[AllTake] Comeback

Chương 110




Author: ThatNghiep

Donate at Momo 0909340378

Chờ một lúc lâu chẳng thấy Izana tỉnh, Takemichi thầm nghĩ đối phương hẳn đã ngủ say, thế là chậm chạp rời khỏi giường, cẩn thận không gây ra bất cứ tiếng động nào. Izana biết cậu có quan hệ với Kakuchou, vậy sau này sẽ có cách liên lạc với nhau thôi.

Kakuchou hẹn cậu lúc trời đã tối, bây giờ chắc cũng gần nửa đêm. Takemichi không muốn ngủ ở nhà người khác, tuy không hay lắm nhưng bây giờ đành ra nhờ Kakuchou chở cậu về nhà. Takemichi lén lút bước nhẹ từng bước, cẩn thận cầm lấy cái áo khoác trên sàn nhà rồi đi đến cửa phòng.

Tay đặt lên nắm cửa, chẳng hiểu sao Takemichi cứ giật mình thon thót. Cậu mím môi rồi chậm chạp quay đầu, thầm nghĩ để kiểm tra an toàn thôi, chờ lâu như vậy thì chắc chắn Izana đã ngủ rồi...

Vậy mà cái tên cậu nghĩ đã ngủ say như chết kia đang im lặng nằm nghiêng trên giường mở to hai mắt, đôi mắt tím nhạt quan sát từng nhất cử nhất động của cậu.

Đôi bên đối mắt, tim Takemichi thịch một cái đau đến nỗi cậu ngưng thở, sợ muốn truỵ cả tim rồi gục lăn ra sàn.

Con mẹ nó khủng khiếp quá đấy tên điên này!

Còn hơn phim ma luôn đấy! Lên tiếng thì chết hả?!!!

Bỏ trốn mà bị bắt tại trận, mồ hôi lạnh ướt đẫm gáy, Takemichi chỉ ngón tay ra cửa, mấp máy môi vài lần mới đủ can đảm nói ra:

"Về... Về nhà..."

Cái tên nằm trên giường kia vẫn im lặng không nói một lời, đôi mắt tím nhạt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên người cậu.

Run chân một hồi, Takemichi đành bối rối buông tay khỏi nắm cửa, treo cái áo khoác lên móc, ấn tắt đèn rồi chậm chạp trở về cái giường chết tiệt kia.

Trong phòng có cửa sổ để lọt ánh trăng chiếu vào. Ánh sáng mờ nhạt đến mức chẳng rõ đồ vật trước mặt, vậy mà Takemichi vẫn cảm thấy đôi mắt tên kia sáng rực nhìn thẳng vào người cậu không rời. Tim đập thình thịch muốn rớt khỏi lồng ngực, cậu chậm rì rì ngồi lên giường rồi nằm xuống.

Giường nhỏ nên vừa nằm xuống đã sát cạnh người còn lại. Hơi thở nóng rực của đối phương phả vào nửa bên mặt làm vành tai cậu đỏ bừng. Hoảng hồn sợ hãi vì bị bắt tại trận, ngại ngùng với tội bỏ trốn không thành công, Takemichi co rúm cả người chờ đợi tử hình.

"Xoay người qua đây."

Giọng Izana trong đêm tự nhiên cảm giác trầm hơn hẳn, Takemichi rụt cổ, gượng cứng cả người xoay sang đối diện với người bên cạnh. Hơi thở nóng ấm của đôi bên hoà lẫn với nhau càng làm đầu cậu ong ong lên, tim đập càng lúc càng nhanh.

Izana bỗng rụt người xuống dưới rồi áp mặt vào ngực cậu, Takemichi tròn mắt chẳng hiểu gì, hắn đã quàng tay qua eo cậu ôm chặt, nhỏ giọng nói:

"Làm như lúc nãy đi..."

Làm gì cơ? Lúc nãy?

... Chẳng lẽ tên này muốn cậu đấm vào mặt rồi chửi rủa là đồ điên biến thái tiếp?

Takemichi trợn mắt, Izana đã dụi mặt vào ngực cậu, giọng nói nhỏ xíu:

"... Vuốt tóc tao đi..."

Ngập ngừng đưa tay vuốt nhẹ tóc của đối phương, mấy sợi tóc mềm mại len lỏi giữa những ngón tay của cậu, Takemichi cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Trong ký ức, tên này là kẻ bạo lực điên cuồng, trong thư trao đổi, ngoài Shinichirou ra thì Takemichi cũng chẳng thấy Izana kể chuyện thân cận với ai. Bản tính của hắn đâu phải thế này? Sao bây giờ lại bám một người lạ như cậu đến thế?

Không cho cậu về nhà luôn sao?

Nhưng đúng là không nói gì mà bỏ về cũng quá lạnh lùng, Takemichi ngập ngừng nói nhỏ:

"Xin lỗi..."

Cánh tay quàng trên eo bỗng siết chặt hơn, Takemichi mím môi, ngón tay vò nhẹ mái tóc trắng mềm kia, suy nghĩ một lúc mới cố gắng nói ra:

"Izana này... Ngoài anh Shinchirou... Trên đời vẫn có rất nhiều người thương mày... hãy mở lòng và chấp nhận nó..."

Áp mặt vào ngực đối phương, đầu ngón tay kia chạm qua làm da đầu có cảm giác tê dại khó tả, ngửi mùi hương đang quanh quẩn khắp mặt làm hắn thoải mái, Izana khẽ hỏi:

"Mày thì sao?"

Takemichi khựng lại một lúc, đưa tay sờ đến tận phần tóc cạo ngắn kia, cảm giác mấy sợi tóc cứng cạ vào lòng bàn tay khiến trái tim cậu ngứa nhẹ, đành phải sửa lời lần hai:

"Ngoài anh Shinichirou và tao ra... Còn nhiều người yêu thương mày, những người sẽ luôn ở bên cạnh mày... Mày không cô độc đâu, Izana... Nếu không có tao hay anh Shinichiro- "

Lời chưa kịp nói xong, người bên dưới đã siết chặt lấy eo cậu đến đau, tay còn lại nắm mạnh lấy bàn tay đang vuốt tóc của cậu đặt ở trước miệng cắn mạnh một cái, giọng nói bực bội hơn hẳn:

"Tao đã nói mày mà bỏ trốn là tao bẻ chân. Mày là người của tao. Là của tao."

Cái tay bị cắn mạnh y như đánh dấu chủ quyền, Takemichi tròn mắt ngơ ngác. Mới gặp đôi ba lần sao Izana lại kích động cái bản năng độc chiếm với cậu đến mức này? Đúng hơn là cái lần ở ga tàu đã thấy rõ trong mắt, Takemichi đành lúng túng hỏi:

"Izana này... Chúng ta mới nói chuyện với nhau hai lần... Mày..."

Izana bực bội cầm cái tay nhỏ mềm kia đè lên đầu hắn vừa áp mặt vào ngực đối phương, khó chịu nói:

"Thì sau này gặp nhiều lần là được! Mẹ kiếp! Vuốt tóc tao đi!"

Đối phương giật tay rồi lại quát cậu, Takemichi không theo kịp mạch não, đành tiếp tục đưa tay vuốt tóc, cố gắng thuyết phục tên đần này cho cậu về nhà:

"Nhưng tao không thể ở mãi bên cạnh mày được... Tao cũng cần về nhà. Khi nào mày muốn gặp thì có thể gọi tao được không?"

Izana lầm bầm: "Không thích. Ở đây đi."

Trong lòng thầm mắng một trận, Takemichi thật sự không hiểu cậu đã chạm cái mạch não kì dị nào của tên này. Rõ không phải anh em ruột mà sao giống tên đần Manjirou thế? Trẻ con bám người không tả nổi!

Takemichi đành phải xuống nước năn nỉ, vừa xoa nhẹ tai của đối phương vừa nhỏ giọng dỗ dành:

"Sáng mai tao phải về nhà đón cuối năm với gia đình. Đêm Giao thừa mày có bận gì không? Tao đón năm mới với mày cùng Kakuchou được không?"

Biết là năm mới còn một đám Touman dính người nhưng Takemichi tạm gác qua một bên, cậu phải giải quyết cái tên đần đang đe doạ bẻ chân nếu cậu rời người hắn đã.

Izana im lặng không đáp nhưng Takemichi biết tên này đang suy nghĩ lại, thế là cậu cúi đầu thấp xuống, mấy ngón tay nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc rơi trên má đối phương vừa tiếp tục dụ dỗ:

"Mày đến đón tao được không? Chúng ta cùng đi chơi đầu năm?"

Izana hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng nhàn nhạt chỉ ló mỗi đôi mắt tím nhạt đang nghi ngờ nhìn cậu. Takemichi chớp mắt nhìn hắn, đẩy khuyên tai dài ra sau, ngón trỏ chậm rãi vuốt ve vành tai hắn vừa thấp giọng hỏi:

"Được không, Izana?"

Chẳng hiểu sao tai của tên đần này hơi nóng lên, Takemichi cũng thấy lạ, đành phải chuyển sang vuốt tóc trở lại. Izana tiếp tục cúi xuống áp mặt vào ngực cậu, thế nhưng lần này dịu giọng hơn hẳn:

"Giao thừa mày phải đi với tao."

Takemichi sáng mắt, trong lòng vui mừng một trận. Không nghĩ mấy chiêu cậu hay dụ dỗ mấy tên Touman lại thành công ngoài mong đợi với một người lạ là Izana.

Bên tai mất đi cảm giác vuốt ve, Izana cảm giác có chút hụt hẫng, hắn cũng tự thấy bản thân kì quặc, cuối cùng đành im lặng. Người kia vuốt tóc hắn một lúc lâu cũng dần chậm lại, sau đó ngừng hẳn. Trên đỉnh đầu có tiếng thở nhẹ đều đặn, Izana chậm chạp ngẩng lên.

Đôi mắt nhắm nghiền, hai cánh môi hồng nhạt hơi hé mở, mái tóc vàng mềm mại rồi bù, gương mặt lúc ngủ hoàn toàn không chút phòng bị, ai nhìn vào cũng ngứa ngáy muốn tìm trò phá bĩnh giấc ngủ của người này.

Vào khoảng khắc đối phương lén lút bước xuống giường, Izana đã nghĩ hắn sẽ bẻ chân người này rồi giam tại chỗ. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn làm vậy thì người này sẽ chẳng bao giờ dịu dàng chạm lên mặt hắn như lúc nãy, cũng không bao giờ gọi tên hắn như vậy nữa.

May sao mà chưa bước ra khỏi cửa, nếu không hắn thật sự đã có ý định bẻ gãy chân người này.

Ánh trăng nhạt chiếu vào gương mặt say ngủ yên bình kia, Izana nuốt nước bọt. Hắn đưa tay nhéo cái má mềm, sau đó sờ vành tai đối phương y hệt như lúc nãy người này làm với hắn.

Biết rõ đối phương đang xem hắn như trẻ con mà dụ dỗ, thế nhưng khoảng khắc nghe người này gọi nhỏ tên hắn nài nỉ vừa xoa nhẹ vành tai của hắn dỗ dành, không hiểu sao hắn cũng chấp nhận cho qua.

Không phải anh Shinichirou, nhưng hắn lại đang có cảm xúc y hệt khi ở với người này.

Không. Còn hơn thế nữa...

Izana cũng chẳng hiểu bản thân.

"Izana... Em muốn cứu anh..."

Cứu? Cứu hắn khỏi điều gì?

Izana ngẩn ngơ hồi lâu, trong phòng yên tĩnh nghe rõ tiếng hít thở nhè nhẹ của hắn lẫn người kia... cũng nghe rõ cả tiếng tim đập rõ ràng trong lồng ngực của đối phương lẫn của của hắn. Izana lại áp mặt vào ngực người bên cạnh, cơn đau đầu âm ỉ cũng biến mất, mùi hương quanh quẩn đầu mũi làm hắn thoải mái.

Chẳng rõ cảm xúc, nhưng Izana biết hắn muốn người này. Đây là người của hắn.