[AllTake] Comeback

Chương 144




Author: ThatNghiep

Nhớ về những gì trong cuốn sổ, Hina chỉ cần đọc đã cảm nhận tuyệt vọng đến mức muốn chết đi, vậy mà Takemichi lại là người phải chịu đựng toàn bộ mọi chuyện một mình. Người đó muốn cứu cô, người đó phải cứu rất nhiều người.

Vậy mà cứ phải tuyệt vọng nhìn mọi người chết đi...

Người con trai tốt đẹp nhất cuộc đời này, người con trai cô yêu đến tận đáy trái tim...

"Takemichi... Cậu ấy đã gánh vác toàn bộ mọi chuyện một mình..."

"Kisaki... Ước gì tớ có thể khiến cậu chịu đựng một phần đau khổ của Takemichi... Ước gì... cậu chịu đựng sự tuyệt vọng của cậu ấy..."

Hina ôm mặt bật khóc nức nở, hai bàn tay dính máu hoà lẫn nước mắt rơi xuống từ kẽ tay. Cô thương Takemichi đến mức chỉ cần nghĩ về những gì người ấy chịu đựng, cõi lòng Hina như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

"Kisaki... Cậu không bao giờ biết được Takemichi đã phải chịu đựng điều gì..."

"Cậu... ác độc lắm..."

Hina oà khóc, từng lời nghẹn ắng đến đau đớn cả cõi lòng:

"Cả cuộc đời cậu ấy... chỉ toàn là đau khổ..."

Trái tim Kisaki như ngừng đập, y hệt như cái lần đó. Hina lại nói trùng y hệt câu nói mà người đó từng nói... Rốt cuộc hắn đã làm gì... Rốt cuộc ở những tương lai mười hai năm sau, người đó đã chịu đựng những điều gì?

Hina nức nở từng tiếng nghẹn ngào gọi cái tên mà cô thương nhất cuộc đời mình trong tuyệt vọng: "Takemichi... Takemichi..."

Làm sao có thể chịu đựng mọi thứ khủng khiếp như vậy một mình?

Làm sao có thể...?

Hina đứng dậy chà nước mắt trên mặt, ánh mắt đầy ghét bỏ Kisaki vừa nghẹn ngào nói:

"Takemichi thật sự quá tốt... Cậu ấy thật sự quá tốt..."

Kisaki chậm chạp ngồi dậy, đôi mắt nâu đỏ hoe của Hina nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn lạnh lùng xa cách. Lồng ngực Kisaki nặng nề, là cảm giác tội lỗi đầy mình khiến hắn khó thở, hai bên tai cứ ù dần đi.

Hanma đã tỉnh từ lâu, ngồi ở một bên im lặng. Đầu óc hắn nhanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần nghe vài từ khoá là có thể liên kết những biểu cảm khổ sở, những câu từ vụn vặt trở thành một câu chuyện.

Người hầu của hắn... từ tương lai trở về.

Hắn luôn ở cùng Kisaki, cái cách Hina căm ghét hắn như Kisaki... Vậy trong câu chuyện kia, hai người bọn hắn cùng chung chiến tuyến. Mà phía bên kia chiến tuyến...

Chính là Hanagaki Takemichi.

Kisaki ngẩn người một lúc, hắn bỗng quỳ gối rồi từ từ cúi lưng để đầu chạm đất, thấp giọng xin lỗi:

"Tachibana... Tớ xin lỗi... Tớ thật sự xin lỗi..."

Hina nhìn người con trai kia quỳ gối dập đầu trước mặt, cô cười nhạt:

"Đừng xin lỗi tớ... Người cậu nên xin lỗi là Takemichi kìa... Cậu chỉ giết tớ, một nỗi đau ngắn ngủi rồi thôi. Còn Takemichi... cậu ấy mới là người phải chịu nỗi đau tinh thần đến cùng cực..."

"Tao đã từng tuyệt vọng đến mức muốn chết đi..."

Mười đầu ngón tay Kisaki run lẩy bẩy, cái ánh mắt tro tàn chết lặng của người đó khi nhẹ nói những lời đó với hắn như dao đâm vào trái tim hắn. Hai mắt Kisaki đỏ hoe, máu mũi đã ngừng chảy từ lúc nào cũng không biết. Hắn ngồi thẳng trở lại, khàn giọng hỏi:

"Tương lai... đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hina hít mũi, đưa tay chà mạnh nước mắt trên mặt vừa hỏi:

"Takemichi... Cậu ấy không kể với cậu...?"

"Đừng hiểu gì cả, cũng đừng biết gì cả... Tao không muốn mày sống trong khổ sở và hối hận, Kisaki."

Kisaki im lặng hồi lâu, cổ họng khô khốc. Hai người cùng rơi vào im lặng hồi lâu, Hina nhìn người con trai đối diện cứ thẫn thờ nhìn vào không trung, lại nhìn bàn tay bản thân dính đầy máu đỏ, cô lạnh giọng nói:

"Kể lại toàn bộ mọi chuyện cho tớ nghe đi, Kisaki. Mọi thứ, cậu của quá khứ, cậu của thời gian này và cả cậu sau khi từ cái chết trở về... Tất cả mọi thứ."

Hai tay Kisaki lạnh băng, hắn siết mạnh tay với nhau, máu trong người cứ như ngừng chảy, đầu óc đông đặc lại và rồi những kí ức cứ tuôn trào trước mắt hắn. Giọng hắn khàn đặc, chậm chạp kể lại mọi chuyện.

Từ cái ngày đầu tiên hắn thấy người kia chạy đến cứu Hina, rồi hắn theo dõi người đó. Nghe người đó nói, ước mơ trở thành bất lương số một Nhật Bản...

Kisaki cứ kể từng kế hoạch của hắn, rồi đồng thời cùng lúc đó hắn cũng nhận ra người đó đã phải cố gắng đến tuyệt vọng đến mức nào. Sau đó Kisaki kể về kí ức của "hắn" về ngày đầu tiên người đó trở lại, mỉm cười với hắn... những tin nhắn trẻ con người đó gửi cho hắn...

Hắn kể lại... cái ngày Takemichi đã hẹn gặp ở công viên Umishita, một Takemichi đã chết lặng thành tro tàn.

Hắn kể tất cả, chỉ ngoại trừ duy nhất một điều. Chuyện người đó sẽ chết, đây là bí mật không thể nói cho bất cứ ai.

Lặng im lắng nghe về một quá khứ hắn trải qua mà chưa từng biết, Hanma ngẩn người hồi lâu.

"Cậu ấy nói không muốn cậu sống trong khổ sở và hối hận? Ha ha..."

Hina cười giễu, cô mấp máy môi, cứ lặp lại những lời Kisaki nói như tự nói với chính bản thân. Cô ngồi bệt trên sàn nhà dựa lưng vào tường, cố ngửa đầu để nước mắt ngừng chảy, vậy mà những giọt nước mắt cứ không nghe lệnh cô, chảy xuống không kiềm được.

"Ước mơ của anh lúc này... là mọi người có một tương lai hạnh phúc, trong đó có cả em, Hina."

"Anh sẽ hạnh phúc khi nhìn em hạnh phúc."

Kể xong thì cả người Kisaki cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh dù giữa trời đông, căn xưởng bỏ hoang lạnh lẽo như hầm băng làm cả cõi lòng của hắn cũng lạnh theo.

Hanma ngồi bệt trên sàn dựa lưng vào tường, máu chảy bên thái dương ngừng từ lúc nào cũng không biết. Màu đỏ của máu hoà lẫn với màu đỏ của bang phục, hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ về những gì hắn vừa nghe.

Hanma đứng dậy rời đi, bỏ lại một câu chẳng rõ cảm xúc: "Tao đi hút thuốc."

Hina với Kisaki đã chẳng còn để tâm, hai người ngồi trong căn xưởng hoang tàn giữa đêm tối, cùng nghĩ về một người.

"Chỉ vì Takemichi từng vô tình nói muốn thành bất lương số một Nhật Bản mà cậu nghĩ tớ thích bất lương? Cậu bị điên sao Kisaki?"

Hina lạnh giọng hỏi, giọng nói cay nghiệt như hận không thể giết người ngay tại chỗ. Kisaki lặng người quỳ gối một chỗ, hắn cứ cúi thấp đầu mà nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi..."

Hina nghiến răng, thế nhưng cô cũng không nói gì nữa, chỉ thở hắt một hơi rồi im lặng. Kisaki ngẩn ngơ nhìn nền đất, hai mắt hắn đỏ hoe, hắn khàn giọng hỏi:

"Tương lai mười hai năm sau... cậu kể cho tớ được không?"

Trước mắt chỉ còn hình ảnh người con trai tóc vàng mỉm cười dịu dàng với cô, Hina thở dài, im lặng suy nghĩ thật lâu, cô nhẹ đáp:

"Cậu ấy không muốn cậu đau khổ và hối hận, vậy tớ sẽ thuận theo cậu ấy..."

Hina nghiêng đầu, cẩn thận quan sát người đang cúi thấp đầu quỳ gối bên kia. Cô thấy hối hận trong mắt người đó, giận dữ cũng dần biến mất. Ngay cả Takemichi cũng đã tha thứ, vậy cô có cay nghiệt căm hận người này cũng chẳng ích gì.

Huống chi... bây giờ cái gì cũng chưa xảy ra.

"Tớ không đến từ tương lai. Takemichi đã viết lại toàn bộ mọi chuyện... Hôm qua tớ mới tìm đọc được."

Giọng Hina nhẹ bẫng, Kisaki giật mình ngẩng đầu. Đôi mắt nâu của Hina nhìn thẳng vào mắt hắn, lửa giận đã biến mất, chỉ còn một mảnh bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như đang nhìn một người lạ.

"Cậu thích tớ rất lâu. Tính ra là từ cái ngày tiểu học nhỉ?... Thích đến tận mười hai năm sau... Nỗ lực trở thành một bất lương đứng đầu Nhật Bản chỉ vì tớ..."

Nghĩ tình cảm Kisaki dành cho cô làm lồng ngực Hina nặng nề, nhưng đồng thời cũng giận dữ không kém.

"Takemichi viết... Mười hai năm sau, cậu đã cầu hôn tớ."

Kisaki cúi thấp đầu, hắn biết chuyện đó. Vào trước cái lúc bị xe tải đâm chết, Takemichi đã nói rằng nơi đó chính là nơi hắn giết chết Hina, vậy là hắn đã thất bại. Hina cười nhạt:

"Cậu đã cầu hôn một cô gái... mà cậu chưa nói chuyện một lần trong suốt mười mấy năm. Ha ha... Kisaki... cậu đúng là thiên tài nhưng vấn đề về tình cảm thật sự ngu ngốc đến đáng sợ..."

"Kết hôn một người chưa từng gặp mặt, kết hôn với bất lương đứng đầu Nhật Bản, kết hôn với một kẻ nguy hiểm bị pháp luật truy bắt. Tớ ở tương lai mà nhận lời thì đúng là đầu tớ bị điên thật..."

Kisaki mím môi, đầu càng cúi thấp hơn.

Tưởng tượng bản thân đứng trước Kisaki cầu hôn, Hina nghĩ mà buồn cười:

"Takemichi không ghi rõ tớ từ chối thế nào... Nhưng nếu là cô gái khác thì họ đã đấm vào mặt cậu rồi gào lên đồ điên biến thái, sau đó gọi cảnh sát tống cổ cậu vào tù hoặc trại tâm thần rồi..."

Cả người hắn cứng đờ, Kisaki rụt cổ, hai bàn tay đã siết nhau đến đỏ bừng.

Hina nhẹ nói như đang tự thì thầm với chính bản thân: "Mười mấy năm thầm thích... nhưng vì bị từ chối mà cậu sẵn sàng giết tớ vô số lần..."

Kisaki ngẩn người, hắn buông thõng hai tay, chợt nhớ về những gì người kia đã nói. Người kia nói... đã từng du hành thời gian vô số lần... đã từng tận mắt chứng kiến người mình yêu thương chết đi vô số lần...

"Ánh sáng duy nhất tao từng có trong đời là Tachibana Hinata."

"Số người tao chứng kiến cái chết... còn nhiều hơn cả mười đầu ngón tay... Tao đã từng... tuyệt vọng đến mức muốn chết đi..."

"Cả cuộc đời của tao... chỉ toàn là đau khổ..."

Cổ họng Kisaki nghẹn ắng, hắn đảo mắt trái phải, hốc mắt dần đầy nước. Hắn nhớ người đó ngồi bật khóc trên giường bệnh, cố co nhỏ cả người giấu đi khổ sở một mình. Người anh hùng mà hắn tưởng luôn đầy quyết tâm không bỏ cuộc, không sợ hãi...

Hina im lặng hồi lâu, cô chợt hỏi: "Này... Cậu có thật sự yêu tớ không?"

Kisaki muốn đáp "ừ", thế nhưng cổ họng hắn nghẹn lại, đầu óc thì đông đặc, một chữ đơn giản đến thế lại không cách nào thốt ra. Hắn cứ hoang mang nhìn chằm chằm mặt đất. Tại sao vậy?

Không nghe Kisaki đáp, Hina ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói:

"... Cái tình cảm cậu dành cho tớ không phải là tình yêu, có lẽ cậu tự nghĩ vậy thôi. Đó là cái ấn tượng có một người bỗng chú ý đến cậu, cậu chỉ muốn được quan tâm tiếp mà thôi."

"Cậu chưa từng yêu tớ, Kisaki."

Kisaki cúi đầu, khi nghe những lời nhẫn tâm như vậy, trái tim hắn vậy mà không đau đớn chút nào cả. Có lẽ Hina nói đúng... tất cả là chấp niệm và ích kỉ muốn được quan tâm, muốn được ngưỡng mộ của hắn mà thôi.

Hina vân vê ngón tay còn dính máu đỏ vừa trầm ngâm suy nghĩ. Takemichi muốn cứu người này, vậy cô cũng sẽ cứu hắn.

Nhắm mắt tưởng tượng ra dáng vẻ của Takemichi mỉm cười với cô, Hina vô thức dịu dàng hơn hẳn:

"Sau này cậu sẽ yêu một người... Một chữ "yêu" ấy... Khó lòng mà nói hết..."

"Nhưng mà khi cậu yêu một người... Cậu sẽ trân trọng người đó còn hơn cả chính bản thân cậu, từng điều nhỏ nhặt tốt đẹp nhất đều muốn gom lại từng chút một rồi đem cho người đó. Người khiến cậu cam tâm tình nguyện nghe theo, muốn ở bên cạnh mãi mãi dù người đó có thế nào..."

Trái tim Kisaki đập mạnh một cái, máu nóng bỗng chảy điên cuồng. Tại sao... hắn lại nghĩ đến người đó?

"... Một người khiến cậu ngày đêm nghĩ về, mỗi một nụ cười của người đó khiến cậu hạnh phúc đến bay bổng, mỗi một giọt nước mắt của người đó khiến cậu đau khổ đến quặn lòng..."

"Cậu là Kisaki Tetta đúng không?"

Không phải là vẻ mặt sợ hãi, cũng không phải vẻ mặt dè dặt hay thù địch, đối thủ của hắn cười rạng rỡ còn hơn ở ánh mặt trời đang buông xuống kia...

...

"Kisaki... Tao sẽ chết."

Những bông tuyết trắng rơi trên mái tóc vàng mềm mại của người ấy, ánh đèn vàng hắt lên đầy cô độc, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng mà đôi mắt xanh ấy lại u buồn chết lặng như tro tàn.

Hina thở dài, cô nghiêng đầu nhìn Kisaki, bỗng nhận ra cả người hắn đã cứng đờ, đôi mắt hoảng loạn chẳng biết đặt tầm nhìn ở đâu, hai tai của hắn dần đỏ bừng lên.

Hina nuốt nước bọt, trong lòng hoang mang một lúc mới chậm chạp đưa kính cho hắn, khẽ hỏi: "Kisaki... Cậu thích người khác rồi sao?"

Tay cầm kính của Kisaki khựng lại, phát điên với vô số hình ảnh người con trai đó mỉm cười vui vẻ với hắn, khổ sở với hình ảnh người con trai đó nhíu mày rồi ôm gối bật khóc đầy cô độc.

Hina chớp mắt, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Nếu cậu yêu một người thì hãy trân trọng người đó. Lần này mọi thứ vẫn còn kịp sửa chữa..."

Thấy Kisaki cứ đờ người một chỗ, Hina cười khổ:

"Chuyện cũng phức tạp thật... Cậu thích một người khác, Takemichi thì nghĩ cậu thích tớ... Trước đây thì tớ lại hiểu lầm cậu thích Takemichi..."

Cả mặt Kisaki tức khắc đỏ bừng, cái kính đang đeo nửa chừng cũng rớt xuống mặt đất, mười đầu ngón tay run run cố che đi khuôn mặt đỏ bừng.

Hina giật mình, sao Kisaki lại phản ứng mạnh đến thế? Cô nhắc đến... Trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ không thể tin nổi, Hina như ngừng thở, ngập ngừng hỏi:

"Kisaki... Chẳng lẽ... cậu thích Takemichi?"

Khoảng khắc nghe Hina hỏi, đầu Kisaki như nổ tung, máu nóng điên cuồng chảy khắp người đến tê dại. Trước mắt hắn bỗng xoay tròn chóng mặt, hai tay run lên không kiểm soát được, bên tai dần ù đi, tim đập thình thịch như điên, tâm trí hắn chỉ còn duy nhất một người...

Là mái tóc vàng mềm mại, hai cái má hồng hồng, là đôi mắt xanh sáng lấp lánh và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời...

Là mái tóc đen hơi rối làm làn da thêm trắng nhợt, đôi mắt xanh u ám không chút ánh sáng, lạnh nhạt nhìn hắn từ trên cao...

T-Thích...

Kiểu gì... hắn cũng thích...

Mớ dây rối tung mà hắn luôn khổ sở tự hỏi đã có câu trả lời.

Một câu trả lời đơn giản đến mức... tim Kisaki như ngừng đập.

Hắn... thích Takemichi...

Kisaki online hỏi gấp: Phát hiện bản thân yêu bạn trai cũ của crush thì phải làm sao?

Bình luận 1: Ủa là sao má?

Bình luận 2: Chắc chủ thớt mới phát hiện ra nên hoảng loạn. Câu hỏi đúng phải là "Phát hiện bản thân crush ex-boyfriend của ex-crush thì phải làm sao?"

Bình luận 3: Hít drama bể cmn lồng ngực :)))))