[Alltake] Ánh Sáng Của Tia Hy Vọng

Chương 31




Takemichi sau khi ra khỏi nhà liền ghé đến một cửa hàng bán hoa, cửa quán vừa mở ra chị chủ quán liền mỉm cười lên tiếng.


' RING - RING '


-" Kính chào quý khách... A! Takemichi đấy à! Năm nay lại đến mua hoa sao?"


-" À dạ vâng..."


Cậu nghe thế liền cười xòa, đưa tay lên gãi má, chợt cậu chú ý đến mấy bông cúc trắng, cả cơ thể hơi khựng lại đôi chút.


-" Năm nay em muốn mua hoa gì?"


-" Ừm... Chị lấy cho em hoa cúc trắng được không ạ? Mấy cái còn lại vẫn như cũ nha chị."


Nói rồi cậu đưa tay chỉ về phía những bông hoa kia, rồi mỉm cười nhẹ. Chị chủ quán nghe thế cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn mỉm cười gật đầu.


-" Vẫn 2 bó hoa đúng chứ?"


-" Năm nay... Lấy thêm cho em một bó nữa được không chị? Và thêm một chậu hoa ___"


Ánh mắt có chút đượm buồn, cậu vẫn mải mê chăm chú nhìn những bông hoa cúc trắng kia. Nhìn cảnh này, chị chủ quán cũng không nói gì, chỉ đi gói 3 bó hoa lại cho cậu.


Một lúc sau, Takemichi bước ra khỏi cửa hàng, đi về phía con đường quen thuộc. Rồi suy nghĩ vu vơ gì đó, xong lại nở nụ cười tự giễu.


-" Lại nữa rồi...ha.."


--------------------------------------------------------


-" Mama, loài hoa có nhiều ý nghĩa thật đấy ạ!"


-" Hưm...đúng thật nah~"


-" Vậy mẹ thích hoa gì nhất ạ?"


-" Có lẽ, là hoa diên vĩ."


-" Vì sao ạ?"


-" Vì... Nó tượng trưng cho sự mạnh mẽ, hùng hồn và tuổi trẻ..."


-" Ể? Khó hiểu vậy?"


-" Pftttt... Con chỉ cần biết phải luôn mạnh mẽ và tôn trọng tuổi trẻ đáng giá của bản thân là được..."


-" Vâng ạ ~"


Nói rồi người phụ nữ tóc đen xõa dài đó xoa xoa mái tóc cậu, hình ảnh trở nên mờ nhạt dần, chỉ hiện rõ mỗi nụ cười của người đó.


........................


-" Mẹ này, mẹ thích hoa gì nhất vậy?"


-" Hoa sao, ta cũng không rõ nữa, nhưng chắc là hoa Sử Quân Tử"


-" Vì sao ạ?"


-" Mỗi loài hoa đều có một ý nghĩa riêng, nhưng ta luôn nhắm đến một ý nghĩa để tồn tại bên trong nó... là biểu tượng của sự kiên định, trung kiên, chính trực và thẳng thắng. Hiên ngang trước số phận dù có nhiều phong ba, bão táp dập vùi."


-".....nó hợp với mẹ thật đấy..."


-" Thật sao? Hì hì ..!"


Cậu mỉm cười nhẹ, nụ cười rực rỡ sớm mai, nụ cười hồn nhiên của tuổi trẻ, nhưng không còn là nụ cười ngốc nghếch lúc nào nữa rồi...


............................


-" Bà ơi.... Bà thích loài hoa gì nhất vậy?"


-" Hoa sao? Ta không hứng thú."


-" Không hứng thú? Một loài thôi cũng được mà?"


-" ...nếu vậy, chắc là hoa Dạ Lan Hương "


-" Hửm? Vì sao?"


-" Loài hoa này được xem là biểu tượng của tình yêu tuổi trẻ, ngây thơ và có phần dại khờ."


-" Hể? Bà mà cũng nghĩ được như thế sao? Haha..."


-" Thằng nhóc này, thật là... Nhưng mà, ta luôn tôn trọng cái ý nghĩa đó, nhóc cũng vậy, tôn trọng tình yêu tuổi trẻ, đừng đánh mất nó, không là sẽ hối hận đấy!"


-"...Vâng ~.... Nhưng mà, chắc sẽ không được đâu nhỉ..."


Ánh mắt không chút gợn sóng nhìn về phương xa, nụ cười ấy...đã không còn tồn tại nữa rồi.


-----------------------------------------------------


Cậu đi thẳng đến một nghĩa trang, ghé vào trong, đi thẳng đến hai ngôi mộ kề sát nhau. Bên cạnh mỗi ngôi mộ là một chậu hoa đã tàn.


Cậu đặt lên mỗi ngôi mộ một bó hoa cúc trắng, rồi lại đặt thêm một chậu hoa Diên Vĩ.


-" Hai người thấy con ngốc không, lúc nào cũng đem hoa đến, dù biết nó sẽ tàn rất nhanh, nhất là giữa cái thời tiết này... Nhưng biết làm sao giờ,... Bởi vì cả hai, à không..là cả ba mới đúng, cả ba người, đều ra đi vào mùa đông mà "


Vừa nói, cậu vừa ngồi xuống nền tuyết trắng, ánh mắt có chút mệt mỏi mà nhìn về hai tấm ảnh trên bia mộ.


-" Con có thể nói, mình là khắc tinh của mùa đông được không?"


-"... Con ghét điều đấy, nhưng lại chẳng thể làm được gì."


-" Con trai của hai người thật vô dụng, dù hai người mẹ của nó lại giỏi giang đến thế cơ mà...haha...."


-" Đúng chứ....mẹ, mẹ nuôi..."


Nói rồi cậu nhìn về phần mộ trống vắng cậu đã để im nó được gần 10 năm rồi. Nhẹ nhàng đứng dậy, cầm theo bó hoa cúc trắng trên tay, Takemichi nở một nụ cười nhẹ mà nói.


-" Chắc đã đến lúc, con nên trồng một dàn hoa Sử Quân Tử ở đây rồi nhỉ?"


Cậu xoay người bước đi, bóng dáng nhỏ bé ấy càng trở nên cô đơn hơn, hình bóng ấy thật khiến người ta muốn an ủi.


Sau khi cậu đi được một lúc, một người khác liền tiến vào trong, đặt lên hai ngôi mộ kia hai bó hoa ly trắng.


-" Cảm ơn hai người... Mẹ, dì..."


-------------------------------------------------------


Lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ hồi sáng cậu đem theo, dò lại địa chỉ nơi mình đang đứng. Khi thấy đã đúng nơi, Takemichi liền tiến vào trong, đi đến trước một ngôi mộ khác, khá xa so với nơi cậu vừa đến.


-" Bà già, tôi đến rồi, đem theo cả loài hoa bà thích nè!"


Đặt bó hoa cúc trắng cùng chậu hoa Dạ Lan Hương xuống, Takemichi nở một nụ cười vui vẻ, có chút ngây thơ cùng sự mệt mỏi đối diện với ngôi mộ ấy.


-" Bà cũng lạ thật đấy, đuổi tôi đi xong giờ lại ngồi đấy, sao không tức giận với tôi nữa đi!"


-" ..... Tôi muốn nghe tiếng của bà đấy, bà già à...."


Nói rồi cậu cuối gầm mặt xuống, trầm mặt một chút, rồi lại nhìn tấm bia mộ đó 1 giờ đồng hồ.


Những bông tuyết trắng vẫn liên tục rơi, dần dần phủ hết cả một mảng vai cậu. Đến khi có một người đàn ông đi tới, vỗ nhẹ vai cậu, Takemichi mới chợt nhận ra.


-" Này cậu bé, tôi thấy cậu ngồi đấy cũng lâu rồi, cậu nên về được rồi đấy, hôm nay là giáng sinh, hãy vui vẻ lên."


-" Vui vẻ... Vâng..."


Takemichi nghe vậy thầm tự giễu, rồi đứng dậy, cảm ơn người đàn ông đó, rồi đi ra khỏi nghĩa trang.


Từng bước nặng nhọc đi trên con đường phủ đấy tuyết trắng, những gia đình, cặp đôi đang đi cùng chơi cùng nhau, tiếng cười đùa thật hạnh phúc.


Chợt bụng cậu đánh trống liên hồi, Takemichi đưa mắt lên nhìn chiếc điện thoại trên tay, bật nó lên xem thì khá ngạc nhiên, cậu không ngờ bản thân đã đi lâu đến vậy.


13h08' rồi ư?


Cất điện thoại vào túi, cậu đi đến một cửa hàng để ăn trưa. Nhưng vì là giáng sinh nên quán rất đông, bàn cũng đã hết chỗ ngồi rồi, những bàn để trống cũng đã được đặt trước, Takemichi chỉ có thể thở dài, mua một phần hamburger mang về.


Ghé sang một công viên gần đó, ngồi xuống cái xích đu, cậu vừa gặm một miếng bánh.


Ngon thật....


Nhưng cô đơn quá nhỉ?


Ăn xong cái bánh, cậu liền đứng dậy đi dạo tiếp, coi như hôm nay đi chơi một mình vậy. Nhưng cậu nào hay biết, luôn có một người dõi theo cậu, chỉ là không dám đối mặt thôi.


------------------------------------------------------


Hình ảnh em lẽ loi đứng đó, tim tôi đau lắm. Nhưng tôi có thể làm được gì đây,
Chỉ có thể dõi theo hình bóng của em, che chở cho em từ phía sau. Nhiều lúc tôi muốn nói với em rằng
"Em không hề cô đơn, bởi vì em còn có tôi..."
Nhưng tôi lại không thể làm được điều đấy... Tôi thật ngu ngốc mà...
- Trích: một kẻ vô danh -


---------------------------------------------------


Eto, thì chap sau mới bắt đầu đặt mìn dưới đất, vài chap sau thì dội boom trên đầu nha các tềnh iu :3


Tôi đang suy tính sẽ thêm Senju vào, nhưng cái lùm má mới sáng nay liền thấy mọi người bảo Senju là nữ, tôi giật mình vãi.


Nhưng không sao, tôi có thể khiến Hinata, Ema, Yuzuha thành nam thì Senju cũng không phải là vấn đề :))