[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 55




Đã hai ngày trôi qua nhưng Takemichi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, cậu vẫn cứ như người mất hồn mà ngồi trên chiếc giường bệnh kia, ngay đêm đầu tiên vào đây cậu còn chưa chợp mắt được bao lâu đã giật mình tỉnh giấc bởi cơn ác mộng, cậu đã nhìn thấy lại cái cảnh chiếc vòng ấy rơi xuống đất mà vỡ tan và rồi giờ đây mỗi lần cậu nhắm mắt lại thì cơn ác mộng ấy vẫn cứ kéo đến mà tìm cậu, cậu đã không thể ngủ trong suốt hai ngày qua, cậu cũng không đụng đến một chút đồ ăn nào, Hinata ngay khi được Kousho báo tin thì cô đã cùng Ema tức tốc chạy đến bệnh viện ngay hôm sau, hai người đã cố gắng nói chuyện với cậu nhưng Takemichi lại trả lời một cách hờ hững rồi lại tiếp tục là một người vô hồn

“Mày đã không ăn không uống gì hai ngày nay rồi đấy! Bộ mày muốn chết hay gì?”

Kousho tức giận mà đặt hộp cháo xuống bên bàn, y nhìn khuôn mặt bơ phờ đầy mệt mỏi kia mà chẳng thể nói lời nào, hai bên mắt cậu đã lộ rõ quầng thâm đen kia, ánh mắt cậu cứ như một hố sâu tuyệt vọng vô đáy vậy, cậu không lên tiếng trả lời lại y mà vẫn cứ cúi gằm mặt nhìn xuống đôi chân của mình, chẳng biết điều gì đang quanh quẩn trong tâm trí cậu nữa. Hinata và Ema từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, họ nhìn Kousho đang bực dọc ngồi bên ghế và hộp cháo nóng hổi vẫn còn nguyên cũng hiểu ra được vấn đề, Hinata đi đến vỗ nhẹ lên vai Kousho rồi gật đầu với y, hiểu ý Kousho liền thở dài một hơi rồi bước ra ngoài để ba người họ ở riêng với nhau. Takemichi nhìn thấy Ema và Hinata cũng chỉ đưa mắt sang nhìn rồi thôi, Hinata ngồi xuống bên ghế rồi cầm lấy hộp cháo, cô múc một muỗng thổi thổi rồi lại quay qua nói với cậu

“Nào Takemichi-kun, cậu ăn chút cháo đi”

Hinata nhìn cậu ngày càng xuống sắc mà không khỏi xót xa, không thấy cậu trả lời lại hay cậu có ý định sẽ ăn muỗng cháo kia cô liền thở dài một hơi mà đành đặt lại hộp cháo lên bàn rồi ngồi đấy nhìn cậu trai kia, Ema liếc nhìn sang những mảnh vỡ được đặt trên bàn rồi lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi xách, cô tiến tới đưa cho cậu

“Tớ không thể giúp cậu khôi phục lại chiếc vòng như ban đầu nhưng đây, cậu bỏ những mảnh vỡ ấy vào chiếc hộp này đi, như vậy thì nó sẽ được bảo quản tốt hơn”

Takemichi nhìn sang chiếc hộp trên tay cô rồi cậu lại nhớ đến chiếc hộp ban đầu cậu dùng để cất giữ chiếc vòng ấy, phải chi lúc đấy cậu đừng đeo vào tay, phải chi lúc đấy cậu đừng tham lam mà muốn cảm nhận được cái cảm giác gia đình mình đang cạnh bên thì có lẽ chiếc vòng ấy đã không vỡ tan như thế, đúng chứ? Takemichi vẫn duy trì sự im lặng mà không trả lời lại, Ema thở dài một hơi rồi tiến tới bàn thay cậu đặt những mảnh vỡ ấy thành một vòng tròn bên trong hộp như hình dạng của chiếc vòng ấy rồi đưa cho cậu, Takemichi lúc này mới có chút phản ứng lại mà run tay nhận lấy nó từ cô, cậu nhìn vào chiếc hộp một lúc rồi nói nhỏ

“Cảm ơn...”

Hinata thấy cậu đã chịu mở lời cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn được đôi chút, cô biết rõ về gia đình của cậu, từ sau khi quay về đây cô đã thấy cậu thường hay đeo chiếc vòng nhỏ bé kia trên tay và vô cùng trân trọng nó nên cô nghĩ rằng có lẽ đấy là một món đồ có liên quan đến mẹ cậu, giờ đây nhìn cậu khổ sở với những mảnh vỡ ấy cô càng thêm chắc chắc về ý nghĩ ấy của mình

Hinata và Ema cố gắng ép cậu ăn nhưng tất cả những lời họ nói hoàn toàn không có tác dụng, cả ba còn đang rơi vào bầu không khí nặng nề thì chợt cửa phòng cậu lại mở ra lần nữa, cả ba đưa mắt sang liếc nhìn, Takemichi nhìn thấy những người ngay cửa ngày càng chán nản hơn mà quay mặt về phía cửa sổ

Hakkai mỉm cười chào Hinata và Ema rồi lại đi đến bên cậu, Baji và Chifuyu thì có chút ngượng ngùng hơn bởi dù gì ở đời trước hai người bọn họ chẳng thèm để lọt tai bất cứ một lời nào từ hai cô gái ấy vậy mà giờ đây lại xuất hiện trước mặt họ thì có hơi gượng gạo. Ema liếc nhìn Baji và Chifuyu rồi cũng mặc kệ mà quay mặt đi chỗ khác, cả hai cảm thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt nhưng cũng chầm chậm tiến vào trong

Hai ngày qua Baji và Chifuyu vẫn kiên trì mà đến thăm cậu nhưng cậu hoàn toàn phớt lờ họ, cậu không thèm mở miệng ra mà nói một lời nào với hai tên đó mặc kệ cho họ cứ luôn miệng xin lỗi cậu, cậu đã chán lắm rồi, cậu chẳng còn muốn nhìn mặt họ nữa, cậu đã chấp nhận buông bỏ cái thứ tình yêu vốn không nên có này rồi

Cả hai vẫn như cũ mà cầm lấy giỏ trái cây bước vào trong, Chifuyu nhìn vào giỏ táo còn nguyên trên bàn mà hắn đem đến vào hôm trước cũng hiểu được cậu không thèm đụng đến. Thật ra cả hai mỗi khi muốn vào thăm cậu đều phải gây một trận với Kousho cho tới khi Kenji hoặc người yêu của anh đến can thì hai bên mới thôi gây gổ. Hakkai đi đến trước mặt cậu mà cúi người xuống hỏi thăm

“Mày cảm thấy đỡ hơn chưa, Takemichi?”

Cậu không trả lời hắn mà đảo mắt sang nơi khác khẽ gật đầu, Hakkai nhìn thái độ ấy của cậu mà không khỏi đau lòng, ngay từ lần đầu tiên gặp lại cậu thì hắn đã bị sự thay đổi của cậu làm cho bất ngờ, cậu từ một chàng trai với mái tóc màu nắng luôn nở nụ cười trên môi giúp đỡ người khác lại trở thành một cậu bé mang đầy phiền muộn với mái tóc đen tuyền u tối kia. Hakkai thấy cậu tránh né ánh nhìn của hắn cũng không nói gì nữa mà đứng dậy đi đến bên bàn cầm lấy hộp cháo, hắn biết dù cho có nói thế nào thì cậu cũng sẽ không chịu ăn nhưng hắn không muốn nhìn cậu ngày càng trở nên kiệt quệ, nhìn cậu ngày càng xuống sắc như vậy hắn đau lắm

Hakkai trộn trộn hộp cháo trên tay rồi lại dịu dàng múc một muỗng đút cho cậu nhưng Takemichi vẫn quay mặt sang chỗ khác mà không quan tâm đến, Hakkai vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục thuyết phục cậu nhưng mọi lời nói của hắn đều không có tác dụng với cậu. Baji và Chifuyu từ nãy giờ đứng nhìn cậu mà không khỏi đau nhói trong lòng, bọn hắn đã làm cậu ra nông nỗi nào thế này? Sao bọn hắn có thể nhẫn tâm biến cậu thành một con người trầm lặng, đau khổ đến như vậy chứ? Chifuyu đi đến trước mặt cậu mà nhỏ giọng

“Takemichi này, mày đã không ăn gì hai ngày nay rồi, bây giờ mày ăn một chút cháo đi, có được không?”

Đáp lại lời nói ấy của hắn là một sự im lặng, Chifuyu nhìn vẻ mặt vô hồn ấy của cậu mà không khỏi khinh bỉ bản thân, rõ ràng hắn là người làm cậu ra nông nỗi này mà? Hắn là người đã hành hạ cậu mà? Là người đã biến cậu trở thành loại người mà cậu ghét nhất vậy mà giờ đây hắn lại đứng trước mặt cậu và khuyên cậu nên chăm lo cho bản thân mình sao? Nực cười! Hinata và Ema từ nãy giờ vẫn đứng im lặng một bên mà quan sát từng hành động, từng lời nói của họ, cả hai không khỏi cảm thấy khó chịu, hai người không biết là bọn họ có thật sự đã thay đổi không hay là chỉ đến để trêu đùa cậu thôi nhưng vì cậu đang cảm thấy không ổn nên họ không nói gì nhiều tránh làm tâm trạng cậu xấu hơn. Baji đột nhiên lại mím môi mà đi đến bên cạnh cậu, hắn khụy gối xuống mà quỳ trước mặt cậu khiến tất cả trong phòng được một phen giật mình và bất ngờ, Takemichi cũng khẽ đưa mắt sang liếc nhìn hắn

“Tao biết bản thân tao sai, tao không trông chờ gì vào việc một thằng khốn như tao lại được mày tha thứ nhưng tao đã nhận ra được cảm xúc của bản thân mình rồi, người tao yêu là mày chứ không phải Azami, dù cho mày có chấp nhận hay không thì tao vẫn hứa là từ giờ tao sẽ bảo vệ mày, tao sẽ không để mày chịu khổ nữa “

Baji duy trì trạng thái quỳ trước mặt cậu mà nói ra một tràng khiến ai ai cũng bất ngờ, Hinata và Ema nghe từng lời ấy mà không khỏi tức giận, sau tất cả mọi chuyện hắn và bọn kia đã làm mà bây giờ lại quay sang nói yêu cậu sao? Bọn hắn lại trêu đùa cậu nữa à, Ema muốn cất lời nói lại Baji nhưng cô còn chưa kịp nói đã bị cậu cắt ngang

“Yêu? Sao bọn mày lại có thể nói từ ấy một cách nhẹ nhàng như thế vậy?”
_________________________
Tr oi tui mới dc 10 đỉm av với dc crush rep story nè, tui dui quáaa nên tui ra thêm chương mới dà mún lan tỏa nguồn năng lượng này với mụi ngừi, ehehehe