[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 5




Ở một nơi tối cao nào đó có một vị thần, à không có vài vị thần đang đưa mắt nhìn xuống chàng trai đang yên giấc trên chiếc giường kia, đúng vậy, họ là những người đã phá luật trời mà đưa cậu quay về quá khứ từ cõi chết, là những người muốn thiên vị cậu hơn người khác một chút, họ lần lượt là Uri, Felix, Dermot và Clement, bốn vị thần ấy giờ đây đều ngồi tụm lại một góc mà nhìn xuống chiếc bàn đang phản chiếu hình ảnh cậu trai kia mà không khỏi xót thương

“Chết tiệt, mong muốn cậu ta sẽ được hạnh phúc ở cơ hội này nhưng lại quên mất lão già kia”

Người vừa lên tiếng chính là Uri, cũng là vị thần đã trực tiếp trò chuyện và đưa cậu quay về thế giới ấy, anh nhìn thân thể đầy vết thương kia của cậu mà không khỏi xót xa, bọn họ quên mất chuyện cậu có một gia đình không mấy tốt đẹp nên cứ thế mà đưa cậu quay về, giờ nghĩ lại thật đáng trách mà, ba vị thần kia nghe lời của Uri nói cũng chỉ biết gật gật đầu đồng ý, bỗng nhiên một tinh linh nhỏ bé hiện ra hốt hoảng nói với họ

“Nguy rồi các ngài ơi, có chuyện không hay rồi”
“Sao thế? Có chuyện gì mà trông người hốt hoảng vậy?”

Clement nhìn tinh linh ấy vẫn còn đang cuống cuồng lên mà không khỏi thắc mắc, anh ta nhẹ giọng mà lên tiếng hỏi nhưng ngay sau đó câu trả lời từ tinh linh kia đã khiến cả bốn người tối mặt lại

“Là những tên còn lại, những tên còn lại cùng con ả kia đã được đưa về cùng cậu Hanagaki Takemichi rồi ạ”
“Ngươi nói vậy là sao?”

Felix là người đầu tiên phản ứng lại với lời nói ấy, anh ta không khỏi bất ngờ mà trợn mắt nhìn tinh linh kia, tinh linh ấy cũng vì vẻ mặt này mà làm cho có chút sợ hãi nhưng ngay sau đó cũng cố gắng bình tĩnh lại mà giải thích cho bốn người họ

“Là Phelan ạ, em nghe được hắn ta biết chuyện của bốn ngài làm nên đã nhúng tay vào mà đưa cả những người kia quay về luôn ạ”
“Lại là cái tên Phelan khốn kiếp đó”
“Đi tìm hắn nói chuyện mau”

Uri và Dermot gần như đã không còn kiềm chế được cơn tức giận mà gằn giọng nói, không chỉ hai người họ Felix và Clement cũng gần như đã mất kiểm soát rồi, ngay khi Dermot vừa dứt câu thì cả bốn đã nhanh chóng đến chỗ của tên Phelan kia mà nói chuyện

Nói về tên Phelan, hắn vốn dĩ là một con người tầm thường sống ở thế kỉ thứ 5, hắn được biết đến là một tên tham lam và vô cùng gian xảo, trong một lần vô tình hắn đã lạc vào một nơi có liên kết với thần giới và tại nơi đó hắn đã ăn phải trái cấm cũng chính từ đó hắn có được phép thần nên đã được Thượng đế chấp nhận phong cho hắn trở thành một vị thần

Dù nói là thành thần nhưng bản chất của hắn vẫn không thay đổi, hắn vẫn là một tên độc ác, mưu mô và xảo quyệt như ngày nào, hắn cảm thấy kinh tởm với những hành động nghĩa hiệp của cậu, hắn nghĩ cậu chết như thế là hoàn toàn xứng đáng nhưng hắn lại không ngờ rằng cậu đã được những vị thần kia giúp đỡ mà đưa về thế giới kia một lần nữa vì thế mà hắn liền cảm thấy khó chịu, hắn không hiểu một kẻ ngu như cậu thì tại sao lại có thể được đối xử một cách thiên vị như vậy chứ, hắn không thể nào chấp nhận được

Và trong một phút giây nào đó hắn đã nảy ra một ý tưởng đó là đưa tất cả những tên phản bội kia cùng với con ả Azami quay về quá khứ, đúng là một tên độc ác mà. Bốn vị thần kia nhanh chóng đến nơi của hắn mà tức giận lên tiếng

“Ngươi đâu rồi Phelan? Mau ra đây nói chuyện một tí nào!”
“Ồ chẳng phải là ngài Felix cao quý đây sao, còn có ngài Uri, Clement và cả ngài Dermot nữa, không biết là tôi có phúc phần gì mà được cả bốn ngài đây đến gặp mặt thế?”

Cái tên Phelan ấy vốn dĩ đã biết sớm muộn gì bốn người họ cũng sẽ tìm đến hắn nhưng hắn vẫn cứ thản nhiên như thế mà trưng ra một bộ mặt đáng ghét lên tiếng với bốn người họ, Dermot nhìn thấy bộ dạng đó của hắn càng thêm giận mà tiến lên đứng trước mặt hắn nói

“Ngươi còn ở đây giả ngu sao Phelan? Tại sao ngươi lại đưa những tên kia quay về quá khứ?”
“Hửm? Ngài nói gì thế? Những tên nào cơ?”
“Ngươi đừng có giả nai như thế nữa!”

Dermot gần như quát vào mặt hắn nhưng tên Phelan kia vẫn cứ trơ trơ ra ấy mà còn nở một nụ cười gian xảo nhìn anh

“Vậy cho tôi hỏi tại sao các ngài có thể đưa cậu trai kia quay về còn tôi thì lại không?”

Dermot bị câu nói này của Phelan làm cho đơ người, quả thật bọn hắn cũng đã phạm luật trời nên không thể biện minh gì cả, Phelan nhìn vẻ mặt của những người trước mặt mình mà không khỏi thích thú, trong khi hắn còn đang định lên tiếng thì tinh linh bé nhỏ kia lại một lần nữa xuất hiện, lần này tinh linh ấy mang trên mình một vẻ mặt có hơi căng thẳng mà nói

“Thưa, Thượng đế cho gọi các ngài ạ”

Bốn vị thần kia nghe vậy liền hiểu chuyện, tất cả đưa mắt nhìn nhau rồi lại thở dài lắc đầu sau đó cũng dẹp chuyện của tên Phelan qua một bên mà nhanh chóng đến chỗ của Thượng đế, ngay khi bốn người họ vừa rời đi thì tinh linh kia cũng liền quăng cho Phelan một cái nhìn chán ghét mà nói

“Thượng đế cũng cho gọi ngươi đấy đồ đáng ghét”

Vừa nói xong thì tinh linh ấy đã biến mất, Phelan vẫn cứ đứng đó mà nở một nụ cười gian xảo hồi lâu rồi mới đến chỗ của Thượng đế, vừa đến nơi hắn đã nhìn thấy bốn vị thần kia đang khụy một gối trước một người có phong thái vĩ đại, Phelan cũng biết thân biết phận mà nhanh chóng quỳ xuống trước mặt người ấy, nhìn thấy tất cả đều đã đủ mặt lúc này Thượng đế mới bắt đầu lên tiếng

“Ta tin chắc rằng các ngươi biết tại sao mình lại bị gọi tới đây đúng chứ?”
“Vâng thưa Thượng đế”

Cả năm người họ đều đồng thanh trả lời và ngay sau đó tên Phelan kia đã lên tiếng trước chặn lời nói của bốn vị thần kia

“Thưa Thượng đế, bọn họ đã phạm phải luật trời mong người sẽ xem xét mà trừng phạt một cách thích đáng”
“Cái tên Phelan này”

Uri ở bên cạnh nghe lời nói của hắn ta mà không khỏi ngứa tai, anh nghiến răng lại mà đưa mắt liếc nhìn tên đó, Phelan thì vẫn cứ ư là thích thú mà mỉm cười nhìn bọn họ nhưng ngay sau đó nụ cười kia của hắn liền biến mất khi Thượng đế lại lần nữa lên tiếng

“Nếu vậy thì không phải ngươi cũng đáng bị phạt sao Phelan?”
“Thưa...thần...”

Phelan bị lời nói của Thượng đế làm cho cứng họng, những vị thần còn lại thì tỏ ra rất chi là vui vẻ khi thấy hắn như vậy, Thượng đế liếc nhìn bọn họ một lượt rồi lại nói

“Bốn người các ngươi có gì muốn nói không?”
“Thưa, chúng thần không có gì để nói ạ, là chúng thần đã phạm luật trời nên chúng thần sẵn sàng nhận lệnh phạt từ ngài thưa Thượng đế”

Uri thay mặt ba người kia mà lên tiếng đáp lời Thượng đế, tên Phelan bên cạnh thì lại bật cười khi nghe những lời nói ấy nhưng ngay sau đó hắn cũng điều chỉnh lại thái độ của mình, Thượng đế ngước nhìn hắn rồi lại nhìn bốn người kia sau đó lại nở một nụ cười hiền mà nói

“Được rồi, nếu vậy thì hình phạt của bốn người các ngươi là từ nay về sau không được nhúng tay vào chuyện của cậu nhóc ấy nữa”

Bốn vị thần không khỏi kinh ngạc khi nghe hình phạt của mình, tất cả đều mở to mắt mà ngước nhìn người trước mặt mình nhưng những gì họ nhận lại chỉ là một nụ cười vô cùng hiền từ, trái ngược lại với bọn họ tên Phelan bên cạnh không thể nào chấp nhận được chuyện này, hắn liền sồn sồn lên mà nói

“Thưa Thượng đế, bọn họ đã phạm luật trời, sao có thể phạt nhẹ như thế ạ?”
“Ngươi nghe đây Phelan, có một người đã từng nói như thế này hy sinh vì một tư tưởng chắc chắn là cao quý, nhưng nó còn cao quý hơn biết bao nhiêu nếu người ta hy sinh vì tư tưởng đúng"

"Cậu nhóc ấy đáng thương hơn người khác rất nhiều, dù không được nếm trải cái cảm giác hạnh phúc nhưng cậu ta vẫn liều mạng để đem đến hạnh phúc cho người khác chính vì thế mà dù cho lần này có phạm luật trời nhưng lại giúp được cho cậu nhóc ấy thì ta vẫn có thể chấp nhận, đôi lúc luật lệ được đặt ra là để phá bỏ mà, đúng chứ?”

“Nhưng thưa ngài...”

”Phelan, ở đây ngươi mới là tên đã phạm trọng tội, chỉ vì cái suy nghĩ độc ác kia của mình mà người đã đưa hơn mười con người quay về quá khứ, đây sẽ là hình phạt của ngươi, hãy nghe cho rõ đây, kể từ bây giờ ngươi sẽ bị trục xuất khỏi thiên giới mãi mãi”

“Thưa Thượng đế, xin ngài hãy suy nghĩ lại, Thượng đế-”

Tên Phelan kia còn chưa nói hết câu đã bị Thượng đế thẳng tay trục xuất ra khỏi nơi tối cao ấy, giải quyết xong tên đó ngài lại trở lại với khuôn mặt vui vẻ mà mỉm cười quay qua nói với bốn vị thần kia

“Hãy nhớ nghiêm túc chấp hành hình phạt của mình nhé”

Bốn vị thần ấy vui không thể nói lên lời, họ nhìn nhau rồi lại đồng thanh đáp lời của Thượng đế sau đó rời khỏi đó, Thượng đế nhìn tất cả bọn họ rời đi hết liền tiến tới chỗ ghế ngồi của mình, ngài ngồi đó rồi lại xem hình ảnh về cậu nhóc đã được bốn người kia giúp đỡ mà không khỏi nở một nụ cười nhẹ

“Hanagaki Takemichi, từ nay ngươi sẽ không nhận được sự giúp đỡ từ thánh thần nữa, ta thật sự xin lỗi nhưng ta mong rằng người có thể tìm thấy hạnh phúc cho chính bản thân mình...”