[AllTake] Comeback

Chương 137




Author: ThatNghiep

Koko gọi điện bảo Inui trở về cùng xử lý việc xoá dấu tích của cậu. Takemichi nằm dài trên ghế sofa ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Chẳng biết qua bao lâu, cậu cứ ngẫm nghĩ về chuyện trưa nay cậu mới nói với Emma, sau đó nghĩ về kế hoạch tiếp theo, cả đầu đều đau nhức âm ỉ.

Kế hoạch đã có, nhưng cậu vẫn cần sắp xếp thật chặt chẽ, cái gì nên nói và cái gì không nên nói, những người nên biết và những người không nên biết... Mọi thứ cứ rối tung lên làm cậu đau đầu.

... Không biết Mikey đang làm gì nhỉ?

Takemichi ngẩn người, bỗng dưng nhớ về tên đần đó.

Tin báo nói rằng Mikey vẫn bình thường, nhưng cậu biết rõ tên này đã muốn giấu khổ sở của bản thân thì tuyệt đối không ai biết được.

Cậu... muốn gặp lại tên đần đó.

Takemichi vẫn nhớ như in lần tỏ tình đêm đó. Mikey thích cậu...

Manjirou thích cậu...

Hina là động lực để cậu vượt qua khó khăn. Khi nhìn thấy Hina, cậu an tâm. Chỉ là quá khứ cậu luôn nỗ lực thay đổi tương lai, giữa việc cứu Hina và yêu cô ấy, mọi thứ quá nhập nhằng và cậu cũng chẳng phân rõ được. Cảm giác yêu mà cậu trải qua với Hina, nó nhẹ nhàng và bay bổng nhưng đồng thời cũng là trách nhiệm nặng nề trên vai.

Nó không giống những bộ phim và những cuốn sách mà cậu xem.

Cậu thương Manjirou... Nhưng cậu có thích tên đần đó không nhỉ?

Ngẩn ngơ hồi lâu, Takemichi nhắm mắt rồi tự cười giễu bản thân. Cậu có ích kỉ muốn thế nào, suy nghĩ nhiều thế nào, thẫn thờ nghĩ mãi, nhớ mãi về chuyện đó, tất cả chỉ quy về một chữ...

Chết.

Ừ, rồi cậu sẽ chết thôi...

Hanagaki Takemichi, cảm xúc của mày không quan trọng, mày chỉ cần làm mọi thứ có thể để cho mọi người một tương lai tốt đẹp mới đúng.

Căn nhà vốn yên tĩnh không tiếng động, trên mặt bỗng như có tay ai đó chạm vào má, cảm giác mát lạnh làm Takemichi rợn người. Cậu ở đây một mình, cũng không nghe tiếng bước chân của ai, làm sao có người đến cạnh mà không hay biết?

Takemichi giật mình mở mắt, một gương mặt phóng đại ngay tầm mắt, đồng tử đen nghịt, bên thái dương còn chảy máu đỏ ướt đẫm, mái tóc đen ngắn hơi rũ xuống, nửa bên đầu bê bết máu.

"Ma!!!!!!"

Takemichi trợn mắt sợ đến tái mặt, vô thức gào lên một tiếng thảm thiết rồi rút búa đánh mạnh một cái. Đối phương bị đánh liền gào một tiếng thảm thiết chẳng kém gì cậu, ôm cái đầu bê bết máu ngã nhào ra đất.

Takemichi cầm búa định đánh chết con quỷ doạ người kia, con quỷ nằm trên đất chợt giơ tay gào lên:

"Anh đây!! Shinichirou!!! E-Em đừng đánh anh!!!"

Tay cầm búa giơ cao chợt khựng lại, Takemichi thở dồn dập vì sợ hãi, cậu nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh. "Con quỷ" kia xoay người ngồi dậy, trước đó đã có chảy máu bê bết nửa đầu bên phải, bây giờ bị cậu dùng búa đánh liền chảy máu bê bết nửa đầu bên trái.

Quả thật là quá đáng sợ.

Nhưng cái mặt thảm thương đó đúng là Shinichirou thật.

Shinichirou ôm hai vết thương ở hai bên đầu mà khóc trong lòng. Số anh sinh ra đúng là số bị đánh bể đầu.

Takemichi hoảng sợ vội cất búa, dùng khăn giấy lau máu trên mặt, gương mặt đẹp trai đầy thảm thương của Shinichirou dần rõ ràng. Cậu hoang mang hỏi:

"Là anh thật? Sao anh có thể ở đây?"

Shinichirou không thể rời bia mộ quá trăm mét, làm sao có thể đến đây?

Shinichirou cũng ngẩn người nhìn chằm chằm người trước mặt, mới hai tuần mà nay đã nhuộm tóc đen, gương mặt gầy rõ hơn hẳn. Anh đau lòng vòng tay ôm chặt Takemichi vào người, cảm nhận cả người thằng bé cũng gầy đi, vô thức siết chặt tay hơn.

"Sao mà gầy đi như vậy? Cả tuần em không đến có biết anh lo lắm không?!!!"

Takemichi bối rối, hơi thở của Shinichirou phả bên vành tai có phần hơi nhanh vì lo lắng. Cậu đảo mắt một vòng, mấy ngón tay vô thức níu nhẹ góc áo của người đang ôm mình. Biết Shinichirou chuẩn bị mắng cậu một trận, Takemichi dụi đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói:

"Em nhớ anh lắm."

Câu mắng kẹt ngay giữa cuống họng, Shinichirou bất lực ôm chặt lại, thầm mắng thằng nhóc này đúng là yêu tinh hại người. Ngửi hương thơm nhè nhẹ của dầu gội còn vương trên tóc của yêu tinh kia, Shinichirou liền nghiến răng, hai tai hơi đỏ lên, chuyển sang mắng bản thân đúng là không có định lực.

Hai cái tay của Shinichirou siết người cậu đến đau, Takemichi tròn mắt, chợt nhận ra một điểm kì lạ. Làm sao mà Shinichirou có thể chạm vào cậu mà không cần nắm tay?

"Khoan đã! Sao anh có thể chạm vào em?"

Shinichirou cũng ngẩn người, lúc này mới phát hiện ra chuyện lạ. Anh hoang mang nhìn hai bàn tay của anh sờ trên tấm lưng gầy kia, tim muốn vọt lên tới họng.

Người ôm cậu bỗng sờ loạn một trận, thậm chí còn vén áo cậu mò vào vuốt ve da thịt. Cảm giác mát lạnh từ tay Shinichirou làm Takemichi ưỡn lưng muốn tránh đi. Nghe tiếng hít thở dồn dập của Shinichirou cùng hành động sờ mó kia chẳng khác gì một người sống đang giở trò đồi bại với cậu, mặt mày Takemichi đỏ bừng.

Cậu vội vỗ lưng Shinichirou muốn anh buông ra: "Mà sao anh đến đây được? Anh làm sao hay vậy?"

Shinichirou vẫn sờ dọc sóng lưng thẳng tắp đó, sau đó siết lấy cái eo gầy không buông, khàn giọng nói:

"Anh mới có khả năng tuỳ thời dịch chuyển giữa bia mộ với chỗ anh chết. Đầu năm anh định nói với em mà Manjirou với Izana đến làm anh không kịp nói..."

Takemichi ồ một tiếng, chợt nhận ra có gì đó sai sai, cậu giật mình: "C-Chỗ này là chỗ anh chết?"

Shinichirou gật đầu, anh chậm chạp buông tay rồi đứng dậy đi đến một góc gần cửa ra vào, Takemichi cũng vội đứng dậy đi theo anh. Chẳng biết từ lúc nào chỗ đó đã có một vũng máu lớn, trên tường nhà có vệt máu đỏ văng đầy.

Tim giật thót, Takemichi càng nhìn càng sợ, thế mà ông anh đần kia còn nằm sấp xuống sàn nhà, đặt đầu ngay giữa trung tâm vũng máu mà nói:

"Đây là cảnh anh chết nè."

Ai cần anh diễn lại hiện trường người chết làm gì?!!!!

Bị điên hả?!!!

Đáng sợ lắm đấy có biết không?!!!

Takemichi vội kéo Shinchirou dậy, lắp bắp sợ hãi: "A-Anh đứng dậy đi... Anh không làm đống máu đó biến mất được sao?"

Shinichirou nhìn gương mặt sợ hãi kia liền buồn cười, anh ngồi dậy vuốt máu bên đầu, ngẫm nghĩ một lúc mới nói:

"Anh không biết nữa. Anh mới trở lại hai lần, lần này là lần thứ ba. Hai lần trước mỗi khi dịch chuyển đều trở về cảnh anh chết như thế này. Mà ngồi ở đây cũng buồn nên anh trở lại bia mộ để chờ em."

Lần nào đến đây cũng chỉ thấy hai thằng oắt con Inui và bạn của nó, không dễ thương bằng nhóc yêu tinh của anh. Hôm nay chờ đến buồn chán, anh bỗng muốn thử nghiệm năng lực mới một chút. Lúc thấy một đứa nhỏ tóc đen nằm trên ghế sofa nhắm mắt ngủ, Shinichirou còn tưởng bản thân gặp ảo giác.

Nhìn chằm chằm người trước mặt, tim gan Shinchirou mềm nhũn. Anh vòng tay ôm lấy eo Takemichi sau đó nhấc bổng cả người cậu lên.

Tự nhiên bị bồng từ dưới lên, Takemichi sợ hãi vòng chặt hai chân quanh hông Shinchirou vừa dùng hai tay nắm chặt vai anh. Cái tên kia còn không biết ngại mà đỡ mông cậu, Takemichi tròn mắt, cảm giác tư thế này quá mức kì quặc, vội đánh vào cái đầu bê bết máu kia một cái:

"Thả em ra! Anh làm gì vậy?"

Cái tên "anh Shinichirou ngầu lắm đúng không" được bao thế hệ ngưỡng mộ bỗng hít một hơi thật mạnh như bị đau, Takemichi cũng giật mình, hoảng sợ áp tay bên đầu của anh:

"Anh bị đau sao?"

Takemichi hiển nhiên không để ý người kia trước sau vẫn vững vàng ôm cậu không run tay một lần, chỉ thấy gương mặt đẹp trai đó nhăn mày khổ sở đầy tội nghiệp:

"Đau lắm."

Takemichi chẳng biết làm sao, chợt nhớ ra cái cảnh này có phần quen thuộc... Cậu nghi ngờ nhìn cái tên già đầu kia, thế nhưng Shinichirou chỉ im lặng nhìn cậu bằng đôi mắt cún con, Takemichi mím môi.

Ai nấy đều ngưỡng mộ cái tên đần này, đúng là sai trái.

Takemichi cúi đầu hôn cái chốc lên trán Shinichirou vừa nhỏ giọng dỗ dành: "Không đau, không đau."

Shinichirou ngẩn người, anh chỉ muốn được xoa đầu rồi dỗ một chút, không nghĩ đến chuyện được hôn lên trán như thế. Định bụng hỏi về "Izana – em trai kiêm tình địch" nhưng cửa đột nhiên mở ra, Shinichirou với Takemichi cùng giật mình quay đầu.

Inui với Koko cầm túi xách đồ ăn trong tay tức khắc rơi thẳng xuống đất, mặt mày tái nhợt như thấy ma, tưởng bản thân mới chơi thuốc mà gặp ảo giác.

"Bốn" người tròn mắt nhìn nhau. Inui với Koko cùng quay đầu sang hướng khác đầy hoang mang. Koko chậm chạp đi đến nhìn thật kĩ, hắn lắp bắp:

"Hanagaki... Làm sao... mày có thể ngồi giữa không trung như vậy? Mày làm ảo thuật gì hay vậy?"

Takemichi nghiêng đầu: "Không. Anh Shinichirou đang bế ta-..."

Nói được một nửa cậu liền nghẹn họng. Cả ba người cùng đần mặt, tưởng như đang trong một hội hút cần sa cùng bị hoang tưởng.

Inui ở bên kia nhìn kiểu gì cũng thấy như Takemichi đang được ôm bồng lên, hắn hoang mang: "Anh Shinichirou...?"

Shinichirou cũng quên mất bản thân là người chết, anh gật đầu: "Ừ. Anh đây. Lâu rồi không gặp."

Takemichi trợn mắt đấm Shinichirou một cái. Koko với Inui nghệt mặt nhìn Takemichi giữ chặt tay vào không khí, từ từ chạm hai chân xuống đất.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Koko hoang mang đứng chống hai tay vào tường, cố nhớ xem hôm nay hắn có bị ai dụ chơi thuốc hay không. Inui nhớ ra nơi này là chỗ Shinichirou chết, hắn nuốt nước bọt. Chẳng lẽ hồn ma ám chỗ chết là có thật? Chẳng lẽ... anh Shinichirou đã luôn thấy hai đứa bọn hắn làm trò điên?

Thần tượng đã thấy hết tất cả sao?

Inui tức khắc gục ngã khuỵu gối chống hai tay lên sàn nhà.

Shinichirou ôm Takemichi từ sau lưng rồi dựa cằm lên vai cậu, nhỏ giọng hỏi: "Hai đứa nó bị sao vậy? Chẳng lẽ hai đứa nó thích em? Thấy anh ôm nên ghen?"

Takemichi nghiến răng rồi đưa tay đỡ trán đầy bất lực. Shinichirou khó hiểu nhìn ba đứa nhỏ. Tự nhiên một đứa thì chống hai tay vào tường, một đứa thì chống hai tay lên sàn nhà, một đứa đưa tay đỡ trán là sao?