[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 137




Tin tức Sanzu bị cậu đánh nhập viện không mất quá nhiều thời gian để tới tai tất cả những người trong Touman và thiên Trúc. Sáng hôm nay họ chẳng hẹn mà lại tập trung đầy đủ tại phòng bệnh của hắn, tuy nhiên chẳng ai mở lời nói với ai câu nào, cả đám chỉ ngồi đấy, trầm lặng nhìn nhau cả buổi

Một vị bác sĩ theo lịch đến kiểm tra sức khỏe cho tên Sanzu kia nhưng ông chỉ vừa hé cửa, còn chưa đặt chân vào đã phải xoay người vội rời đi vì bầu không khí ớn lạnh trong kia, suốt bao nhiêu năm hành nghề y, lần đầu tiên ông cảm thấy sợ hãi mà không dám vào khám bệnh cho bệnh nhân như thế

Mitsuya ngồi khoanh tay ngay cạnh Chifuyu, mắt hắn nhìn về phía bảng bệnh của Sanzu ở cuối giường nhưng tâm lại nghĩ về chuyện khác, nghĩ về cậu nhóc mà suốt thời gian qua hắn đã nhẫn tâm đối xử tệ bạc. Dạo gần đây Hakkai chẳng còn liên lạc với hắn thường xuyên nữa, dù cho là quen biết nhau từ nhỏ nhưng Hakkai không còn gọi cho hắn mỗi ngày nữa mà chỉ khi nào hắn gọi thì tên đó mới nghe máy thôi

Tuy vậy nhưng mỗi cuộc trò chuyện giữa hai người bọn hắn không quá 1p, hoàn toàn khác với trước kia, cứ như là Hakkai đang muốn cắt đứt liên lạc với Mitsuya vậy. Lần gần đây nhất mà cả hai nói chuyện qua điện thoại là lúc sáng sớm nay, Mitsuya ngỏ ý bảo hắn cùng đến bệnh viện thăm hỏi Sanzu nhưng Hakkai lại từ chối và nói thẳng lý do là có hẹn với cậu, Hakkai thậm chí còn nói một lời khiến cho tên Đội trưởng Nhị phiên đội ấy cứng họng

“Nếu Taka-chan và những người khác không thể làm tốt việc bù đắp cho Takemichi thì bọn tao sẽ là người làm thay chuyện đó”

Đó cũng là lời nói cuối cùng trong ngày Hakkai dành cho hắn, kể từ lúc đó đến bây giờ, những câu từ ấy vẫn cứ luẩn quẩn quanh tâm trí hắn. Không làm tốt việc bù đắp sao? Có lẽ Hakkai đã nói đúng, hắn hay những tên còn lại ngoại trừ việc mua đồ ăn đến làm phiền cậu và bà hay may quần áo mới cho cậu thì bọn hắn còn làm gì được nữa không chứ? Hakkai nói vậy cũng chẳng có gì là sai, chỉ có bọn hắn là người sai ngay từ lúc đầu thôi

30p trôi qua, căn phòng vẫn cứ im lặng không có lấy một tiếng động, chẳng hiểu sao bọn họ có thể ngồi ở một nơi ngột ngạt đến vậy, nếu là người khác chắc nãy giờ họ đã bị bầu không khí ấy bứt chết rồi. Hai tên Tổng trưởng quyền lực của hai băng đảng có tiếng ở Tokyo và Yokohama nay cũng lại trầm lặng đến lạ

Hai anh em bọn họ cứ ngồi đó, kẻ thì cúi gằm mặt chẳng nhìn ai, kẻ thì chăm chú nhìn vào bảng bệnh của “tên thuộc hạ” của mình. Mikey thật sự không ngờ có ngày “tên chó điên trung thành” của hắn lại bị đánh thành ra bộ dạng này và hắn càng không ngờ hơn khi người ra tay lại chính là cậu, ánh dương đã nhuốm sắc hận thù

“Thật sự là Takemichi đánh mày gãy xương thế này à?”
“Mày hỏi câu đó năm lần rồi đấy! Tao đã bảo là đúng rồi, Takemichi thật sự đánh tao thê thảm thế này đấy”

Kakuchou từ lúc đến thăm Sanzu tới giờ đã lặp đi lặp lại một câu hỏi được năm lần dù cho Sanzu đã nhấn mạnh câu trả lời nhưng hắn vẫn thật sự không thể tin được cậu nhóc là bạn thời thơ ấu với hắn cũng là người mà hắn đã phụ tình, một người nhân hậu chẳng dám đả thương người khác quá nhiều vậy mà lại có thể ra tay đánh gãy bốn cái xương sườn của Sanzu thế này

Là do bọn hắn đã khiến cậu biến chữ yêu kia thành chữ hận sao? Im lặng càng thêm im lặng, cả đám tiếp tục ngồi ở trong phòng tự nhốt mình trong chính thế giới riêng của bản thân mà chẳng màng mở lời tiếp tục duy trì cuộc hội thoại kia


Takemichi tung tăng lượn lờ trong khu trung tâm mua sắm, trong kế hoạch ban đầu thì vốn dĩ nơi đầu tiên họ sẽ đến là siêu thị để mua thực phẩm và một số đồ thiết yếu khác nhưng chẳng biết cậu đã nghĩ gì mà lại thay đổi điểm đến đầu tiên ấy thành trung tâm mua sắm, những người kia thấy vẻ mặt hớn hở của cậu lúc đổi ý ấy cũng không từ chối mà đồng ý ngay rồi đi đến nơi đây

Dừng chân trước một cửa tiệm thời trang, Takemichi bị thu hút bởi một đôi giày thời thượng hợp với xu thế. Cậu đứng trước cửa nhìn hồi lâu rồi lại quay ra sau nhìn đám người đang khổ cực với những túi đồ trên tay. Ban đầu cậu chỉ muốn vào đây để xem thử có gì để mua tặng Giáng sinh cho họ không nhưng cuối cùng cậu lại được bọn họ kéo đến từng cửa tiệm mua cho một đống đồ, đã vậy còn tỏ ra nam tính, ga lăng mà giành xách thay cậu nên bây giờ mới phải khổ thân như thế

Takemichi mím môi, cậu đứng suy nghĩ rồi nhanh chóng kéo họ rời đi. Nhìn cái thái độ ấy của cậu bọn họ cũng thừa biết cậu không muốn họ mua gì thêm cho cậu nữa nhưng không, họ vẫn cứ thích mua đấy thì sao nào. Hakkai nhìn những người kia đi trước với cậu được một khoảng thì liền kéo tay Kokonoi lại mà nói nhỏ

“Này, mày có tiền không cho tao mượn đi, tí về tao trả lại cho”
“Chi vậy?”
“Thì tao muốn mua đôi giày khi nãy mà Takemichi thích đấy, mà tao mang không đủ tiền”

Kokonoi vừa nghe dứt câu của Hakkai đã khẽ nhướng mày, hắn quay lưng lại nhìn nhóm người đang dừng chân đợi bọn hắn. Không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn nhanh chóng phẩy tay ra hiệu cho bọn họ đi trước rồi kéo Hakkai đi vào tiệm thời trang khi nãy

Hakkai và Kokonoi đứng nghe người nhân viên tư vấn mà cứ gật gà gật gù, đứng nghe vậy thôi chứ bọn hắn có hiểu mấy về lời người đó nói đâu. Nói về đế giày thì nói là chúng chống xé, chống sự gãy vỡ ở nhiệt độ thấp và mang tốt là được rồi, gì mà còn nói đế cao su nhựa dẻo TPR này nọ, ai mà hiểu được chứ

Kokonoi gần như chẳng thể tiếp thu thêm nữa mà ho khan một tiếng rồi bảo người nhân viên lấy đôi giày ấy ngay, cũng may là trước đây hắn từng mua giày cho cậu rồi nên vẫn còn nhớ size cậu mang. Cả hai theo chân nhân viên ra đến bàn thanh toán nhưng chợt Kokonoi lại đi đến nơi trưng bày áo phông mà lựa thêm ba cái cho cậu rồi tiếp tục quay về nơi thanh toán

“Ủa tao có mượn tiền mày để mua áo đâu?”
“Thì cái này là tao mua mà, tao cho mày mượn mua đôi giày còn tao thì mua mấy cái áo này cho Takemichi”

Hakkai nhìn Kokonoi tay móc bóp ra lấy một cọc tiền thanh toán liền lên tiếng hỏi, sau khi được giải đáp thắc mắc hắn liền ồ nhỏ một tiếng rồi hớn hở cầm lấy túi xách đựng hộp giày mới toanh ấy, về đến nhà hắn phải lựa một giấy gói quà thật đẹp để gói lại dành tặng Giáng sinh cho cậu mới được. Hakkai vui vẻ cầm thêm một túi xách mà bước ra khỏi cửa tiệm, còn đang định nói tiếng cảm ơn với Kokonoi thì hắn lại bị lời nói của tên đó làm tắt ngấm nụ cười

“Lãi 30%”
“Cái gì? Mày tính lãi với anh em bạn bè luôn?”
“Anh em bạn bè chứ có phải ông nội tao đâu, nói thêm tăng 40%”
_________________________

Mấy cái dòng cuối của chương trước là buồn quá tui thêm cho nó giật gân thôi chứ đâu có ý gì đâu mn =))))

À mà sắp hết p1 rồi đấy, thật sự cảm ơn mn rất nhiều vì đã đón đọc, tiếp theo đây sẽ chỉ là bình yên thui, qua p2 rồi ôm cua tiếp hihi