[Alltake] Ánh Sáng Của Tia Hy Vọng

Chương 24




Đã gần 7h30' sáng nhưng Takemichi vẫn chưa dậy, điều này khiến Taiju rất lo vì thông thường cậu dậy rất sớm, hôm nay thì hơi lạ.


-" Takemichi? Sao vậy em? Đã 7h30' sáng rồi đấy..."


Hắn đi đến cửa phòng cậu, gõ cửa nói vọng vào. Nghe vậy, người nằm trên giường mới có động tĩnh, cố gắng ngồi dậy, bước chân ra khỏi giường.


Vừa định đứng lên đã không còn sức lực mà ngồi thụp xuống, tạo tiếng động lớn khiến Taiju ở bên ngoài đã lo càng lo hơn. Không nói nhiều, hắn nhanh tay mở cửa phòng ra.


Trên chiếc giường đã không còn bóng dáng của cậu, nhìn xuống thì thấy cậu đang gục xuống đất. Hắn giật mình mà chạy tới, theo bản năng mà muốn ôm cậu lên.


-" Chậc....nóng!!!"


Vừa đụng vào thân nhiệt cậu, liền khiến hắn hốt hoảng, cả cơ thể cậu nóng bừng, mồ hôi đầm đìa ướt cả một mảng áo.


-" Đợi anh, anh đưa em tới bệnh viện!"


Taiju lo lắng bế em lên, tính chạy ra ngoài thì Takemichi giật góc áo của hắn, khó khăn nói.


-" Đ..đừng, em không muốn đi...bệnh viện.."


Khuôn mặt đỏ bừng vì cảm, nước mắt sinh lí cứ thế mà chày dài theo hốc mắt của cậu. Taiju nhìn một màn này chỉ có thể làm theo những gì cậu muốn.


-" Để anh bảo Hakkai xin nghỉ giúp em, mau nằm lại giường đi, anh đi mua thuốc với nấu cháo cho."


Taiju bế cậu đến bên giường, đặt nhẹ cậu xuống rồi đắp chăn lên, tiện tay lục cái nhiệt kế ở cái tủ bên cạnh giường, đo thân nhiệt cho cậu.


Làm xong hắn chạy xuống dưới nhà, gọi điện cho Hakkai nói về tình hình của cậu, rồi mặc áo khoác chạy ra ngoài mua thuốc.


Có lẽ hôm nay trời không độ Taiju rồi, vừa bước ra ngoài những hạt mưa liền rơi xuống, một lúc càng lớn hơn. Tặc lưỡi một cái, hắn liền chạy vào gara của trung cư lấy xe chạy đi.


Bên phía Takemichi, từ lúc hắn chạy đi cơ thể cậu càng lúc trở nên nóng hơn. Mồ hôi ướt đẫm chỗ cậu nằm, khó chịu ôm chặt lấy cơ thể, hơi thở một lúc trở nên nặng nề hơn.


-" Nóng...nóng quá...hức...nóng quá..."


Dù cơ thể không còn sức lực, Takemichi vẫn cố gắng đứng dậy, men theo đường tới phòng tắm. Bước đến trước cửa, vì cơ thể đã không còn sức, hơi nước che phủ trước mắt cậu, khiến cậu không thể nhìn thấy gì mà vấp chân một phát.


Cố gắng ngồi dậy một cách khó khăn, từ từ đi tới chỗ vòi sen, vì cảm thấy vướng víu, Takemichi quyết định cởi đồ ra, nhưng vì chiếc áo cậu đang mặc là áo sơmi trắng, nên phải mở từng chiếc cúc áo.


Cảm thấy phiền phức, Takemichi trực tiếp cởi quần ra trước, đến khi cởi quần ra xong, đưa tay lên tính cởi áo thì liền nghĩ lại, thôi thì mặc vậy tắm luôn cũng được.


-" Nóng...nóng...."


Takemichi không hề chú ý đến tình trạng hiện tại của bản thân, bật nước vòi sen lên, không quan tâm mình đang để nước ở mức độ nào mà trực tiếp bám vào tường, cuối gầm mặt xuống, để nước lạnh làm ướt cả thân mình.


Sàn nhà dính phải nước càng trở nên trơn trượt hơn, cậu không cẩn thận liền ngã ngửa ra sau, cơ thể theo đà mà ngã xuống.


Cứ tưởng sẽ nhận lấy cơn đau từ đầu và phần hông, khiến cậu nhắm tịt mắt lại, một lúc sau không cảm nhận được gì hết, liền từ từ mở mắt ra, trước mắt là hai cánh tay của một người đang vòng qua eo ôm cậu.


Khẽ đưa ánh mắt mệt mỏi đó ngước lên nhìn người vừa đỡ mình. Thì ra là Taiju, hắn nhìn em mà thở dài một hơi, không biết nên mắng hay lo lắng hỏi han em đây.


Lúc nãy chạy ra gara của trung cư, hắn chợt nhớ lại mình quên đem theo chìa khóa, vì căn hộ của hắn thông thường là sử dụng mã khóa vân tay hoặc nhấn mật khẩu, chứ không hay dùng chìa khóa, nên hắn theo quán tính mà quên mất.


-" T..Taiju..san.."


Takemichi khó khăn mà gọi tên hắn, điều này càng khiến hắn mệt mỏi hơn.


-' Em gọi tên anh như vậy, làm sao mà anh nỡ để em ở nhà một mình đây, chậc...'


-" Em có biết là mình đang bị bệnh không mà còn tắm nước lạnh hả?"


Taiju vừa bế vừa mắng, đem cậu vào phòng, lần này thì hay rồi, áo ướt hết rồi, giờ sao đây...


-" Ưm...nóng quá...hức.."


-" Cố..cố chịu một chút, để anh lấy quần áo cho em.."


Con mẹ nó, hắn muốn cương thật rồi, đứa nhỏ này, em đây là muốn dụ dỗ anh lúc bị bệnh sao...


Hắn đi tới gần tủ quần áo, lục tìm một chiếc áo sơmi đen cùng một chiếc quần ngắn ngang đầu gối cho cậu.


-" Nào, thay áo đi Takemichi"


Hắn đưa đồ đến chỗ của cậu, khuôn mặt đỏ bừng không biết che đi đâu. Takemichi cầm lấy áo, khó khăn gỡ từng nút áo ra. Taiju đang xoay lưng lại để cậu thay đồ, chợt đuôi áo hắn có chút giật giật.


-" Taiju- san, giúp...giúp em mặc đồ với..."


Giọng nói trong cơn mê sảng, càng khiến cậu thêm quyến rũ hơn. Taiju - san, anh mà chống chọi qua được ngày hôm nay thì con tác giả liền cho anh tấm vé danh dự trở thành đứa con rể đầu tiên trong cái nhà này :'))


Nghe cậu nói thế, mặt hắn đỏ hơn, chỉ có thể chấp nhận giúp cậu mà thôi. Xoay người lại, cuối xuống, từ từ gỡ từng chiếc cúc áo ra, đến khi gỡ chiếc nút cuối cùng, hắn có chút do dự.


Nhưng cũng đành miễn cưỡng gỡ nó ra, từ từ đem chiếc áo sơmi ném qua một bên. Amen, làm ơn giúp con thoát khỏi hôm nay, con chưa muốn đi tù đâu chúa à. Đó là suy nghĩ sâu bên trong của Taiju lúc này.


Nếu bạn bảo hắn làm quá thì bạn sai rồi, con mẹ nó, thằng nào con nào nhìn thử cái cảnh trước mắt mà không hỏny cho tôi xem nào. :))


Bình thường làn da ấy đã trắng hồng rồi, lúc bệnh đường nét trên cơ thể cậu càng rõ hơn. Vòng eo thon gọn, làn da trắng nõn, hai đầu nhũ hoa sưng đỏ lên, sương quai xanh hiện rõ ra, không còn từ gì để nói ngoài cực phẩm.


Taiju cố gắng nhịn, nhịn thật lâu, run rẩy mà cầm chiếc áo sơmi đen ở bên cạnh mặc lên cho cậu. Hắn đang rất muốn làm nhanh đây, nhưng mà, tay hắn run quá, giờ sao :'))


Má, lần đầu được nhìn cơ thể hoàn mỹ của vợ, kiêm luôn cái chức người đầu tiên, ối zồi ôi, phải là tôi là tôi ngất ngay tại chỗ rồi.


Cố gắng đóng thật nhanh mấy chiếc nút lại, đm, sao hôm nay áo sơmi nhiều nút thế. Một lúc sau cuối cùng cũng mặc xong, nhưng giờ hắn mới nhớ lại, con mẹ nó...còn quần nhỏ của cậu vẫn chưa thay, lúc nãy khi tắm cậu cũng không cởi, bây giờ hắn muốn gục ngã thật rồi....


--------------------------------------------------


Không có H mô đừng có mà trông chờ, nói trước cho đỡ bể đầu :))


Tôi hơi bị nghiện cặp này ấy chứ, nên tôi quyết định để Taiju xung phong đầu tiên, chứ tụi kia là giờ con tôi không còn nguyên vẹn nữa rồi :-D