[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 130




“Làm vậy có ổn không bà nội?”
”Có gì mà không ổn chứ!”

Takemichi đơ mặt nhìn tình huống trước mắt mà lên tiếng hỏi bà nội, Kokonoi tay cầm búa cật lực đóng cái bảng chữ to tướng mà bà vừa đặt làm ngay trước cửa tiệm

“Tiệm không tiếp những người đến làm phiền cháu tôi, các cậu đến thì vui lòng bước đi về trước khi phải hối hận”

Kokonoi đưa ống tay áo lau mồ hôi trên trán, hắn cầm cây búa nhíu mày nhìn đi nhìn lại cái bảng , hắn tuy đồng ý giúp bà đóng cái bảng ấy lên cửa tiệm nhưng có vẻ như hắn không được vừa ý lắm. Kokonoi tay cầm cây búa quay lại nghiêng đầu nói với bà

“Con thấy cái bảng này nhỏ quá bà nội ơi, hay con đặt làm cái bảng đèn cho bà nha?”
“Được, ý kiến hay, bà duyệt”

Takemichi còn chưa kịp tiếp nhận được những chuyện đang diễn ra trước mắt lại bị lời nói ấy của Kokonoi làm cho thêm hoang mang, cậu đá thẳng vào mông hắn một cái mạnh làm hắn phải ngã khụy mà gục đầu xuống nền đất tuyết lạnh giá, tay thì xoa bóp cái mông của mình để làm dịu cơn đau

“Sao mày đá tao...hức...hức”
“Mày đừng có đưa ra mấy cái ý tưởng điên khùng với bà nội nữa, mày biết thừa bà sẽ đồng ý mà”

Kokonoi giả vờ uất ức mà mếu máo nói với cậu nhưng những gì hắn nhận lại là cái nhìn đe dọa của cậu, Takemichi nắm tay lại giơ lên mỉm cười “hiền dịu” nói với hắn, nóc nhà là trên hết, bật nóc là xanh cỏ, Kokonoi biết điều mà mím môi gật đầu thay cho câu trả lời. Takemichi lúc chưa biết võ thì hắn đã chẳng dám bật lại rồi vậy mà bây giờ khi cậu đã học võ càng khiến hắn thêm sợ mà chẳng dám làm trái ý

Cậu lắc đầu chịu thua với hai bà cháu kia mà bước vào trong tiệm trước, bà nội đi tới vỗ nhẹ vài cái lên vai Kokonoi như để an ủi rồi cũng vào trong với cậu. Kokonoi quỳ trước cửa tiệm thêm một lúc cũng bị cái lạnh làm cho run người mà nén cơn đau gồng sức đứng lên bước vào trong

Takemichi như mọi ngày niềm nở chào đón khách hàng, dần dần khách đến tiệm bà ngày càng đông hơn và tất cả đều nhờ vào lời đồn rằng nơi đây có một ánh dương ấm áp. Kể từ lúc Takemichi làm việc ở đây thì những vị khách quen thuộc liền tăng tần suất đến tiệm hơn chỉ để ngắm nhìn cậu, họ còn giới thiệu với bạn bè người quen mình để họ đến đây nữa chứ

Dù rằng mấy tháng đầu trông cậu khá là u sầu nhưng bây giờ trông cậu hoàn toàn khác, cậu trông tươi vui hơn nhiều và trên môi luôn nở nụ cười rạng ngời chào đón và tạm biệt các khách hàng. Những bạn nữ sinh từ các trường khác cũng nghe lời đồn ấy mà cứ tan học là tìm đến đây để được trò chuyện vài ba câu với cậu

Không chỉ mỗi lời đồn đó mà nơi đây còn thu hút khách hàng vì sự xuất hiện của mấy tên đẹp mã kia nữa. Nếu một nửa khách đến đây vì năng lượng tích cực của cậu thì nửa còn lại họ đến đây để ngắm nhìn đám nam nhân si mê cậu. Đa số khách đến tiệm bà chủ yếu đều là nữ vì hai mục đích trên nhưng khi biết chuyện cậu và những người kia đã thuộc về nhau thì ai cũng buồn ra mặt, họ đành buông bỏ cái ý nghĩ cưa đổ mấy tên vô sỉ kia, tuy vậy họ vẫn thầm chúc phúc cho cậu và vẫn duy trì đến đây để được ngắm nhìn vẻ tươi vui hồn nhiên kia của cậu

Takemichi vừa tính tiền vừa trò chuyện với một vị khách mà tiệm đã quá quen thuộc, Kokonoi thì vẫn cứ đu bám cậu, hắn và những tên còn lại có một sở thích kì lạ là rất thích ôm cậu từ phía sau mỗi khi cậu tính tiền cho khách. Dạo đầu Takemichi còn lên tiếng nhắc nhở nhưng dần cậu cũng mặc kệ vì cậu cũng rất thích cái cảm giác ấm áp và an toàn mà họ đem đến, khách hàng cũng rất thích nhìn cảnh tình tứ ấy của cậu và mấy tên vô sỉ kia, duy chỉ có những người vẫn còn độc thân là thấy đau lòng thôi

Takemichi cúi chào vị khách lớn tuổi kia rồi đợi đến khi người đó đã đi xa Kokonoi liền nhân cơ hội nhấc bổng cậu lên, hắn lùi về sau ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi lên đùi mình. Takemichi cũng không phản đối hay có phản ứng tránh né gì mà còn thoải mái dựa lưng vào người hắn, Kokonoi đặt cằm lên vai cậu mà nhỏ giọng

“Khi nãy mày đá tao đau lắm luôn đấy, có lẽ tao phải phạt lại mày rồi nhỉ”
“Ai...ai bảo mày dám...dám...đưa ra mấy cái ý kiến điên khùng chứ!”

Takemichi nghe thấy từ phạt từ Kokonoi liền đỏ hết cả mặt, linh tính mách bảo cậu rằng có điềm chẳng lành khi Kokonoi lại dùng cái giọng đầy mê hoặc ấy nói với cậu. Takemichi muốn đứng dậy trốn đi nhưng Kokonoi không cho cậu có ý định ấy mà kéo cậu lại, hắn xoay người cậu lại, tay nhẹ nâng cằm cậu, ánh mắt đầy thích thú mà nhìn vào gương mặt đã đỏ ửng kia

“Sao vậy? Tao không có phạt mày nặng đâu mà”

Kokonoi mỉm cười đầy ranh mãnh nói với cậu, Takemichi đã hoàn toàn đơ người, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh luôn vô cảm với mọi người nhưng chỉ hiền dịu với mình cậu càng làm lòng cậu thêm lâng lâng. Không thấy Takemichi có phản ứng gì nữa Kokonoi mới chầm chậm chạm môi với cậu nhưng cả hai còn chưa chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ấy được bao lâu thì đã bị một chuyện khác làm chen ngang

“Cháu rể! Cháu rể! Địch tới”

Bà nội vốn dĩ muốn dành không gian riêng cho hai người họ nhưng từ xa bà lại nhìn thấy bóng dáng của ba con người quen thuộc đang tiến lại gần. Tuy mắt bà đã kém đi nhưng với những người luôn đến làm phiền cậu thì bà vẫn có thể nhìn rất rõ, dù cho họ có cách cả cây số thì bà vẫn sẽ nhìn ra để có thể kéo cậu đi chỗ khác, chở che cho cậu

Kokonoi vừa nghe bà nói đã phải luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, hắn có chút nuối tiếc mà nhìn vào đôi mắt long lanh của cậu, Takemichi như hiểu chuyện đấy mà nhướn người hôn nhẹ thêm một cái. Kokonoi có hơi bất ngờ vì lần đầu thấy cậu chủ động như thế nhưng hắn cũng vì vậy mà cảm thấy sung sức hẳn lên. Hắn xoa nhẹ mái đầu đen tuyền mềm mại kia rồi đợi cậu đứng lên sau đó bản thân chạy nhanh ra trước cửa tiệm đứng nhìn với bà

Xác nhận là những tên kia đến hắn liền quay sang gật đầu với bà, Kokonoi nhanh tay thu dọn đồ trước cửa tiệm rồi dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa tiệm lại. Takemichi thì ngơ ngác nhìn hai bà cháu kia phối hợp với nhau, đóng cửa rồi cả hai còn quay qua đập tay ăn mừng nữa chứ, cậu xin miễn bình luận

Anh em Haitani và Sanzu chỉ vừa đến đã bị cái bảng hiệu kia thu hút sự chú ý, cả ba không mất quá nhiều thời gian để nhận ra họ đã hoàn toàn mất hết điểm với bà rồi. Hôm nay họ còn muốn đến phụ việc để lấy lòng bà và nhờ bà nói giúp họ với cậu nhưng xem ra họ chẳng còn cơ hội rồi. Cả ba đứng nhìn nhau rồi nhìn vào cửa tiệm vẫn còn sáng đèn bên trong nhưng bên ngoài lại đóng cửa, biết chắc chắn là cậu đang ở trong cả ba liền gọi lớn tên cậu nhưng gọi mãi vẫn không có ai trả lời, họ cứ đứng đấy mà gọi suốt một tiếng đến khàn cả giọng, đến cuối khi gần như đã sắp tắt tiếng thì họ mới đành nói vọng thêm vài câu xin lỗi cậu rồi đành quay lưng ra về
________________________

Còn nhẹ quá nhỉ, để tui đẩy nhanh tiến độ mới dc