[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 140




Takemichi và Kousho đẩy cửa tranh nhau vào trước để tránh cái lạnh bên ngoài, cậu không một chút ngần ngại mà đạp Kousho ra phía sau để mình vào nhà trước. Kousho bị cậu đạp mất đà ngã phịch xuống nền tuyết, y cảm nhận được sự buốt giá truyền đến từ dưới, Kousho nghiến răng ngồi bật dậy lao nhanh vào nhà, Takemichi cũng bị cái tốc độ đó của y làm cho hoang mang

Cậu đứng đơ chớp chớp mắt vài cái lấy lại tinh thần rồi đi đến đóng cửa nhà. Tay cậu cầm mấy túi đồ đầy ắp tiến vào nhà bếp, nhưng chỉ vừa tới cửa thôi thì cậu đã nghe được mùi khét rồi. Takemichi nhăn mặt nhìn vào cái chảo cháy đen thui còn đặt trên bếp kia, chắc chắn đây là thành quả của Kenji rồi, mùi khét nó còn vương lại ở trong này nữa, cái danh “siêu đầu bếp” của nhà này chắc phải xướng tên anh rồi

Thở dài một hơi, cậu đặt túi đồ mình đang cầm lên bàn cạnh những túi mà Kousho mới để lên rồi chạy vọt lên phòng, cậu cạn ngôn với anh em nhà này rồi. Takemichi nhẹ nhàng lấy từng món ra bỏ vào tủ lạnh và các ngăn kệ trên tủ, lâu rồi cậu mới có thể đi mua sắm nhiều như vậy đấy

Trước đây cậu chỉ toàn mua một ít nguyên liệu để có thể phục vụ cho lão già kia, cậu chưa từng nghĩ rằng mình có thể một lần nữa vào siêu thị và mua nhiều đồ như thế này, đặc biệt hơn là còn mua dư để làm một bữa thịnh soạn cho cả cậu nữa

Takemichi cất hết đồ rồi đeo tạp dề xắn tay áo lên dọn cái bãi chiến trường mà Kenji để lại, chắc phải đi mua cái chảo mới rồi chứ cái này bị Kenji làm cháy đen riết giờ cạo không ra lớp khét này nữa. Takemichi bất lực thả mạnh cái chảo và đồ rửa bát xuống bồn nước

“Gì vậy? Tự nhiên nhìn cọc quá vậy?”
“Mày nhìn cái chảo nè, nó còn đen hơn đường tương lai tao nữa”

Kousho lôi theo cái mền chùm kín cả người từ trên lầu bước xuống nhà bếp, y nhìn cái nét mặt cau có của cậu mà không khỏi tò mò liền lên tiếng hỏi nhưng Takemichi lại cọc cằn giơ cái chảo đen thui lên đáp lại y rồi một lần nữa thẳng tay thả mạnh nó xuống bồn nước

Tiếng va chạm mạnh vang lên làm Kousho khẽ giật mình nhưng cái chảo cháy đen đó thu hút sự chú ý của y hơn. Kéo cái mền dày đi theo mình, Kousho đứng cạnh cậu nhăn mặt suy nghĩ làm thế quái nào mà Kenji có thể làm ra được một “kiệt tác nghệ thuật” như thế này. Cả hai cứ đứng tặc lưỡi rồi cuối cùng lại quay sang nhìn nhau gật đầu, họ thề rằng sau này sẽ chẳng để Kenji vào bếp một lần nào nữa để bảo vệ nền hòa bình ở nhà bếp này

Takemichi mặc kệ cái chảo đó mà đi pha hai ly ca cao nóng cho cậu và tên đang tưởng tượng mình là “hoàng thượng” kia. Cậu cởi bỏ cái tạp dề ra rồi kéo ghế ngồi xuống bàn, quả nhiên uống một ca cao nóng trong tiết trời lạnh như vậy là một quyết định sáng suốt. Sáng giờ Takemichi mới cảm thấy người mình có chút ấm lên, cậu mỉm cười thở nhẹ một hơi rồi hướng mắt tới mấy dây đèn mà cậu và Kousho vừa mua để trang trí nhà trong dịp Giáng sinh kia

Takemichi ngẩng đầu đánh mắt với Kousho, y hiểu ý cậu nhưng máu lười đang dâng trong y, y bây giờ chỉ muốn đi lên phòng và rúc mình trong tấm chăn ấm áp trên chiếc giường êm ái thôi. Kousho kịch liệt lắc đầu từ chối rồi đứng dậy nhanh chóng chuồn đi nhưng Takemichi lại nhanh hơn, cậu lấy chân giữ lại tấm chăn dài kia khiến Kousho phải khựng người theo

“Mày đừng có mà trốn, chính mày đòi mua cái này thì mày phải treo nó lên”

Takemichi mỉm cười đầy “yêu thương” nói với Kousho, đúng vậy, ban đầu cậu chỉ định mua vài quả châu để treo lên cây thông mà Kenji mới sắm vào mấy hôm trước thôi nhưng tên này lúc nãy lại nổi hứng đòi mua thêm mấy món khác để trang trí quanh nhà. Vì lúc đó còn quê quá nên cậu liền đồng ý ngay để tránh phải đội quần thêm vậy mà bây giờ tên đó lại muốn lười biếng lên phòng nằm à, đâu ra chuyện đó vậy

Takemichi cầm lấy mấy cái dây đèn đi tới quấn quanh cổ Kousho rồi giựt lấy ly ca cao y đang cầm trên tay, cậu thuần thục mà kéo cả tấm chăn theo. Kousho bị cậu xoay vòng vòng chóng hết cả mặt, đến khi định thần lại thì y đã bị cậu đẩy sang phòng khách rồi

Kousho ngậm ngùi cầm dây đèn đi tới từng góc trong phòng treo nó lên, Takemichi đứng dựa cửa nhìn y ngoan ngoãn vậy cũng hài lòng mà gật gù. Chợt lại có cái gì đó bay tới mặt cậu, Takemichi nhăn mặt khịt khịt cái mũi của mình, sao mà nó hôi thúi quá vậy. Mang theo sự thắc mắc cậu cầm lấy thứ vừa bay đến, nhưng vừa xác định nó là cái gì nét mặt cậu đã thay đổi ngay lập tức. Takemichi nhăn mày, mặt cậu đột nhiên lại tái mét, cầm lấy cái vớ của Kousho trên tay cậu quát thẳng vào mặt cái tên đang cười ha hả trong kia

“Tao kêu mày đem cái vớ này đi giặt từ hai tuần trước rồi mà cái thằng này!! Mày kiếm chuyện đúng không? Nó thúi quá!!”

Takemichi ném ngược lại cái vớ về phía Kousho, chắc biết là cố tình hay vô ý mà cái vớ ấy lọt thẳng vào mồm y khi y còn đang đứng ôm bụng cười lớn. Nụ cười trên môi tắt ngấm, Kousho lấy cái vớ ra mà muốn nôn thóc nôn tháo vì mùi hôi chua của nó, giờ lại đổi vai, Takemichi là người đang hả dạ đứng cười

Kousho đứng ho khù khụ, không ngờ vớ của y lại hôi đến thế, nhưng đó không phải là mấu chốt, sao cậu lại “độc ác” tới vậy chứ! Kousho không cam tâm, y hướng mắt nhìn Takemichi đang đưa tay quẹt nước mắt vì cười quá nhiều mà lòng càng cảm thấy khó chịu, dẹp dở chuyện đang làm, Kousho lao nhanh về phía cậu, Takemichi còn đang đứng híp mắt đột nhiên thấy y chạy tới không kịp phản ứng liền bị tên đó vật ra sàn, và thế là căn nhà nhỏ ấy lại một lần nữa trở nên ồn ào vì hai đứa nhóc to xác kia