[AllTake] Bình Yên?

Chương 54




"Takemichi!"

Takemichi khó khăn quay đầu lại.Là Hinata,cô ấy có vẻ bị đánh thức bởi tiếng la của cậu.Takemichi mơ hồ nhìn xung quanh,cái mùi thuốc sát trùng này.....cậu ghét nó.Takemichi nhăn mặt,một tay chống ra đằng sau cố gắng ngồi dậy.Hinata thấy vậy hốt hoảng,tay đỡ lưng cậu lên,giọng lo lắng nói:

"Cẩn thận đấy!Cậu đang bị thương đó.Cậu có sao không?"

Takemichi ngồi dậy liền dựa vào thành giường,quay lại cười trìu mến nói:

"Ừm,cảm ơn cậu.Tớ không sao."

Hinata bất động một lúc,cô vô thức chạm vào mặt đang bị dán băng của Takemichi,tay cứ thế xoa xoa,lâu lâu lại chạm nhẹ vào vết thương hỏi:

"Có đau không?"

Takemichi cười tinh nghịch nói đùa một câu:

"Không đau!Bàn tay Hina-chan đã xóa tan nỗi đau của tớ!"

Hinata cẩn thận dùng hai tay nâng mặt Takemichi đối mặt của bản thân,cười nhẹ một cái rồi tiếp tục xoa đầu cậu.

"Vậy sao."

Takemichi tất nhiên là không từ chối những cái chạm ấy của cô người yêu nhỏ(kiếp trước) của mình rồi.Cậu im lặng cứ thế để cho cô nghịch tóc của mình.Đang trong cơ mê man thì bỗng Takemichi giật mình mổ cái rồi hỏi:

"Mà...tại sao tớ lại ở bệnh viện thế?"

Hành động của Hinata ngừng lại,cô từ từ rút tay rời khỏi đám tóc vàng kia,bất ngờ nhìn cậu:

"Cấu thật sự không nhớ sao?"

Takemichi gật gật đầu.

______________________________
Đêm hôm qua

"Takemichi!Cố lên!Takemichi!Hina biết Takemichi sẽ làm được mà!"

Emma và Hinata cuối cùng cũng chạy đến nơi,thấy Takemichi đang điên cuồng lao đầu đến chỗ của Draken.Tay cầm hộp cứu thương mà run rẩy.

Ngay khi cô mới cất giọng,Takemichi bỗng có chút khác đi,có thể là do cô ảo tưởng nhưng có vẻ tóc độ cậu ấy tăng lên.

Đôi mắt sáng chói mà cô luôn yêu quý đã biết mất,vẫn là màu xanh ấy nhưng nhìn như màu của đáy biển,u ám và tăm tối.Takemichi tứng giận gầm lên:

"Kiyomasa chết đi."

Cơ thể cậu húc vào người kia,Draken bị tiếng la cậu dọa cho giật mình.Hắn quay lại nhìn thì thấy một tên trong có vẻ ôn yếu đang nằm ra đất.Takemichi nhầm tên này với Kiyomasa sao?

Một cơn đau dữ dội truyền từ bụng,chân và đặc biệt là đầu, khiến Draken ngã khụy xuống.Ban nãy do áo xuất mà bị một tên đánh vỡ đầu.Từng dòng máu tươi cứ chảy xuống liên hồi.Thầm chửi mẹ kiếp một cái.Takemichi vô hồn đi đến vác Draken đi dưới cơn mưa,Draken bị đau mà khó khăn nói:

'Takemichi mau thả tao xuống..."

"Takemichi mau thả tao xuống đi!"

"Im lặng."

Mắt Takemichi không một chút ánh sáng,giọng chứa đầy lạnh lẽo mà nói.Draken nhìn vào con mắt như hố đen kia mà nuốt nước bọt một cái.

"Gì đây,gì đây.Mày vẫn chưa chết sao Draken-chan?"

Đi được một lúc thì từ đâu một cái giọng đầy ngứa đòn vang lên,gã Kiyomasa đi đến trướt mặt cậu,gã ta cùng vài tên đàn em cười ha hả với nhau,trên tay gã là con dao sắc bén.Draken nhíu mày tức giận,hắn không tài nào di chuyển được cả cơ thể đau nhức đến khó tả.

Chả nói gì nhiều,Takemichi buông Draken xuống,Draken dùng một tay chống xuống đất để giữ vững cơ thể,phía sau phát ra tiếng chân đầy vội vã,quay lại nhìn thì hắn liền bất ngờ trước sự xuất hiện của Emma và Hina,trên tay là họp cứu thương nhỏ,cả hai đồng loạt quỳ xuống,Emma đôi nắt đỏ hoe không ngừng khóc nấc lên.Hina thì bình tĩnh hơn,cô thành thục sát trùng các vết thương và băng bó tạm thời để cầm máu.Cô ngó xung quanh rồi nghiêm túc nói:

"Đừng lo,xe cứu sắp đến rồi cố lên,đừng có cử động vết thương sẽ hở thêm đó."

Draken bị một màn này làm cho ngẫn người.Tại sao xe cứu thương lại đến sớm thế?Chợt nhớ ra điều gì đó,Draken quay mặt lại phía Takemichi đang dứng đối mặt với tên Kiyomasa kia,lo lằng nói:

"Takemichi thì sao?"

Emma tức giận cóc đầu hắn một cái,ra sức trách móc:

"Tên ngốc này!Đã bảo là đừng cử động mạnh mà!"

Draken lờ đi câu nói đó,một lần nữa hỏi:

"Còn Takemichi thì sao!?"

Hinata nhìn Takemichi một lúc rồi hướng ánh mắt đầy kiên định,giọng chắc nịch nói:

"Đừng lo,cậu ấy sẽ bảo vệ chúng ta."

Câu trả lời được thốt ra từ miệng của Hinata càng khiến Draken thêm hoảng loạn.Tên ngốc đó mà cứ như vậy sẽ bị thương mất.

Takemichi hướng mắt ngìn tên to lớn trước mặt,nói:

"Cút."

"Hả!?Mày nói gì hả thằng chó!?"Kiyomasa tức giận gầm lên,tay nắm lấy cổ áo của Takemichi nhấc lên.

"Tao sẽ đành mày ra bã thằng phiền phức!"

Nấm đấm to lớn của Kiyomasa hướng đến,Takemitchy chi thoăn thoắt vòng chân xung quanh tay gã,một phát vật gã ngã ra đất tạo ra một tiếng "Rầm" lớn.

Xong,cậu chỉ đừng lên phủi phủi bụi.Draken thấy vậy àm trong đầu đầy hoang mang.Đây là ai?Người nhìn ốm yếu và cái người đang trước mắt hắn có phải cùng một người không!?

Takemichi đi lại,cúi xuống lấy dao của gã Kiyomasa,sát khí như quỷ quay lại nhìn đám phía sau.Đám đó ôm nhau run cầm cập,nước mặt nước mũi giàn giụa tren khuôn mặt sợ hãi của mấy tên đó.Kiyomasa bị quật ngã đương nhiên không chấp nhận,nhanh nhẹn đứng lên thì bị Takemichi nhanh hơn một bước mà bóp mạnh khuôn mặt của gã,con dao trên tay hướng gần đến mắt trái của gã,chỉ cấn nhích thêm một chút thôi thì có lẽ màng mắt cảu ngã sẽ vỡ,Draken hốt hoảng ngăn lại:

"Takemichi đừng dại dột!"