[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 116




Izana và Mikey như hai kẻ thất thần mà mở cửa bước vào nhà, cả hai cùng nhau bước vào phòng khách mà mang cả thân người ướt đẫm nước mưa ngồi xuống ghế. Ema xem ra vẫn chưa quay về nhà Sano, có lẽ dù cho bây giờ họ đã biết sai nhưng cô nàng ấy vẫn không có ý định sẽ quay về đây

Izana lại một lần nữa cảm thấy sự cô độc đang dần chiếm lấy hắn, có thể nói rằng hắn là một trong những người hành hạ cậu có phần mạnh bạo nhất. Hầu hết những vết thương trên người cậu đều là do hắn gây ra bởi con nhỏ Azami kia biết rằng Izana hắn có tính chiếm hữu rất cao, thế nên mỗi lần con ả dựng chuyện gì lên thì sẽ luôn mách lẻo với hắn đầu tiên, cũng chính vì thế mà cậu bị hắn ra tay nhiều và mạnh bạo hơn những người khác

Hắn ngồi trên ghế thẫn thờ giơ hai đôi tay của mình ra mà dán chặt mắt vào nó, từng giọt nước mưa trên mái tóc trắng của hắn nhỏ xuống đôi tay ấy nhưng hắn lại như rơi vào ảo giác mà nhìn ra những giọt nước mưa ấy là máu của cậu, những giọt máu mà sau mỗi lần đánh đập cậu luôn vương lại trên tay hắn. Izana khó chịu mà siết chặt tay lại đấm lên bàn rồi lại hét lên một tiếng ngay trong phòng khách, hắn tự nhốt mình trong suy nghĩ riêng mà ngồi ngã lưng ra sau vò đầu bứt tóc

Mikey ngồi đối diện hoàn toàn khác Izana, nếu Izana và những người kia dùng bạo lực để hành hạ cậu thì hắn còn dùng cả lời nói để tra tấn cậu trai ấy. Sau mỗi trận đòn đánh hắn sẽ luôn buông ra những lời nói lạnh lùng mà đau thấu tim gan, trái tim của cậu mỗi khi chịu đựng những điều đó cứ như bị ai đó xé tan ra thêm thành nhiều mảnh

Mikey ngồi gục đầu không để cho Izana thấy được vẻ mặt khó coi của mình, hắn bắt đầu hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, từ những hy sinh của cậu cho đến cái cách mà cậu cứng đầu chờ đợi hắn và những người kia trong suốt 10 năm, cậu đúng là ngu ngốc nhỉ? Nhưng bọn hắn lại chẳng thể hiểu được tại sao cậu lại có sự ngu ngốc ấy mà cứ mù quáng giẫm đạp lên trái tim của cậu, sau ngần ấy chuyện, bọn hắn phải làm sao mới có thể chữa lành những tổn thương ấy cho cậu...? Làm sao bọn hắn mới có thể đem một Takemichi rạng ngời kia trở về bên cạnh...?

Takemichi ngồi trong phòng hướng mắt nhìn về những giọt mưa đang lăn dài bên ngoài cửa sổ, cậu nhìn bầu trời u ám bên ngoài mà bỗng chốc lòng cũng thấy nặng theo. Trước khi biết chuyện những người bên Touman và Thiên Trúc cũng đã quay về thì mục tiêu của cậu ở đời này chính là sẽ không dính líu gì đến họ nữa mà sống một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng từ khi biết chuyện mục tiêu của cậu lại là tránh mọi sự phiền phức từ con ả Azami

Có lẽ cái mục tiêu ấy đã tốn khá nhiều thời gian cậu mới hoàn thành được, nhưng bù lại cậu cũng đã có thể khiến ả phải vào trại cải tạo nửa năm, giờ đây hầu như đã chẳng còn chuyện gì khiến cậu phải nặng đầu nữa nhưng mà tại sao...cậu lại cảm thấy trống rỗng thế này?

Takemichi đưa tay lên giữa lồng ngực cảm nhận nhịp đập từ con tim mình, ánh mắt cậu trầm xuống vài phần, cậu nhớ đến cái vẻ mặt và lời nói của những người kia trước khi cậu rời khỏi tòa án. Trông họ lúc đấy cũng đáng thương thật đấy, cố gắng cầu xin níu kéo cậu để cậu tha thứ cho bọn họ nhưng những tổn thương suốt một đời nói quên một tiếng là có thể quên sao? Làm sao cậu có thể nói lời tha thứ với những người đã xé nát con tim cậu chứ? Tình yêu cậu dành cho họ vẫn còn đấy, nhưng sự tin tưởng đã chẳng còn rồi...

Cậu ngồi nghĩ ngợi một hồi rồi lại bước tới bên giường, luồng tay xuống gối lấy ra chiếc hộp quen thuộc. Cậu nhìn chiếc vòng cẩm thạch trên tay mà miệng nở một nụ cười nhạt, cậu tự cảm thấy thương hại cho chính bản thân mình, phải mất tận một đời người cậu mới có thể minh oan cho bản thân, cậu đã nhu nhược chịu đựng tất cả những điều đau khổ mà chẳng nói với ai lời nào trong cả một kiếp người, anh hùng sao? Cái danh ấy liệu nó có còn xứng với một kẻ hèn nhát chẳng dám đứng lên đòi lại công bằng cho mình như cậu không...?

Takemichi còn đang ngẩn người ngồi trên giường thì cậu lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cậu giật mình thoát ra khỏi thế giới riêng của bản thân mà quay mặt nhìn về phía người đang đứng khoanh tay dựa vào cửa. Kousho nhìn vẻ mặt cậu cũng đủ hiểu cậu đang cảm thấy như thế nào, y khẽ thở dài rồi bước vào trong ngồi cạnh cậu

“Đang cảm thấy khó chịu lắm đúng không?”
“Không hẳn, chỉ là...ở đây tao cảm thấy nó hơi...trống rỗng”

Takemichi chỉ tay vào giữa lồng ngực mình mà đáp lời Kousho, y nhìn cậu cúi đầu nhỏ giọng một tay chỉ vào nơi trái tim một tay thì nắm chặt cái hộp mà cũng bị cái cảm xúc có phần sầu muộn ấy của cậu lây sang. Kousho khẽ nhăn hàng mày đưa tay ra sau vò mái tóc của mình rồi lại nói với cậu

“Mày còn yêu họ, bản thân mày biết rõ điều đó nhất, đúng chứ? Nhưng tao hỏi mày, mày có thể vì tiếng yêu đó mà chấp nhận tha thứ cho họ sau tất cả mọi chuyện không?”

Takemichi không trả lời lại y mà cứ cúi gằm mặt trầm ngâm, Kousho cũng đoán được cái phản ứng ấy của cậu, y nói tiếp

“Chuyện tình cảm của mày tao không chen vô nhiều nhưng tao khuyên mày, mày đừng vì một phút biết lỗi của họ mà gật đầu cho qua tất cả mọi chuyện, rồi sau cùng mày cũng vẫn là người ôm nhiều nỗi đau nhất thôi”

Mỗi lần trò chuyện với Kousho thì cậu cứ như tìm được cách giải quyết cho chuyện của mình, thường ngày có thể Kousho rất điên khùng nhưng mỗi lần cậu cần giúp đỡ với cái mớ cảm xúc lúc nào cũng như một mớ bòng bông thì y sẽ luôn là người giúp cậu gỡ rối, có thể nói y là một người đưa ra lời khuyên rất tốt đấy chứ. Cậu không đáp lại lời y mà chỉ cong môi cười nhẹ rồi gật đầu thay cho lời nói, Kousho thấy vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn được một chút, y vui đùa mà đưa tay vò tóc cậu

“Xuống nhà đi, người yêu ông chú mới đem đồ ăn đến cho mày đấy”

Nói rồi Kousho liền đứng lên rời đi trước, Takemichi vừa chỉnh lại mái tóc đã bị y vò cho rối bời vừa nhìn y bước ra khỏi phòng, cậu cười khổ một cái rồi đặt chiếc hộp về vị trí cũ sau đó mới lật đật đứng dậy tắt đèn phòng bước ra khỏi phòng đóng cửa lại mà chạy nhanh xuống phòng bếp đang liên tục vang lên tiếng cười nói kia