[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 129




Kousho từ sau nắm áo Takemichi gạt chân vật cậu ra sàn, Takemichi nằm trên nền gỗ mà thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi, cậu hoàn toàn không còn sức lực mà cứ nằm đấy nhìn trần nhà, mồ hôi chảy vào mắt làm cậu có hơi cay cay mà chớp vài cái. Kousho cũng như cậu, hoàn toàn kiệt sức, y với tay lấy cái khăn vắt ngang trên ghế ném cho cậu rồi ngồi bệch xuống ngay bên cạnh

“Nghỉ xíu đi, nay mày hăng quá làm tao cũng đuối theo nè”

Vừa nói xong Kousho cũng đã ngã ra sau nằm xuống cùng cậu, vì Takemichi đã thôi việc đến trường nên cậu đã sắp xếp lại thời gian biểu của mình. Buổi sáng cậu sẽ đến tiệm bà phụ việc cùng với mấy tên vô sỉ kia, đến chiều thì cậu sẽ trở về nhà tập võ cùng Kousho. Nhưng hôm nay chẳng biết tên đó sao tự dưng lại nổi hứng mà kéo cậu đến căn hộ của Dachi để tập, còn nhờ anh ta giúp nữa nhưng Dachi đô con hơn cậu nhiều nên anh ta đã tự chủ động xin từ chối và ra ngoài mua tí đồ ăn để lại không gian riêng cho hai người họ

Takemichi cầm lấy cái khăn lau mồ hôi đang chảy nhễ nhại trên mặt và cổ rồi gắng sức ngồi dậy. Bây giờ cậu mới quan sát được kĩ xung quanh căn hộ của Dachi vì lúc nãy khi anh ta vừa rời đi là cậu đã hăng máu mà ra tay với Kousho trước, thế là cả hai tập đến tận bây giờ mới nghỉ ngơi được một chút

Căn hộ này của Dachi xem ra là khá rộng, cũng phải thôi, anh ta ở căn hộ cao cấp mà, phòng khách của anh ta còn rộng hơn cả phòng ngủ của cậu và Kousho nhiều nên mới có không gian cho họ tập võ với nhau thế này nhưng khổ nỗi lúc nãy hai người có hơi quá tay mà làm vỡ cái bình trên bàn của anh ta rồi

Takemichi quay sang nhìn các mảnh vỡ của cái bình ấy đã được thu lại bỏ vào cái túi đặt một góc, đột nhiên cái kí ức kinh hoàng ngày hôm kia lại ùa về trong tâm trí cậu, đôi đồng tử xanh biếc khẽ co lại, cậu cố gắng xua đuổi hình ảnh ấy đi, Kousho dường như biết được chuyện đó liền ngồi bật dậy đánh vào vai cậu một cái kéo cậu về thực tại rồi lại đánh trống lãng nói với cậu

“Mày tiến bộ lên rồi đấy, khi nãy còn dám động thủ trước nữa”
“Vậy sao? Tự nhiên hôm nay tao cảm thấy sung sức lắm, tao muốn đấm vào cái mặt khó ưa của mày nên mới ra tay trước”

Takemichi cũng thuận theo Kousho mà nói đùa, dù vậy nhưng cái hình ảnh cùng tiếng vỡ của chiếc vòng vẫn chưa thoát khỏi tâm trí cậu, ngoài mặt thì Takemichi đang nặn ra một nụ cười nhưng sâu trong cậu lại là một mớ hỗn tạp của cảm xúc. Kousho không rõ là có biết chuyện đấy không mà y cứ ngồi liên miệng khen cậu đã tiến bộ hơn nhiều so với ngày trước

Quả thật, Takemichi bây giờ đã khác trước rất nhiều, không chỉ là các thế thủ mà các thế đánh cậu đều đã tiếp thu được kha khá. Phải nói là cậu học rất nhanh, Kousho chỉ làm mẫu đúng một lần thì cậu đã làm theo được ngay, chỉ có đều sức thì chưa mạnh bằng y thôi nhưng dần dần thì cậu cũng đã có thể đấu tay đôi với Kousho trong khoảng thời gian nhất định rồi, cứ với cái đà này thì có lẽ đến năm sau cậu chỉ cần học thêm vài thế võ với rèn luyện thể chất ở nhà Akira là đã có thể đi đập người ta te tua rồi

Dachi đẩy cửa bước vào cùng hai túi đồ nặng trịch, Kousho như tia được cái gì đó trong túi mà bỗng hóa thành đứa trẻ nhảy cẫng lên chạy tưng tưng đến chỗ Dachi. Nhìn cái mặt hào hứng ấy của y thì Dachi cũng đủ hiểu y đang chạy tới vì điều gì, anh ta đi sang góc bếp ngay bên cạnh đặt hai túi đồ lên bàn rồi lấy ra một túi bánh snack cho y. Kousho sáng mắt mà nhận lấy rồi mở ra đứng một bên vừa ăn vừa nhìn Dachi đang cất đồ vào tủ, Takemichi ngồi bệch trên nền nhà chỉ biết cười trừ vì sự trẻ con ấy của y

“Vừa vận động xong mà mày đã ăn mấy thứ đó rồi à?”
”Ngon lắm đấy, ăn cùng không?”
”Không, cảm ơn nhiều”

Takemichi đứng dậy đi về phía Kousho mà lên tiếng, y lại thuận tay lấy một chai nước để sẵn trên bàn ném về phía cậu rồi đáp lời. Vừa nghe cậu nói y đã trề môi ra, cậu không nói nhưng y biết thừa cậu không ăn là vì lát nữa tên bồi bàn kiêm người yêu của cậu sẽ đến đón cậu đi ăn tối thôi, chứ không thì chắc bây giờ cả hai cũng đang đánh lộn để giành bánh rồi

Tâm linh là tâm linh, vừa nghĩ xong thì tiếng chuông cửa căn hộ Dachi đã vang lên, anh ta gác chuyện đang làm dở tay mà đi tới nhìn qua mắt mèo trên cửa, xác nhận là người quen thì anh ta mới mở cửa mời vào trong. Takemichi còn đang dựa người vào bàn nói chuyện phiếm với Kousho vừa thấy Taiju tiến vào đã hóa mèo con mà chạy tới

Taiju được cậu đón tiếp như vậy đương nhiên là vui rồi, lúc sáng khi hắn hẹn cậu cùng đi ăn tối cứ ngỡ là cậu sẽ từ chối nhưng nào ngờ đâu cậu nhắn tin đồng ý lại ngay, đã thế còn nhờ hắn đến địa chỉ mà cậu gửi để đón đi cùng nữa, hôm nay Taiju hắn gặp may rồi

Taiju mỉm cười nhìn cậu, nhìn xuống đôi môi đỏ mọng kia đang hào hứng nói chuyện hắn liền không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ lên nó, nhưng kì lạ thay hắn lại là người đỏ mặt trước cả cậu, rõ ràng hắn là người chủ động mà bây giờ còn ngại hơn cả “con mồi”. Takemichi vốn đã quá quen với việc bị đám người này tấn công bất ngờ rồi nên cũng không còn ngượng ngùng như trước nữa nhưng hôm nay tâm trạng cậu đang rất vui, thế là cậu liền nhón chân lên hôn vào môi Taiju thêm một cái rồi mới mượn nhà vệ sinh của Dachi chạy vào thay đồ rồi kéo hắn rời đi, bỏ lại hai người còn đang ngơ mặt cố tiếp thu chuyện gì vừa mới xảy ra

Takemichi thở ra một hơi lạnh, thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới đây đã bước sang đầu tháng 12 rồi, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Cậu vừa đi vừa ngửa tay ra hứng những bông tuyết trắng kia, Taiju nãy giờ vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa nãy của cậu mà đỏ hết cả mặt, thậm chí Takemichi còn tưởng hắn bị sốt mà hỏi thăm liên tục từ lúc ra khỏi căn hộ của Dachi đến giờ

“Takemichi này”
”Hửm? Sao thế?”
“Mày có muốn được tặng cái gì vào Giáng sinh này không?”

Taiju tự thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của hắn mà quay sang hỏi bảo bối nhỏ của mình. Lần đầu tiên hắn và cậu gặp nhau không được yên bình cho lắm, lần đó là vì muốn giúp Hakkai nên họ đã đánh nhau một trận nảy lửa ngay trong đêm Giáng sinh, và có lẽ cũng từ đó mà hắn đã đem lòng yêu cậu trai mạnh mẽ này. Giáng sinh năm nay hắn muốn tặng gì đó cho cậu, một cái gì đó thật to, thật ý nghĩa để bù cho những cái Giáng sinh mà hắn đã chẳng thể bên cậu nhưng hắn nghĩ mãi cũng nghĩ chẳng ra nên hắn mới lên tiếng hỏi cậu thử. Takemichi được hỏi liền bày ra dáng vẻ suy tư, một lúc sau cậu lại cười tươi quay qua đáp lời hắn

“Thật ra tao không có muốn được tặng quà hay gì đâu, chỉ cần được bên cạnh tụi mày và những người quan trọng với tao vậy là đủ rồi”

Taiju không ngờ được câu trả lời này của cậu, dù biết tính cách cậu không phải thuộc dạng sẽ vòi vĩnh gì nhưng hắn có hơi bất ngờ khi thấy cậu nói vậy, ít ra thì cậu cũng phải xin một món gì đó chứ? Taiju khựng người lại mà nhìn cậu, Takemichi thì vẫn cứ hồn nhiên nghiêng đầu mỉm cười với hắn. Nụ cười ấy của cậu cứ như một tia nắng sưởi ấm trái tim kẻ lạnh lùng như hắn trong buổi chiều tối lạnh giá này vậy, Taiju khẽ cong môi, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia bước tiếp trên con đường vắng người, miệng thì lại nói nhỏ

“Mày đúng là đồ ngốc mà”
___________________________
Tui có nói là tui ngược anh bé đâu mà sao mn đồn tui ngược anh bé z, khum có ngược Take nữa đâu nha trùi, ngược công màaaaa

À mà tui đang tính là sẽ chia bộ này ra 2 phần, sau khi đến chương Take dọn qua Osaka thì sẽ kết thúc phần 1 và chuyển sang phần 2 nha cả nhà, thật sự tui không nghĩ là sẽ viết dc đến hnay luôn đâu, cảm ơn mn nhiều lắm vì đã ủng hộ tui nha ^^