Đây là phiên ngoại với mốc thời gian là một năm sau khi Takemichi đến Osaka và kể về cuộc sống hằng ngày của anh bé ở nhà của Kousho, những chi tiết trong phiên ngoại này cũng sẽ có liên quan đến cốt truyện chính, z hoi ó chúc mn đọc dui nhaaa ^^
_______________________
Takemichi vừa hoàn thành xong buổi rèn luyện thể chất của mình vào sáng sớm, cậu uể oải mà bước quay trở về phòng mình. Đã một năm kể từ khi cậu dọn đến Osaka, nơi mà gia tộc Akira đang sống, đến giờ cậu vẫn không tin rằng mình đã được gia nhập vào một gia tộc Yakuza
“Ta-ke-mi-chi”
Cậu chỉ vừa đóng cửa phòng bước đến bên giường định ngồi nghỉ ngơi trước khi đi tắm thì đã nghe một giọng nói quen thuộc đang réo gọi tên mình từ bên ngoài. Takemichi nghe giọng điệu của Kousho cũng đủ biết đã có chuyện gì, suốt một năm cậu ở nhà của y đã có rất nhiều chuyện diễn ra, nhưng chuyện đặc biệt nhất phải kể đến đó chính là Dachi đã thổ lộ tình cảm với Kousho vào khoảng nửa năm trước và cả hai bây giờ đã là một cặp, chỉ có điều cặp đôi ấy cách vài ngày lại cãi nhau và tất cả cũng là vì tên Kousho ngang ngược kia, y luôn kiếm chuyện với Dachi rồi lại chạy đi tìm cậu nói bản thân bị bắt nạt, giờ đây cậu cũng đang bị tên đó làm phiền
“Tao thật sự không hiểu, tao chỉ lỡ tay trộn bột mì với bột gạo thôi vậy mà tao nhờ anh ta tách cả hai ra dùm thì anh ta lại mắng tao”
Takemichi né người để tên Kousho vừa đẩy cửa bước vào nằm phịch xuống giường mà kể lễ với cậu, y vừa dứt câu cậu liền chẳng biết phải bày ra bộ mặt gì, cậu chỉ có thể ngồi một phía đơ mặt nhìn cái tên đang úp mặt vào gối mà uất ức giẫy đành đạch kia. Cậu đưa tay xoa xoa hai bên thái dương của mình rồi đứng dậy thẳng chân đạp vào bờ mông của Kousho làm y phải ngẩng mặt lên quay sang nhìn cậu
“Mày làm cái gì vậy hả? Sao tự nhiên đạp tao?”
“Tao đạp thay ông Dachi đấy, ổng thương mày quá nên mới không dám làm gì mày chứ gặp tao là tao đập mày lâu rồi”
Kousho ngồi bật dậy xoa xoa cái mông mình mà khó hiểu nhíu mày nhìn cậu, Takemichi đứng khoanh tay nhìn y
“Mày nghĩ sao kêu ông Dachi đi tách hai thứ bột đó ra vậy hả?”
“Thì tao không làm được nên mới nhờ anh ta”
“Tao hết biết nói gì với mày rồi, tao đi tắm, một lát còn tập võ nữa”
Nói rồi cậu liền đi tới mở tủ đồ lấy ra một bộ đồ khác rồi bỏ đi để lại tên Kousho còn đang ngơ ngác trên giường. Nhà của Kousho khá to, nó nằm ở vị trí khá xa trung tâm thành phố, nhà được xây theo kiểu truyền thống và chia làm ba khu, khu trước chính là để những người trong gia tộc bàn họp với nhau về những chuyện quan trọng, khu giữa là để rèn thể chất và khu sau cùng chính là nơi sinh hoạt chung của cả gia đình
Takemichi từ lúc đến đây đều được mọi người trong gia đình Kousho yêu quý, tuy rằng họ là Yakuza nhưng lại đối xử rất tốt và đôi lúc lại rất hiền dịu với cậu, cũng chính điều đó đã làm thay đổi ít nhiều cái nhìn về Yakuza của cậu
Takemichi sau một hồi nói chuyện với Kousho liền quyết định đi đến nhà tắm lớn, nơi có một bồn nước nóng để cậu có thể ngâm mình trong đấy mà giải tỏa những mệt mỏi. Trên đường đi đến nhà tắm cậu đã vô tình lướt ngang qua Dachi, cậu đứng khựng lại nhìn vẻ mặt có chút buồn bã của anh ta, trên tay anh ta còn cầm một vài cái bánh tiramisu mà Kousho thích ăn, Dachi xem ra thật sự rất thương Kousho, dù cho y là người vô lý nhưng lần nào Dachi cũng là người xin lỗi y trước. Takemichi cười phì một cái, cậu vỗ vỗ tay lên vai Dachi rồi tiếp tục bước đi
Cậu mở cửa nhà tắm ra cầm lấy bộ đồ và chiếc khăn trên tay tiến vào trong, cậu treo đồ lên chiếc móc gần đấy rồi bắt đầu cởi bộ đồ ướt đẫm mồ hôi kia ra. Phải nói rằng từ lúc đến đây cậu đã thay đổi rất nhiều, từ tính cách cho đến thân hình, cậu như lột xác thành một người hoàn toàn khác, cái cơ thể vốn dĩ chẳng có một múi cơ nào bây giờ đã trở nên rắn chắc hơn rất nhiều, nhờ chế độ tập luyện và ăn uống ở đây mà cậu đã dần có được một cơ thể sáu múi như mình hằng mong muốn
Takemichi nhanh chóng mở nước bước vào bồn ngâm mình mà thư giãn đầu óc, cuộc sống hằng ngày của cậu giờ đây chỉ xoay quanh việc rèn thể chất, tập võ và một số việc khác, nó chẳng còn là cái cuộc sống mà cậu phải cần người khác bảo vệ mình nữa, giờ đây một mình cậu cũng đủ hạ 50 tên cao to hơn cậu
Takemichi nhắm mắt mà lặn đầu xuống nước sâu hơn, cậu lại nhớ đến những người kia, Kisaki, Hanma, Hakkai, Inui và cả Kokonoi, đã một năm rồi cậu chưa gặp bọn hắn, tất cả chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại và tin nhắn, chẳng ai biết đối phương đã thay đổi như thế nào cả và đôi lúc...cậu vẫn cảm thấy nhớ những tên kia...
Takemichi ngâm mình trong bồn nước nóng kia một lúc rồi cũng đi ra ngoài, cậu quấn cái khăn trên đầu mà hướng về phía phòng mình, chỉ là khi vừa bước tới cửa cậu đã nghe thấy tiếng của cặp đôi nào đó đang chim chuột với nhau bên trong, Takemichi rón rén lại gần mà áp tai lên cửa nghe lén
“Thôi đừng giận tao nữa mà, năn nỉ á, cho cái bánh nè”
“Không, khi nãy mày mắng tao”
“Tao xin lỗi mà”
Takemichi đứng ngoài càng nghe càng nhăn mặt lại, một vài người dưới trướng của gia tộc Akira đi ngang qua cũng không giấu được biểu cảm mà thầm cảm thấy tủi thân, từng người cứ thế mà che mặt run run người bước đi khỏi đó. Takemichi sau một hồi cũng không chịu được mà đẩy cửa bước vào trong, Dachi và Kousho ngơ ngác quay sang nhìn cậu
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chim chuột hay gì thì làm ơn đi ra chỗ khác dùm đi chứ đừng có mà qua phòng tao rồi âu yếm nhau”
Takemichi khó chịu mà ném cái khăn trên tay thẳng vào mặt Kousho, Dachi lại nhanh tay chụp cái khăn lại làm cho cậu càng thêm điên tiết. Cậu mạnh tay mở cái tủ ra lấy những đồ cần thiết rồi đóng mạnh lại bước đến khu nhà giữa để chuẩn bị tập luyện bỏ lại hai con người vẫn còn đang tò te tú tí với nhau