[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 131




Takemichi bước đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng mà cứ hắt xì liên tục, chẳng hiểu sao năm nay mùa đông lại lạnh đến thế này, đã vậy Kousho còn kéo cậu đến căn hộ của Dachi để tập võ đến tận khuya nữa chứ, không những thế y còn ngang ngược ngủ lại ở chỗ của anh ta để cậu phải về nhà một mình như thế này

"Ngày mai mày mà về nhà tao tẩn mày một trận"

Takemichi thầm chửi Kousho một câu, cậu khẽ run người vì cơn gió lạnh thoáng qua, Takemichi vội cho hai tay vào túi áo khoác để giữ ấm nó, dù cho đã đeo bao tay nhưng tay cậu sắp bị đóng băng rồi. Cậu bước đi trên con phố vắng người mà tâm trạng cũng chợt có chút buồn, cuộc sống cậu nó đã chẳng còn như trước kia nữa rồi, cậu cũng đang tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay nhưng sao cậu vẫn cứ cảm thấy trống trải trong con tim vậy chứ?

Cậu dừng bước ngay một công viên nhỏ, đưa mắt liếc nhìn vào trong, xích đu hay cầu trượt đều đã bị tuyết phủ trắng xóa hết cả rồi. Takemichi đứng trầm ngâm hồi lâu rồi cũng bước đến bên chỗ xích đu, cậu phủi tuyết xuống nền đất mà ngồi lên. Cái lạnh còn vương lại do tuyết làm cậu có chút rợn người nhưng dần cậu cũng quen với nó mà đẩy nhẹ chân đung đưa chiếc xích đu ấy

Mỗi lần đi ngang qua một công viên nào đó thì những kí ức về tên cộng sự kia lại cứ ùa về trong cậu, nó cứ như là một sợi dây liên kết vậy, dù cho cậu có cố đến mức nào cũng chẳng thể cắt đứt nó được, cậu mãi mãi cũng chẳng thể quên được những hồi ức lúc mình còn vui vẻ bên Chifuyu kia

Takemichi cúi đầu thở ra một hơi lạnh, cậu lại nở một nụ cười chua chát, biết làm sao bây giờ, cậu yêu bọn hắn nhiều quá rồi, cậu muốn nói lời tha thứ cho bọn hắn ngay lập tức để được sống trong niềm hạnh phúc mà bản thân đã luôn mong chờ nhưng cậu lại không thể nói ra hai từ ấy. Lý trí không cho phép cậu chấp nhận bỏ qua cho bọn hắn dễ dàng như thế, từng tủi hờn, tủi nhục mà cậu đã từng chịu nhất định phải cho bọn hắn nếm trải đủ

Takemichi đứng dậy định rời đi nhưng chỉ vừa đi được vài bước thì chợt từ sau cậu lại nghe thấy tiếng chân vội vàng, như lẽ thường tình, cậu quay đầu lại nhìn người đang thở hồng hộc ngay phía sau mình. Nhưng ngay phút sau đấy cậu đã cảm thấy hối hận với cái quyết định ấy của mình, Takemichi thở hắt một hơi, mặc kệ Sanzu đang cố điều chỉnh nhịp thở để nói gì đó với cậu mà xoay lưng bước tiếp

Sanzu thấy cậu không để tâm đến hắn liền vội chụp lấy tay cậu, từ hôm diễn ra phiên tòa kia đến giờ, ngày ngày hắn cứ đi lang thang khắp phố kiếm những tên khó ưa hay những kẻ bất lương vênh váo mà đập một trận để xả bớt tâm trạng. Hôm nay hắn cũng vậy, hắn vừa mới đập nhau một trận với đám trẻ trâu cách đây vài dãy phố, trên người còn vương lại chút máu nóng của họ, hắn đang định đi tìm một quán ăn để ghé vào lấp đầy cái bụng thì nào ngờ đâu lại gặp cậu đang ngồi trong cái công viên vắng bóng người này

"Bỏ ra"

Takemichi cảm nhận được cái lạnh từ đôi tay kia của Sanzu, cậu đương nhiên là có chút xót khi thấy hắn như vậy rồi nhưng cậu vẫn xót cho bản thân mình hơn, xót cho 12 năm uất ức, xót cho trái tim đã bị người trước mặt ghim một viên đạn vào. Sanzu không có ý định sẽ làm theo lời cậu, hắn thậm chí còn cố ý kéo cậu lại gần, thấy vậy Takemichi liền gồng sức lại mà dứt khoát thoát ra khỏi hắn làm cho hắn có hơi bất ngờ

Sanzu nhìn cậu lạnh nhạt xoa xoa nơi cổ tay nhìn hắn mà lòng như bị cứa ngàn vết dao, hắn ngày càng không thể chịu được nỗi đau kinh khủng ấy nữa, hắn khó thở lắm, hắn thật sự không thể tưởng tượng được cậu làm sao mà có thể nhẫn nhịn chịu sự dày vò ấy suốt 10 năm liền mà không hề oán hận bọn hắn. Ánh mắt hắn dịu xuống, đôi mi dài khẽ chuyển động, hắn buồn bã mà nhỏ giọng với cậu

"Takemichi à...tao phải làm sao mới nhận được sự tha thứ của mày...?"

Takemichi nhìn vào đôi mắt u sầu kia mà có chút lay động, ngay lúc này cậu thật sự muốn chạy đến ôm hắn, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của hắn nhưng không, cậu nhanh chóng dẹp phăng cái suy nghĩ đó đi, gương mặt vẫn giữ nguyên cảm xúc kia, cậu trầm ngâm hồi lâu rồi nói với hắn

"Mày để tao đánh mày một trận đi, thì có lẽ tao sẽ suy nghĩ lại"
"Thật không? Vậy mày đánh đi, mày đánh chết tao cũng được nữa nếu việc đó làm mày thấy thoải mái hơn..."

Sanzu vừa nghe lời đáp của cậu đã tỉnh hẳn lên, hắn đứng dang tay ra như chờ đợi cậu nhưng Takemichi lại hành động khác hắn nghĩ, cậu cởi bỏ cái áo khoác ngoài ra đặt xuống đất rồi nhìn hắn

"Cùng đánh đi, tao không muốn phải đánh một bức tượng"
"Hả? Mày...chắc chứ?"

Sanzu như không tin vào tai mình mà hỏi lại một lần nữa nhưng Takemichi không lên tiếng trả lời hắn, cậu chỉ gật nhẹ đầu đáp lại. Sanzu ban đầu còn chần chừ đôi chút, hắn và những người kia hoàn toàn không biết đến việc cậu đã tập võ hay là năm sau cậu sẽ đi đến Osaka nên họ vẫn ngỡ rằng cậu vẫn là Takemichi của ngày nào nhưng khi thấy cậu đã vào thế thì hắn mới đành gác lại chuyện đó mà chuẩn bị động thủ với cậu

Cả hai đứng đối mặt nhau trong công viên hiu quạnh ấy, Takemichi không ra tay trước làm cho Sanzu càng thêm lưỡng lự nhưng rồi một lúc sau hắn cũng chạy tới đánh móc cậu, hắn vốn là định sẽ nhẹ tay hết mức có thể cũng như giảm lực của các đòn đánh để không làm cậu bị thương vậy mà hành động tiếp theo của cậu lại làm cho hắn phải thay đổi ý nghĩ

Takemichi nhẹ nhàng né cú đánh ấy mà đấm vào bụng Sanzu một cú điếng người, Sanzu to mắt mà lùi ra sau ôm lấy bụng liên tục ho, hắn ngơ ngác nhìn lấy cậu trai trước mắt, trông cậu chẳng giống Anh hùng mít ướt chút nào nữa cả

Takemichi nghiêng đầu nhìn hắn, rồi cậu lại ngoắc ngoắc tay ngụ ý kêu hắn tiếp tục, Sanzu cố lấy lại bình tĩnh, con người trước mắt quá khác so với quá khứ, lần đầu tiên, cậu làm hắn phải dè chừng. Sanzu đứng thẳng người dậy, hắn nhìn cậu như dò xét rồi tiếp tục ra tay nhưng Takemichi vẫn né rất nhẹ nhàng, cậu nghiêng người nắm lấy áo hắn mà tiếp tục lên gối vào bụng khiến hắn phải ho khan

Sanzu một lần nữa lại bàng hoàng nhưng khác lần trước hắn nhanh chóng định thần lại hơn, hắn lại tiếp tục lao về phía cậu nhưng hầu như mọi đòn đánh của hắn đều bị cậu đoán được trước mà đánh lại, cũng phải thôi, cậu lúc đầu muốn học những thế đánh trước nhưng Kousho một hai bắt cậu phải tiếp thu thế thủ trước nên giờ đây hầu như cậu đều có thể tránh né mọi đòn tấn công của Sanzu

Sanzu từ nãy giờ chỉ đụng vào cậu được vài đấm, hắn nhìn gương mặt cũng đã có vài vết bầm mà lòng càng thêm xót thế nhưng trông hắn tàn tạ hơn cậu nhiều, khóe môi cũng đã bắt đầu rỉ máu rồi. Tuy hắn đã không tung hết sức ngay từ đầu nhưng giờ hắn cũng không muốn tiếp tục nữa mà định để cậu tùy ý muốn đánh gì hắn thì đánh nhưng Takemichi không chịu như vậy, cậu tiếp tục kêu hắn nhào lên, Sanzu dù không muốn cũng buộc phải làm theo lời cậu nói bởi nếu không cậu cũng sẽ chẳng màng ra tay với hắn nữa

Takemichi lần này đã trúng đòn của hắn, cậu loạng choạng lùi ra sau vài bước mà phun ra một ngụm máu, Sanzu muốn chạy đến hỏi thăm nhưng nào ngờ ngay sau đó cậu đã phản đòn mà đấm móc mạnh vào bên xương sườn hắn, hình như...nó gãy rồi

Sanzu đau đớn mà nghiến chặt răng, cố gắng không hét lên nhưng Takemichi lại như hóa một người khác, chẳng biết từ lúc nào đôi mắt cậu đã đẫm lệ rồi. Cậu như hóa rồ mà điên cuồng chạy tới đấm vào bụng vào mặt hắn, cậu còn không kiêng nể gì mà đá hắn đập lưng vào ống cầu trượt

Takemichi đứng thở dốc, vào giây phút cậu bắt đầu đánh nhau với Sanzu thì cậu đã dẹp phăng cái cảm xúc kia qua một bên rồi, trong đầu cậu từ nãy giờ chỉ toàn là hình ảnh hắn vui đùa bên con nhỏ kia và hành hạ cậu cùng tiếng súng của cái ngày định mệnh ấy liên tục vang lên bên tai

Takemichi nghiến răng, cậu siết chặt tay lại mà bước tới bên hắn, đôi bao tay đã thấm một vài giọt máu của hắn. Takemichi vật hắn ra nền tuyết rồi ngồi lên người hắn, Sanzu lần đầu tiên thấy cậu như vậy, lần đầu tiên hắn thấy một Takemichi đáng sợ đến thế, từ nãy giờ có lẽ hắn cũng đã gãy mấy cái xương sườn rồi

Takemichi dường như chẳng hề quan tâm đến vẻ mặt đau đớn của hắn khi cậu ngồi lên vị trí xương gãy, cậu chỉ giơ nắm đấm lên liên tục vung xuống mặt hắn. Sanzu bị cậu đánh đến mơ hồ, càng đánh hắn càng cảm nhận được lực tay của cậu đang tăng lên, nhưng điều hắn quan tâm nhất lại chính là những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt hắn

Cậu đang khóc sao? Đúng vậy, cậu đang khóc, cậu đang nhớ về những ngày tháng đau khổ trước kia, giờ đây mỗi khi nhìn mặt Sanzu hay là những người còn lại thì cuốn phim ác mộng kia sẽ tự chạy trong đầu cậu. Cậu ghét họ, tại sao lại phải đối xử với cậu như thế chứ?

Takemichi nắm chặt nắm tay tiếp tục vung những cú đấm mang đầy nỗi uất ức xuống mặt Sanzu, đôi bao tay cũng đã thấm đẫm màu đỏ tươi rồi, gương mặt đẹp mã của hắn cũng chẳng còn chỗ nào là lành lặn, giờ đây nó chỉ toàn là những vết bầm cùng màu huyết đỏ

Takemichi vẫn cứ đấm, cậu vừa đấm vừa gào thét hỏi hắn tại sao lại tồi tệ như thế nhưng hắn chẳng thể lên tiếng đáp lại cậu. Giữa công viên hiu quạnh kia giờ chỉ còn nghe vang tiếng hét tức tưởi của một chàng trai nhỏ bé...