cùng."

Ngoài cửa có một người cao to bước vào, trên trán có vết sẹo nổi rõ, con ngươi Shion tức khắc co nhỏ, hắn tức khắc lao đến giơ nắm đấm vừa gầm lên:

"Mẹ ki-...!!!"

Takemichi giật mình, Osanai nghiến răng mắng "Thằng điên này" nhưng chưa kịp đánh thì một bóng đen đã nhảy ra chắn trước mặt Takemichi, dùng tốc độ kinh hồn táng đảm đấm mạnh vào mặt Shion khiến hắn văng một đoạn. Bốp một tiếng rõ to, một đám Tenjiku ngơ ngác, Shion đã bất tỉnh gục trên đất.

"..."

Một thằng có sẹo hai bên miệng kia từ lúc nào đã đứng cạnh tên chủ trại chó Touman kia, chỉ dùng một đấm đã đánh gục Shion, Mocchi không khỏi hoang mang một lúc.

Lại one-hit...

Takemichi nhìn Shion trợn trắng mắt bất tỉnh trên đất, biết là không nên nhưng phải cố nhắm mắt cắn chặt răng nhịn cười, Osanai đứng cạnh cũng mím môi, hai vai run run.

Bàn tay gầy nhỏ trong lòng bàn tay hắn hơi run lên nhè nhẹ, Izana đứng cạnh ngẩn ngơ nhìn người bên cạnh nhắm mắt mà khoé môi nhếch lên, đầu tim như có đuôi mèo quệt qua, quên cả việc người dưới trướng bị người lạ đánh cho đo ván.

Sanzu lẩm bẩm "Rác rưởi", sau đó thái độ đổi ngoặt một cái liền ngoan ngoãn đứng cạnh Takemichi. Hắn hơi ngẩng đầu lên, đối diện là hai đôi mắt tím như dã thú chuẩn bị cắn xé nhau, khoé môi Sanzu tức khắc nhếch lên. Ran với Rindou cùng lúc như lâm đại địch, hai mắt tối sầm xuống sẵn sàng đánh nhau.

Takemichi ậm ừ: "Thứ hai, tao muốn..."

Mocchi thấy hai anh em Haitani lần đầu bày ra dáng vẻ này, bản năng ganh đua không kiềm được nổi lên, tức khắc lao đến muốn thử đánh nhau với con chó điên nổi tiếng của Touman, nào ngờ cái tên cao to có sẹo trên trán đứng bên cạnh đã tức khắc đấm thẳng vào mặt hắn.

Lực đánh khủng bố đến mức Mocchi cũng phải chảy máu mũi mà lùi về sau. Osanai gằn giọng: "Đừng có gây sự lúc Takemichi đang nói!"

Mocchi sờ máu mũi trên mặt, máu chiến nổi lên. Hắn nhớ Shion đã nghiến răng nghiến lợi kể về tên này cũng dùng một đấm đã đánh gục Shion, mạnh không kém gì hắn.

Nhưng... Trong suy nghĩ của hắn, thế giới này mạnh được yếu thua, hắn theo Izana là vì Izana mạnh hơn hắn. Mocchi khó lòng mà tưởng tượng cảnh hắn chịu theo sau một người yếu hơn hắn.

Mocchi ngẩng đầu, hai tên quái vật kia lúc này lại cùng phục tùng đứng sau lưng một thiếu niên tóc đen gầy yếu hơn nhiều, trong lòng hắn không khỏi cảm giác kì quặc.

Đây là chủ trại chó Touman sao?

Kẻ chuyên thuần phục những tên mạnh gấp nhiều lần phải ngoan ngoãn làm người dưới trướng?

Vừa nghe người bên cạnh thở dài, Izana lạnh giọng ra lệnh: "Mocchi, ngồi xuống đi."

Đối diện đôi mắt tím nhạt đầy sát khí của Izana, Mocchi đờ người.

Hắn mơ hồ thấy một hiện tượng...

Hiện tượng...

Mocchi lắc đầu, thầm mắng bản thân nghĩ nhiều rồi cố gắng gạt bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Tenjiku là một bang tội phạm tập hợp, cũng không phải là một đám nhóc loi choi như Touman, không có mấy trò trẻ con như tình cảm và bạn bè tri kỉ gì đó ở đây. Cái thằng nhóc chủ trại chó đấy cũng chẳng làm được gì ngoài việc làm bù nhìn ở Tenjiku.

Một đứa yếu ớt có thể làm được gì cơ chứ?

Mocchi đành kéo áo Shion quay trở về chỗ ngồi, thầm nghĩ chỉ cần Izana sáng suốt mà hết hứng thú thì thằng nhóc đấy cũng chẳng còn là ai trong Tenjiku cả.

Takemichi chớp mắt, bên tay bị nắm đã nóng bừng, cậu nói tiếp:

"Thứ hai, cấm đụng vào người tao khi chưa cho phép."

Izana giật mình, hắn quay đầu nhìn chằm chằm, đôi mắt xanh kia cũng lẳng lặng nhìn hắn. Takemichi giơ hai bàn tay của cậu và hắn đang nắm nhau giơ lên, bình tĩnh nói:

"Buông ra."

Mutou mím môi, bản thân hắn đang mặc bang phục Tenjiku mà cứ tưởng như trở về những ngày tháng ở Touman...

Kisaki với Hanma lúc này mới nhận ra việc Izana nắm tay người kia. Kisaki sững sờ một lúc, trong ký ức của hắn Izana là kẻ máu lạnh điên loạn, bây giờ lại nắm chặt tay của người kia đến đỏ bừng mà không buông.

Rốt cuộc mối quan hệ của hai người này đã đến mức độ nào rồi?

Cả đám Tenjiku trợn mắt, mấy tên đàn em đứng ngoài hóng hớt cũng líu cả lưỡi. Không thể tin nổi! Lần đầu tiên thấy có người ra lệnh cho tổng trưởng!

Mà người này không phải cũng từng đấm tổng trưởng một trận sao?

Izana bối rối, theo bản năng siết mạnh hơn bàn tay của người bên cạnh. Takemichi bị siết tay đến đau, cậu hơi nhíu mày lại, giọng nói lạnh hơn hẳn:

"Đừng để em điên lên, Izana."

Kisaki đờ người, hắn vẫn nhớ như in câu nói của người kia sau khi dùng búa với kích điện lên người hắn. Mocchi cũng tròn mắt, bỗng nhớ cái ngày thằng nhóc đó dùng kích điện đâm liên tục vào người Izana vừa đấm vừa mắng, khí thế ác liệt như giết người.

Takemichi nghiến răng, gần như là quát vào mặt Izana: "Buông ra!"

Trước đây ai vừa lớn tiếng là đã bị tổng trưởng Tenjiku nổi tiếng máu lạnh đánh cho một trận không còn hình người, thế mà bây giờ cái vị tổng trưởng ấy lại im lặng nuốt nước bọt rồi cúi đầu, sau đó chậm rì rì mà buông tay ra.

Cả đám đàn em đứng ngoài cửa trợn mắt nhìn nhau, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, con mẹ nó chủ trại chó Touman ngầu quá sức!