[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 142




“Anh làm ơn ra khỏi bếp dùm tụi em đi”

Kousho vừa cúi người đặt khay bánh y mới làm xong vào trong lò nướng vừa cằn nhằn đuổi “siêu đầu bếp” Kenji ra khỏi bếp. Takemichi đang đứng xử lý con gà để chuẩn bị làm món gà Tây cũng không phản đối mà nhìn sang anh gật gật đầu

Hôm nay là 25/12, chính là ngày Giáng sinh mà mọi người đều đang mong chờ, theo kế hoạch ban đầu, hôm nay đích thân cậu vào bếp và chuẩn bị những món thịnh soạn để đãi tất cả mọi người, Kousho vì cũng muốn góp vui nên đã vào bếp để làm một vài mẻ bánh quy và “thiên tài nấu ăn” kia cũng muốn làm gì đó, nhưng anh vừa chui vào bếp cầm dao lên định phụ cậu thì Kousho đã lên tiếng bảo anh ra ngoài trước khi có vụ cháy nổ nào đó diễn ra

Kenji ỉu xìu buông dao tháo tạp dề cất bước ra khỏi nhà bếp, nhìn người đã 22 tuổi cúi đầu buồn bã bước đi như vậy làm cậu có chút cảm thấy hài hước và áy náy. Takemichi nhìn đồng hồ trong bếp liền nhớ sực ra chuyện gì đó mà vội gọi anh lại, Kenji quay sang nhìn cậu với vẻ mặt buồn hiu chờ đợi lời nói của cậu

“Anh đi đón bà nội với Hinata và Ema-chan giúp em với được không?”
“Đương nhiên là được rồi!”

Cuối cùng cũng có việc cho anh làm rồi, Kenji gật đầu liên tục đồng ý rồi chạy vụt ra ngoài, anh lên phòng lấy cái áo khoác mặc lên rồi ra khỏi nhà leo lên chiếc xe hơi xoay vô lăng rời đi, đôi lúc trông anh cũng thật trẻ con nhỉ, nhưng mà khoan, cậu chưa nói địa chỉ tiệm làm của bà cho anh mà? Dù là ở chung với nhau lâu như vậy nhưng Kenji là người duy nhất không biết tiệm của bà là ở đâu. Takemichi đưa tay đỡ trán vì sai sót của mình, cậu vội rửa tay rồi chộp lấy cái điện thoại nhắn một tin tới Hinata nhờ cô lát nữa chỉ đường cho Kenji, thấy cô nhắn lại đồng ý thì cậu mới có thể buông điện thoại xuống tập trung vào chuyên môn

Cũng như cậu và những người kia, hôm nay Touman và cả Thiên Trúc hẹn nhau đến nhà của Mikey để đón Giáng sinh nhưng sau trông bầu không khí nó lại u ám đến vậy chứ, cả căn phòng của Mikey như bị mây đen che phủ, trông nó không có lấy một chút không khí Giáng sinh nào cả

Ema lúc sáng sớm đã rời khỏi nhà để đi đến nhà Hinata và nói rằng đêm nay sẽ không về, Mikey có kéo cô lại để hỏi, Ema cũng không ngần ngại nói thẳng ra là cô đến nơi cậu đang sống để mừng Giáng sinh và sau đó về nhà người yêu mình. Izana vừa bước ra từ phòng ngủ đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Mikey, hắn vội nắm chặt lấy tay cô gặng hỏi về nơi cậu đang sống nhưng Ema lại chẳng nói một lời nào mà dứt khoát rút tay ra rời đi không một lời từ biệt

Bọn hắn từ sau khi biết chuyện cậu nghỉ làm ở tiệm bà đã không thể giữ bình tĩnh mà chạy khắp nơi tìm kiếm cậu, thậm chí họ còn quay về nhà cũ của cậu hỏi lão già kia nhưng chẳng có kết quả gì ngoài việc bị lão chửi mắng rồi đóng sầm cửa vào mặt

Dù vậy nhưng bọn hắn vẫn cật lực đi tìm cậu, dù đêm hay ngày bọn hắn cũng chạy trên con xe phóng đến khắp nơi mà bọn hắn nghĩ là cậu sẽ ở đấy nhưng cũng chẳng tìm thấy đâu, tại sao ư? Tại trước giờ bọn hắn đâu thật sự hiểu cậu đâu, những nơi bọn hắn tìm đến sớm đã trở thành những nơi mà dù có chết cậu cũng không muốn đặt chân tới nữa thì làm sao mà tìm thấy cậu ở đấy được

Cả bọn ngồi trầm ngâm trong phòng Mikey, tên nào tên nấy trông cũng phờ phạc, quầng thâm mắt thì trông rõ đen sậm. Angry úp mặt vào hai lòng bàn tay mình, hắn nhớ cậu quá, hắn muốn gặp cậu, hắn muốn được đi ăn ramen, muốn được đón Giáng sinh cùng cậu, tại sao trước đây hắn lại ngu ngốc khiến cậu chịu khổ như vậy chứ. Angry đưa tay nắm chặt lấy mái tóc xù của mình rồi giựt mạnh, mặt hắn ngày càng trông cau có hơn, hắn đưa mắt nhìn quanh những con người ủ rũ trong đây

Hôm nay Hakkai không đến, khỏi nói cũng biết, chắc chắn là Hakkai đi đến nơi cậu đang sống để đón Giáng sinh giống Ema như lời Mikey kể rồi. Từ lúc cậu nghỉ làm thì bọn hắn cũng chẳng thể liên lạc được với Hakkai như trước nữa, ngay cả Mitsuya còn không gặp mặt Hakkai được chứ nếu không thì họ chắc chắn đã gặng hỏi về nơi cậu đang sống rồi. Giáng sinh năm nay của Touman và Thiên Trúc lạnh thật đấy, không phải lạnh vì tiết trời ngoài kia, mà nó lạnh vì họ chẳng còn ánh dương để sưởi ấm nữa rồi
.
.
.
.
.
“Bọn tớ đến rồi đây Takemichi”
”Takemichi ới, bọn tao cũng đến rồi đây”

Trước cửa nhà Kenji liên tục vang lên những thanh âm quen thuộc, Takemichi và Kousho đang loay hoay trong bếp liền khựng lại ló đầu ra xem nhóm người vừa mới đến. Nhìn thấy họ Takemichi không khỏi cảm thấy hạnh phúc mà chạy tới bên cửa, cậu cười híp mắt chào đón bọn họ rồi lại đặt sự chú ý của mình về phía bà, cậu vui vẻ nói cười rồi dẫn bà vào trong phòng khách, hoàn toàn mặc kệ đám người đang mong chờ “cái gì đó” từ cậu

Đợi nhóm người đó di chuyển vào trong hết thì Kousho mới tiến về phía thanh niên cao to còn đứng ngay cửa. Y nhếch môi cười với Dachi rồi huých cù chỏ hất cằm bảo anh ta vào trong, Dachi vừa nhìn thấy Kousho gương mặt liền trở nên hiền dịu hơn rất nhiều, anh ta mỉm cười gật đầu rồi đóng cửa theo y vào phòng khách

Takemichi và Kousho vẫn chưa xong việc trong bếp nên đành để những người kia trò chuyện với nhau còn mình thì tiếp tục vào bếp nhưng chủ yếu là đám vô sỉ kia nịnh nọt, lấy lòng bà thôi. Nếu không tính mấy cuộc chiến của cậu và Kousho thì lâu rồi nhà Kenji mới nhộn nhịp như vậy, anh vốn chỉ sống một cuộc sống tẻ nhạt, cô đơn nhưng từ sau khi gặp cậu thì tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, anh phải công nhận một điều, Takemichi có gì đó rất đặc biệt, cậu không giống những người khác, cậu luôn mang đến một cái gì đó ấm áp cho mọi người xung quanh

Kenji cười nhẹ với không khí xung quanh, anh chợt nhớ ra điều gì đó mà đứng bật dậy ngoắc tay bảo mấy tên kia đi theo anh để bà và hai cô nàng kia ở lại phòng khách. Chả là phòng bếp anh khá nhỏ, không đủ chỗ cho tất cả mọi người nên anh liền kêu những người kia đi vào kho lấy thêm một vài thứ cần thiết rồi vào lại phòng khách đẩy bàn ghế ra để chuẩn bị cho bữa ăn

Vì ghế phòng khách có hạn nên từ nãy giờ tất cả đều nhường cho bà nội và hai bóng hồng kia ngồi, bây giờ dịch chuyển những chiếc ghế ấy thì họ vẫn mời bà và cặp đôi kia ngồi xuống, không cho họ động tay vào bất cứ thứ gì. Hinata muốn vào phụ bếp cậu nhưng lại bị tấm bảng treo ngay cửa làm cô phải quay ngược về phòng khách

“Không phận sự miễn vào!”

Có lẽ là Takemichi dồn tâm huyết vào những món ăn ngày hôm nay lắm đây. Bận rộn một lát cuối cùng nơi dùng bữa cũng đã sửa soạn xong, những món ăn cũng đã hoàn thành. Takemichi và Kousho từ bếp bưng ra những dĩa đồ ăn thơm phức, chỉ mới bày trước mặt thôi mà ai nấy cũng thèm thuồng chảy nước miếng. Dù vậy nhưng khi món cuối cùng được dọn lên và cậu cùng Kousho ngồi xuống thì cả bọn vẫn chưa ai cầm đũa cả, họ đồng loạt hướng ánh nhìn về phía người cao tuổi nhất là bà nội. Bà nội gật gù hiểu ý, bà cầm đũa lên gắp một miếng đầu tiên khai màn mời mọi người cùng ăn thì lúc này bọn họ mới cầm đũa theo

“Xin phép được dùng bữa!”