[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 33




Hanma “dẫn” cậu đi đến một tiệm game cũ, hắn thả cậu xuống ngay trước cửa, Takemichi bực bội mà liếc xéo hắn một cái, miệng cậu vẫn lầm bầm chửi gì đó nhưng hắn thì vẫn cứ đứng cười, cậu thôi ngó nhìn hắn mà đưa mắt về phía tiệm game kia, đây chẳng phải là nơi tập trung cũ của Valhalla sao? Là nơi mà cậu đã được Kazutora đưa đến để chứng kiến cảnh Baji đánh tên cộng sự của cậu để được gia nhập Valhalla đây mà, trông có chút quen thuộc nhỉ? Hanma dường như biết được cậu đang nghĩ gì, hắn búng nhẹ vào tai cậu rồi ung dung bỏ tay vào túi quần mà đi vào trước, Takemichi xoa xoa cái tai nhỏ bé mà bước theo sau hắn, vừa vào trong cậu đã nghe được một giọng nói quen thuộc

“Mày làm cái quái gì lâu vậy?”
“Đem tình yêu tới đó”

Hanma vui vẻ mà đùa cợt với Kisaki, Kisaki vốn đã hiểu rõ tính nết của tên tử thần này quá rồi nên hắn định sẽ không nói gì đâu nhưng mắt hắn lại lia đến thân ảnh nhỏ bé phía sau Hanma, hắn đẩy nhẹ gọng kính rồi từ từ bước đến, Hanma nhìn Kisaki tiến đến gần không nhịn được nhếch mép cười một cái, hắn đi đến bên một cái máy game cũ mà leo lên ngồi, hắn thản nhiên lấy ra một điếu thuốc châm lửa lên hút rồi đợi xem phản ứng của Kisaki. Thằng hề như không tin vào mắt mình, cậu đang ở đây, anh hùng của hắn đang đứng trước mặt hắn, Kisaki đưa tay lên như muốn chạm vào mặt cậu nhưng đột nhiên Takemichi chạy tới ôm chầm lấy hắn. Kisaki đơ người trước tình huống ấy, hắn cảm nhận được cơ thể cậu đang run lên, cậu đang khóc sao? Kisaki muốn lên tiếng với cậu nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì cậu đã nói trước

“Tao...xin lỗi mày...Kisaki, tao xin lỗi mày nhiều lắm”

Takemichi lạc giọng mà nói với hắn, cậu đã từng dằn vặt bản thân một thời gian rất lâu kể từ khi chứng kiến cái chết của hắn, chứng kiến sự thất bại của chính bản thân cậu khi cậu đã không thể nắm lấy tay Kisaki vào lúc đó. Kisaki nghe cậu nói mà không khỏi bất ngờ, hắn vuốt lên xuống tấm lưng nhỏ bé ấy mà nhẹ giọng an ủi

“Đừng khóc, không phải lỗi của mày, đừng khóc nữa”

Kisaki, một thằng hề bày ra nhiều kế hoạch để có thể đứng đầu Tokyo này tất cả vì người mà hắn yêu, nhưng mọi kế hoạch của hắn đều thất bại vì sự xuất hiện của cậu, hắn có tức giận vì những kế hoạch ấy nhưng hắn chưa bao giờ nảy sinh cái cảm giác hận thù cậu, hắn cũng không rõ tại sao lại như thế, chỉ đến khi biến cố vùng Kantou diễn ra hắn mới biết được tại sao, chỉ đến khi hắn đứng giữa đường nói chuyện với cậu hắn mới biết được cái cảm giác khó chịu khi thấy Hinata và cậu đi cùng không phải là dành cho cô ấy mà là dành cho cậu, hắn yêu cậu, nhưng đáng tiếc thay hắn đã nhận ra điều đó quá muộn màng, hắn đã đưa tay ra như muốn nắm lấy cậu nhưng cậu vẫn chưa kịp nắm lấy bàn tay ấy thì chiếc xe tải kia đã cướp lấy mạng sống của hắn, trước khi nhắm mắt ra đi hắn vẫn còn nhớ cậu đã khóc lóc gào thét gọi tên hắn như thế nào, chỉ tiếc rằng hắn không thể ở bên cạnh cậu nữa rồi

Kisaki từ trước giờ vẫn luôn nghĩ rằng cái chết ấy hoàn toàn xứng đáng với hắn, chỉ là không ngờ vài hôm trước hắn lại tỉnh dậy ở một căn phòng quen thuộc, hắn thật sự không thể tin được rằng bản thân mình đã sống lại nhưng rồi hắn cũng dẹp chuyện đó qua một bên mà tìm kiếm cậu, may mắn là hắn đã gặp Hanma, người từ tương lai quay về, Hanma kể cho hắn nghe mọi chuyện ở tương lai, kể cả cái chết của cậu, từ những lời kể ấy của Hanma hắn cũng đã nghĩ đến việc cậu có thể đã quay về nhưng hắn không chắc chắn lắm với cái suy luận ấy của bản thân, tuy nhiên dù cậu có quay về hay không thì chính từ giây phút ấy, hai người bọn hắn đã thề có chết cũng sẽ bảo vệ cậu

Takemichi ngày càng siết chặt vòng tay ôm Kisaki hơn, hắn cũng không muốn rời khỏi người cậu nên cũng giữ nguyên tư thế ấy với cậu, hồi lâu sau cậu mới có thể nín khóc mà rời khỏi người Kisaki, Hanma từ nãy giờ nhìn cảnh cậu ôm lấy Kisaki mà bật khóc không khỏi khó chịu, cậu có thể tới ôm hắn mà, mắc gì phải ôm thằng hề kia? Hanma giận nhưng Hanma không nói, hứ! Takemichi với gương mặt vẫn còn ướt đẫm màu nước mắt mà ngước nhìn Kisaki, Kisaki đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy, hắn chú ý đến những vết thương trên người cậu, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia mà hỏi

“Sao lại bị thương nhiều vậy hả thằng ngốc này?”

Takemichi nhìn xuống tay mình rồi lại cười trừ với hắn, Kisaki thở dài nhìn cậu, hắn kéo cậu ngồi xuống một cái ghế cũ kĩ gần đấy rồi trò chuyện cùng cậu, Kisaki hỏi tất cả những chuyện về cuộc sống ở tương lai của cậu, Takemichi vốn dĩ định giấu nhẹm đi chuyện bản thân bị hành hạ nhưng làm sao cậu có thể qua mắt được Kisaki, cậu chỉ đành kể ra một ít chuyện cho hắn nghe nhưng một ít đấy cũng đủ khiến cho hắn và Hanma tức điên lên, Hanma đạp mạnh vào cái máy game cũ kĩ mà chửi thề một câu, Kisaki ngồi trước mặt cậu cũng đã nổi gân xanh đầy mặt, cậu nhìn hai người bọn họ đang tức giận vì mình liền cảm thấy có chút an ủi, cậu vỗ nhẹ lên vai Kisaki rồi nhìn sang Hanma nói

“Bọn mày không cần phải tức giận thế đâu, dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi, từ nay tao cũng sẽ không dính líu gì đến họ nữa đâu”

Cậu vừa nói xong đã đứng dậy phủi nhẹ quần áo, cậu liếc nhìn thời gian trong điện thoại rồi cho tay vào túi quần mà bước đi về phía cửa

“Thôi trễ rồi, tao phải về đây”
“Để tao đưa mày về”
“Là bọn tao chứ không phải mình mày thằng não to”

Kisaki ngỏ ý đưa cậu về nhà nhưng Hanma lại không muốn cậu đi một mình với thằng hề ấy nên liền lên tiếng phản đối, Kisaki liếc nhìn sang hắn thì thấy hắn đang bày ra một nụ cười thách thức, Takemichi thấy hai người họ ngỏ lời như vậy cậu cũng không từ chối, dù sao trời cũng đã khuya lắm rồi, lỡ trên đường về nhà mà cậu gặp chuyện gì đó nữa thì với cái cơ thể tàn tạ này làm sao mà cậu có thể chống đỡ được. Cậu gật đầu đồng ý với hai người họ rồi bước ra bên ngoài, Kisaki và Hanma thấy vậy cũng liền nhanh chóng đuổi theo, cả ba bước đi trên đường mà không ngừng nói cười, nhưng chủ yếu là Hanma chọc cho cậu giận rồi tự cười thôi, Kisaki thì không thèm nói gì với cái thái độ ấy của Hanma mà chỉ ngắm nhìn cậu. Đến trước cửa nhà Kenji cậu mới quay người lại bảo bọn họ quay về rồi chạy tới bên cánh cửa kia, nhưng khi tay cậu vừa nắm lấy tay cửa thì Kisaki lại hỏi

“Takemichi, mày...có yêu bọn tao không?”

Cậu đứng trầm ngâm một lúc lâu rồi quay đầu lại cười tươi mà đáp lời hắn

“Có, tao yêu bọn mày rất nhiều”
________________________
Huheo, nay tui học cả ngày nên bgio mới up truyện cho mn dc nè, xin lỗi mn nhiều nha :((