[AllTake] Bình Yên?

Chương 31: Cuộc gặp gỡ bất ngờ




"Đánh hay lắm."

Giọng nói của ai đó cộng với tiếng vỗ tay 'bôm bốp'.

Cậu ngước nhìn lên,2 bóng dáng cao lớn đang dựa tường nhìn cậu cười tủm tỉm.

Do mới từ bóng tối đi ra nên cậu nhíu mắt khi nhìn ra khu vực có ánh sáng,ánh sáng chói đến nổi khó có thể nhìn rõ mặt họ.Cậu theo bản năng của mình nói:

"À,cảm ơn vì lời khen."

Cậu lấy tay che bớt đi ánh sáng để có thể nhìn rõ 2 người đối diện kia.Đôi mắt cuối cùng cũng thích nghi được với ánh sáng,cậu cuối cùng cũng nhìn rõ hơn được một chút.

!!!!

"Mày là ai thế?Trông mày có vẻ mạnh."Nam nhân đối diện nói

"Không,tao không có mạng.Chỉ biết một chút về đánh nhau thôi."

Cậu cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở,cuộc gặp gỡ này thật sự quá bất ngờ rồi!Sao lại gặp họ ở đây cơ chứ!?

"Vậy sao?Mày muốn gia nhập với tao không?"

"Gia nhập?Gia nhập gì cơ?"

Cậu khó hiểu hỏi.Gia nhập gì cơ?Băng đảng hay nhóm côn đồ nào ấy hả?

Trước sự khó hiểu của cậu,nam nhân tóc dài phía trước vẫn ôn nhu giải thích:

"Bọn tao rất mạnh và tao muốn mày đi cùng tao."

"Nhóm bất lương sao?"

"Hưm?Nó không giống một nhóm cho lắm vì chỉ có 2 người bọn tao thôi và nếu mày gia nhập sẽ là 3."

"A.Xin lỗi,tao không muốn liên quan đến bất lương đâu.Với lại tao xin phép đi trước nhé."

Nói rồi cậu tính chạy đi.Họ đứng ra cản đường cậu,từ đâu rút ra một cây baton dài màu đen chỉ về phía cậu,cười cười nói:

"Mày không có quyền từ chối đâu."

Cậu rụt rè lùi lại vài bước,phía sau giờ là ngỏ cụt.Bức tường chắn phía sau khá cao khó có thể trèo qua được,con đường duy nhất có thể thoát thì bọn họ đã chặn rồi.Cậu tay ôm con mèo bối rối suy nghĩ.Nam nhân kia vẫn cười cười,tay cầm baton chỉ về phía cậu:

"Mày có 2 lựa chọn,1 là gia nhập với tao,2 là tao sẽ đánh mày ngay tại đây."

Cậu nhìn qua nhìn lại xem xét địa hình,trong đầu cố gắng sắp xếp lại kế hoạch trốn thoát.Chơi liều thôi đó là cách duy nhất để thoát ra!

Cậu ôm Nikko chạy nhanh về phía 2 nam nhân kia,nam nhân cầm gậy cười híp mắt lại,tay quất vào người cậu.

"A re?đâu rồi?"

Cậu thiếu niên lùn lùn bỗng biến mất ngay trước mặt hắn.Nam nhân vội vàng quay lại thì thấy cậu đã chạy đi một đoạn xa.Hóa ra hồi nãy cậu ta lợi dụng chiều cao của mình trượt qua hai chân gã.Ôi cao quá cũng khổ,mất con mồi ngon như thế này.Uổng quá.

"Cậu ta chạy mất rồi."

Nam nhân kế bên nãy giờ chưa nói gì lên tiếng.

"Kệ đi,lỡ tay đánh mất rồi thì thôi vậy.Có duyên lỡ đâu lại gặp nhau thì sao?"

Nam nhân tóc dài vui vẻ cất cây gậy baton vào trong,đi theo hướng ngước lại của cậu.

"Mà em thấy thằng đó có gì đặc biệt đâu mà anh lại mời nó?Em thấy thằng đó quá yếu đó,chắc chỉ với một đấm thôi cũng ngã rồi,nãy đáng được bọn kia chắc do may mắn mà thôi."

Nam nhân tóc 2 màu xen kẽ nhau khinh thường nói.

"Hể?Em không thích cậu ta nhưng anh thích,vậy thôi."

"Hừ,dù anh có chấp nhận thằng đó đi chăng nữa nhưng em chả muốn nó đi với chúng ta."

"Một ngày nào đó em sẽ hối hận với lời nói của mình đó."

"Em chả bao giờ hối hận thứ gì cả."

"Được vậy em chờ đi."

Cuộc hội thoại kết thúc,cả hai dạo bước trên con đường vắng người.
______________________________
"Phù,xa vậy chắc họ không đuổi đâu nhỉ?"

Cậu Takemichi chống tay lên tường thở hổn hển,quay lại phái sau nhìn,không có ai cả chắc an toàn rồi.

Nhưng sao lại gặp họ nhỉ?Nếu theo như mấy kiếp trước thì cậu sẽ gặp họ vào tháng 10,kiếp này cậu chỉ sửa đổi là đến thăm Samiyari và Yami vào buổi trưa thôi,ai ngờ gặp đàm côn đồ và họ.Đúng là xui xẻo mà.

Đi một đoạn nữa cũng về đến nhà,cậu cất giày để lên kệ,mệt mỏi đi vào trong.

"Takemichi?Con bị làm sao thế?Sao cả người lắm lem bụi thế này?Con bị ai bắt nạt sao?"

Mới nghe tiếng cửa bà Hanagaki vui vẻ ra đón mặt trời nhỏ của mình liền thấy cậu toàn thân bụi bẩn,quần áo thì xộc xệch.

Cậu lên tiếng trấn an mẹ của mình:

"Con không sao đâu mẹ à,chỉ là đi bị trượt chân thôi."

"Trời ơi,mai mốt nhớ đi cho cẩn thận vào,con đi tắm rửa đi rồi ăn tối."

"Vâng"

Cậu vứt cặp lên ghế sờ,lấy đồ mới vào nhà tắm cùng với Nikko.
______________________________
Bên trong phòng tắm,cậu đang ngâm mình trong bồn tằm đầy những bọt xà phòng trắng xoa.Nikko thì để cho cơ thể mình trôi nổi trên nước.Cậu nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mát lạnh và thoải mái.

Cậu bỗng nhiên bế Nikko giơ cao lên khiến cho nó kêu 'meo meo' vài tiếng.Cậu mông lung gỏi:

"Nè Nikko,cuộc đời tao sẽ ra sao đây?Có quá nhiều thứ xảy ra ngoài suy đoán của tao."

Con mèo vẫn nhắm mắt nghe cậu nói.Thấy nó im lặng chẳng nó gì cậu lại thả nó xuống nước.

"Mày có thấy thế giới này bất công lắm không?"

"Meow."

"Sao ông trời lại thích lấy đi hạnh phúc của mọi người thế?Tao ước gì mình thông minh giống Kisaki để có thể lập ra thật nhiều kế hoạch để cứu họ."

"Mèo~"

Đang thư thái trong bồn tắm bỗng cậu mở to mắt lên,đứng bật dậy,bế xốc Nikko lên khiến nó giật mình,hưng khởi nói:

"Đúng rồi!Cuộc đời vốn không công bằng rồi!Thay vì than vãn về vấn đề đó thì tao sẽ đứng lên và đấu tranh để đòi lại thái công bằng đó!"

"Và mày sẽ là chiến hữu của tao Nikko!"

"Méo!~"
______________________________
Bên ngoài phòng tắm,bà Hanagaki vừa nấu ăn vừa cười nhẹ nói:

"Cuối cùng,con mình vẫn là một mặt trời nhỏ kiên cường nhất!"