[AllTake] Comeback

Chương 111




Author: ThatNghiep

Sáng hôm sau, Takemichi mở mắt rồi ngáp một cái, mơ màng nhìn xung quanh chẳng phải là căn phòng thường thấy. Chớp mắt vài lần mới nhớ ra, cậu cúi đầu xuống, trên người vẫn còn một tên tóc trắng bám chặt lấy người cậu không buông.

Một đêm tên này ôm chặt mãi, cậu cũng duy trì một tư thế nằm nghiêng cả tối, bây giờ tỉnh dậy mới thấy nhức mỏi cả người, nhất là đau eo không sao tả nổi.

Lại phải xoa tóc dỗ dành rồi hứa hẹn đủ điều thêm một lần nữa, Izana có lẽ vì còn buồn ngủ mà cuói cùng cũng mơ màng tha cho cậu rời đi. Cái eo vừa vừa được buông tha là Takemichi tức khắc đứng dậy cầm áo lẫn khăn quàng cổ của Kakcuhou đi ra khỏi phòng.

Vừa đóng cửa nhìn sang bên cạnh đã hết hồn, Kakuchou ngồi bệt dưới đất dựa vào tường, trên người vẫn mặc bộ đồ tối qua đi chơi với cậu, dường như hắn thật sự ngồi chờ một đêm ở ngoài này. Nghe tiếng mở cửa, Kakuchou đã quay đầu nhìn cậu chằm chằm.

Chẳng hiểu sao Takemichi thấy y hệt như đôi mắt cún con tội nghiệp bị chủ bỏ rơi ngoài cửa, tim gan cậu tức khắc mềm nhũn. Takemichi quấn mạnh khăn lên cổ Kakuchou vừa mắng nhỏ:

"Sao không đi ngủ? Ngồi chờ một đêm ngoài đây có lạnh không? Sao mà ngốc vậy?"

Kakuchou quan sát người đối diện một lượt, phát hiện người này không có vết thương nào mới yên tâm. Hắn hít mùi hương của người kia còn sót lại trên khăn quàng cổ, khẽ hỏi:

"Mày có sao không? Izana không làm gì quá đáng mày chứ?"

Takemichi khựng lại, nhớ cái chuyện đè trên giường làm trò đồi bại của tên đần khuyết thiếu tình cảm kia là muốn quay vào đấm hắn một trận. Cậu vội kéo tay Kakuchou đứng dậy vừa nói:

"Đi thôi. Chở tao về nhà trước đã."

Kakuchou ừm một tiếng, cũng nhanh chóng đứng lên rồi ra ngoài nhà lấy xe moto. Takemichi vừa mang giày vừa cầm điện thoại từ túi áo mở ra coi.

Hôm qua quyết tâm nói chuyện với Kakuchou về Izana nên cậu tắt chuông điện thoại để tránh phá chuyện nửa chừng, bây giờ mở điện thoại ra liền thấy cả mấy chục cái tin nhắn lẫn trăm cuộc gọi nhỡ đầy cả màn hình.

Takemichi đọc từng tin nhắn, đều là đám Touman hỏi cậu đang ở đâu, thầm nghĩ cậu biến mất mà thậm chí chẳng báo cho Mitsuya nên chắc bây giờ cả đám đang loạn lắm.

Ngón tay khựng lại trên bàn phím, nhìn tên người gửi tin nhắn mà trái tim cậu liền hụt một nhịp, Takemichi đọc tin nhắn cuối cùng mà chẳng thể tin vào mắt mình. Cậu mấp máy môi, chớp mắt vài lần vẫn không thể tin nổi vừa đọc được điều gì.

Takemichi bối rối ngẩng đầu nhìn sang bức tường bên cạnh, bức tường trống trơn y như suy nghĩ trong đầu của cậu lúc này.

Takemichi của tuổi mười lăm, số lần gặp bố trong ba năm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay... Takemichi của tuổi hai mươi bảy, đã bao nhiêu năm không có bất kỳ một ai cùng đón giao thừa, không bạn bè, không người yêu... và cũng không bao giờ có thể là gia đình...

Bố: "Takemichi, ngày mai bố sẽ về nhà, mẹ con cũng vậy. Đã lâu rồi... Năm nay gia đình ta cùng đón Giao thừa được chứ?"

Tại sao lại là lần này?

...

Trời buổi sáng sớm lạnh ngắt, Kakuchou chạy xe cũng tê buốt cả tay, thế nhưng hắn chẳng quan tâm mà cứ thấp thỏm vì người ngồi sau. Suốt dọc đường đi người kia chỉ dựa đầu vào lưng hắn, im lặng không nói một lời, khác hẳn với dáng vẻ vui cười hắn thường thấy.

Xe dừng trước cửa nhà, Takemichi bước xuống xe mà lòng trĩu nặng, Kakuchou ngồi trên xe bỗng giơ tay giữ lấy dây đeo rồi chậm rãi cởi cho cậu. Hắn xoa tóc cậu vừa nhẹ giọng hỏi:

"Sao vậy? Sao lại buồn như vậy?"

Takemichi chớp mắt, im lặng một lúc mới đáp: "Sáng nay bố tao mới nhắn tin... Bố mẹ tao... muốn cùng tao đón năm mới."

Kakuchou ngạc nhiên, hắn thường xuyên nhắn tin với người này nên biết rõ gia đình Takemichi không ở bên nhau một thời gian dài. Có điều năm mới ở bên gia đình là chuyện tốt. Nhớ về bố mẹ đã mất nhiều năm của hắn, Kakuchou gượng cười:

"Có gia đình bên cạnh vào năm mới là chuyện vui, mày buồn làm gì?"

Ngón tay Takemichi hơi run lên, lòng càng thêm trĩu nặng, trong đầu hỗn độn cảm xúc khó tả thành lời, nặng nề không sao tả nổi. Takemichi mím môi, cuối cùng chỉ có thể giấu kín toàn bộ, ngập ngừng nói sang một chuyện khác.

"Tao đã hẹn... Izana với mày cùng đi đón Giao thừa."

Trái tim Kakuchou mềm nhũn, hoá ra đối phương buồn vì không thể cùng hắn và Izana đón năm mới? Kakuchou nuốt nước bọt, vô thức giơ tay kéo người kia vào lòng ôm chầm lấy. Hắn vùi mặt vào vai người trong lòng, thấp giọng nói:

"Không sao cả... Chúng ta có thể cùng đón vào năm sau mà."

Takemichi khựng người, cậu nhắm mắt rồi gục đầu lên vai Kakuchou, ngón tay run run bấu chặt vào lưng hắn rồi hít một hơi thật sâu. Một lúc lâu Takemichi mới chậm chạp đưa tay vỗ nhẹ lưng đối phương, cậu buông khỏi cái ôm của Kakuchou vừa cười nói:

"Tao vẫn thích năm nay hơn. Sau nửa đêm tao lén đi chơi với bọn mày được không? Mày với Izana đến đón tao nhé?"

Kakuchou ngẩn ngơ, Takemichi xoa mạnh đầu đinh của hắn một cái liền cười ha ha trốn đi:

"Vậy nhé nhóc Kakuchan. Về nhà ngủ đi!"

Trước khi Kakuchou kịp nói gì, Takemichi đã nhanh chân mở cửa đi vào nhà. Cậu đứng dựa đầu vào cửa nhà vừa thở dài một hơi, đột nhiên nghe giọng nói của mẹ vang lên:

"Đi chơi cả đêm mà không nói gì cho mẹ vậy hả? Nhà cửa không dọn dẹp gì cả. Lần nào mẹ về cũng như một bãi chiến trường là sao?"

Tiếp lời của mẹ là một giọng nói Takemichi tưởng như ảo giác, là giọng nam lớn tuổi trầm thấp mang theo ý cười:

"Con nó lớn rồi, đi chơi đêm cũng không sao. Nhưng đúng là lười dọn nhà quá, ha ha. Takemichi, ăn sáng chưa? Lại đây ăn sáng với bố."

Tim Takemichi như ngừng đập, tay chân cứng đờ một chỗ, cậu chậm rì rì quay đầu lại. Khung cảnh phía sau lưng giống như ảo giác của chính cậu.

Ánh sáng từ cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào hai người ở trong nhà kia. Một người phụ nữ đang mang tạp dề loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa sáng vừa cằn nhằn, trước bàn ăn có một người đàn ông vừa đọc báo vừa uống cà phê, thỉnh thoảng cười khổ đáp lời người phía sau.

Hết thảy yên bình và ấm áp đến mức làm lồng ngực của Takemichi như nóng lên, cổ họng dần nghẹn ắng, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống không ngừng.

Bố Takemichi nhìn thấy con trai đỏ hoe hai mắt đứng khóc ở trước cửa nhà, ông cũng thót tim vội đi đến ôm lấy con trai, lúng túng hỏi:

"... Sao lại khóc? Ai đánh con? Bố xử n-"

Takemichi oà một tiếng, giống như trở về lúc nhỏ, trở về làm một đứa trẻ ngốc nghếch, ôm chặt lấy bố mà khóc nức nở, nghẹn ngào từng tiếng:

"Bố ơi... Con... nhớ bố lắm..."

Tại sao lần này lại khác biệt như vậy?

Hơi ngẩn người một lúc, bố Takemichi cũng biết đã lâu không về nhà, khoé mắt dần đỏ lên, ông bối rối vỗ lưng thằng con trai mít ướt vừa cười khổ:

"Ừ. Bố cũng nhớ con lắm."

Tại sao trước đây khi cậu khát vọng, chẳng một điều tốt đẹp nào xảy ra?

Mẹ cậu cầm cây hành cắt dở đi ra ngoài xem thử. Thằng con trai thấy bà về lúc nào cũng ôm bà một lúc mới buông, bây giờ thấy bố nó liền khóc một trận, bà cũng đau lòng, đưa tay đánh đầu thằng con trai một cái vừa mắng nhỏ:

"Sáng sớm khóc cái gì. Đi vào ăn, mẹ làm xong đồ ăn rồi."

Takemichi liền buông bố ra ôm chầm lấy mẹ vừa khóc nức nở: "Con... cũng nhớ mẹ lắm..."

Tại sao cứ khiến cậu phải tham lam rồi bật khóc trong luyến tiếc vì muốn ở lại thế giới này?

Bà Hanagaki cũng chẳng khác gì chồng mình, hai mắt cũng đỏ hoe, đánh đầu thằng con thêm lần nữa nhưng dịu giọng hơn hẳn:

"Cũng biết lấy lòng đấy, nhưng vẫn phải dọn nhà thôi. Đi vào ăn sáng đi. Xong rồi thử quần áo mẹ mới mua mặc năm mới."

Takemichi gật đầu liên tục, chỉ cần được ôm bố mẹ như thế này, dù cho dọn nhà cả đời cậu cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng mà... cậu không thể...

Takemichi buông tay, chậm chạp ngồi vào bàn ăn, cùng với bố ngồi nghe mẹ cậu cằn nhằn, nói về những chuyện vụn vặt thường ngày, cả chuyện học hành trên trường của cậu. Đồ ăn sáng nóng hổi, một nhà ba người cùng ăn sáng vừa cười nói với nhau.

Căn nhà vẫn luôn lạnh lẽo, lúc này ấm áp không sao tả nổi.

Tại sao vào lần cậu đã quyết định từ bỏ bản thân, mọi thứ mà cậu từng mơ ước cứ trở thành hiện thực?

Hai mắt Takemichi đầy nước, thế nhưng cậu vẫn mở to mắt, cố gắng thu lấy hình ảnh này rồi khắc ghi toàn bộ vào trí nhớ.

Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lời nói, tiếng lật báo, tiếng muỗng đĩa, mùi thơm đồ ăn nóng hổi, mùi thơm của ly cà phê thoang thoảng, hết thảy đều khiến trái tim của Takemichi vừa đong đầy trong ấm áp lại vừa đau quặn đến nghẹt thở.

Tại sao không thể để cậu cô độc rồi ra đi một mình trong thanh thản?