[Alltake] Ánh Sáng Của Tia Hy Vọng

Chương 34




-" Không, không Akane - san! Là chị phải không?! Là chị thật mà phải không?!!!"


-" Kokonoi! Đó không phải là chị Akane, chị ấy chết rồi!!!"


Kokonoi như phát điên lên, muốn chạy tới gần chỗ của 'Akane' liền bị Inuipee ngăn lại, dù có vui mừng đến đâu gã vẫn nhận ra được đây là một sự nguy hiểm không lường trước được.


-" Không, chị ấy chưa chết! Chị ấy ở ngay kia mà, ngay kia mà!"


Hắn hoàn toàn bị kích động bởi người trước mắt. Nắm chặt bả vai của Inuipee mà lắc mạnh, gần như mất khống chế.


-" Không, mày điên rồi Kokonoi! Người trước mắt không phải chị ấy, căn bản ngay từ đầu Akane thật sự đã chết rồi!!!"


-" MÀY IM ĐI! AKANE THẬT SỰ CHƯA CHẾT! HÃY NÓI ĐÚNG ĐI INUI!!!"


Hắn vừa dứt lời liền ăn trọn một cú đấm từ bạn của mình, Mikey ở một bên lòng như lửa đốt, hắn không đoán được rằng việc này sẽ xảy ra.


-" Inui....mày còn yêu Takemichi không? Hay vẫn còn vương vấn tình cũ?! Trả lời tao đi! HẢ!?"


Lần này đến lượt Inuipee nổi điên, gã lao vào nắm chặt cổ áo của Kokonoi, gân xanh trên mặt nổi hết cả lên.


-" Không, Akane chưa chết.... Nếu chị ấy chết...vậy...Takemichi cũng chết lần nữa rồi ư?"


Hắn như một xác sống, không dám nhìn thẳng mặt gã, ánh mắt trở nên vô hồn khi nghĩ về người con trai hắn yêu mà lại không biết những lời bản thân nói sẽ dẫn đến một thảm kịch cho sau này.


-" NGẬM MIỆNG LẠI KOKO!!!"


Lời vừa nói ra, hắn liền bị Mikey đấm thẳng vào mặt, đến khi bị đánh lần 2, Kokonoi mới ý thức được những lời mình vừa nói, sợ hãi quay mặt về phía Takemichi, nhưng nhận lại là hình ảnh cậu đang thoi thóp.


-" Mày bị điên à Koko!!!"


Draken như sắp không giữ được bình tĩnh, hai mắt hiện lên tơ máu, gân xanh nổi hết lên như muốn giết người.


'Akane' nhìn một màn gà bay chó sủa này, miệng liền nhếch lên một nụ cười chế giễu, chợt một tên đàn em chạy tới, nói nhỏ vào tai 'cô', Akane liền ngưng cười, chán nản mà lớn tiếng.


-" TRẬN CHIẾN HÔM NAY COI NHƯ CÁC NGƯƠI THẮNG VẬY HA."


Nói rồi tất cả đều rút lui trong sự hoang mang của tất cả mọi người, việc này là sao đây? Hẹn ra đây để chiến mà chưa phân thắng bại xong đã nhận thua?


Cô ta đây là muốn gây lục đục nội bộ hay còn một ẩn ý nào khác?


-" Tch...khốn nạn!!!"


-" Mau đưa Takemichi đến bệnh viện trước đã."


Baji tức giận đá thẳng vào cái thùng sắt ở bên cạnh, Ran liền nhanh chân chạy đến ẵm cậu lên để đưa đến bệnh viện.


----------------------------------------------------


-" Aiz...Souji, cô cũng kì thật, bảo tôi đi gây chiến xong giờ lại lôi tôi về?!"


-" Haha...xin lỗi, nhưng lần này phải nhờ tới cậu thì mọi việc mới được giải quyết nhanh chứ."


Souji vừa cười vừa nói, xong ánh mắt lại nhìn vài tập hồ sơ, nói cách khác là một tập kế hoạch đã được chuẩn bị sẵn.


-" Xì ~ chán chết được , tôi còn chưa được đánh nữa."


-" Vậy thì giờ cho cậu đánh, băm nhuyễn tên đã đập thẳng vào lưng của Takemichi ra đi."


-" Cô nói tôi mới nhớ, nhưng đó chẳng phải là kế hoạch của cô sao?"


-" Đúng là kế hoạch của tôi, nhưng tôi vẫn không quá thích điều đó, vì vết thương rất nặng."


-" Rồi biết rồi."


-" À mà trước khi đi....nhớ thay cái váy ra nha, bậc thầy hóa trang, Hanagaki Hoshiro - kun!"


-" Điều đó là đương nhiên rồi."


Kẻ tên Hoshiro cười ngả ngớn rồi lại xoay người rời đi, cô nhìn vậy cũng chỉ cười, nhưng nụ cười ấy không mang một ý nghĩa nào cả.


-" Mọi chuyện sẽ được diễn ra theo như kế hoạch thôi. Bởi vì, từ giờ tôi là người nắm giữ bàn cờ này."


Nói rồi Souji vứt tập kế hoạch vào sọt rác, người thông minh, luôn là kẻ đi trước, mọi kế hoạch đều nằm trong bộ não này. Đúng, Souji là một kẻ thông minh, cô biết nắm bắt điểm yếu của từng người, vậy nên rất khó đối phó.


Ngay từ lúc đầu, mọi nước đi của họ đều đã bị cô nắm thóp rồi, vậy rồi ngươi sẽ thay đổi hướng đi như thế nào đây Kisaki Tetta. Một kẻ thông minh khác, ngoài ta.


-" Giáng sinh vui vẻ ~"


---------------------------------------------------------


Ngay cái khoảnh khắc tôi ngã xuống, tôi liền nhận ra một điều lạ.


Ngay khi tôi thấy được khuôn mặt của kẻ đó, tâm trí tôi gần như là hoảng loạn


Bởi vì khuôn mặt đó thật quen thuộc, rất quen... Nhưng sao Kokonoi và Inuipee lại tuyệt vọng đến thế kia...


Sao họ lại làm ầm lên như vậy... Tại sao Kokonoi lại như một kẻ điên như thế...?


Điều gì đã xảy ra?


-" .......Takemichi cũng chết một lần nữa rồi ư?"


Ngay khi câu nói ấy vừa dứt ra, mọi ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía tôi.


Tôi không hiểu....tôi đã từng chết rồi sao, tại sao cậu ấy lại nói thế...


Tại sao trong tim tôi lại đau đến thế này, nó đau lắm...


Họ đối với tôi là loại cảm xúc gì, đôi lúc lại cảm thấy quen thuộc, nhưng lại chưa từng biết đến nhau...


Nhưng ngay từ đầu tất cả đều muốn tiến đến gần tôi, ngay vừa mới gặp, tất cả đều như là đã thân thuộc với tôi lắm rồi vậy...


Tôi thật sự không hiểu, tại sao ngay từ lúc bắt đầu lại đối xử tốt với tôi như vậy.


Để rồi khiến tôi sinh ra cái thứ cảm xúc đau đớn đó, tại sao vậy...?


Nó đau quá, thể xác cũng đau, trái tim mày cũng đau...ngay cái ngày ấy tôi đã không còn biết đau là gì nữa rồi...


Tôi tuyệt vọng, chán ghét thế giới này, không muốn phải cầu cứu những kẻ không thể bảo vệ tôi thêm một lần nào nữa.


Nhưng các cậu lại bước vào đời tôi như thể đó là điều đương nhiên, khiến tôi tin tưởng...


Nhưng tôi hiểu, tôi hiểu rằng thứ gì cũng có cái giá của nó hết, tôi biết, rồi sẽ đến một ngày, các người cũng sẽ rời bỏ tôi mà đi thôi.


Nhưng lần này tôi lại lưu luyến đến thế, lưu luyến cái cảm giác ấm áp của các người...


Và cái cảm giác ấy...sẽ không tồn tại lâu đâu, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu...tôi đã không có tư cách để tiếp nhận cái thứ gọi là tình cảm ấy rồi. 


-------------------------------------


Một chap cực ngắn, tui xin lỗi, xin lỗi :'//