- Anh Mikey, bộ dạng gấu trúc đó của anh sao vẫn chưa cải thiện tí nào vậy?!- Emma kinh hoàng thét.
Sau khi anh cô từ phòng trọ về cứ im lặng khác thường, đôi lúc còn đỡ đẫn nữa chứ. Tuy bộ dạng thường ngày cũng như vậy nhưng sáng hôm sau thì lại thành bộ dạng gấu trúc, mắt thâm đen cả lên mà tình trạng này kéo dài một tuần rồi chứ ít!
Cơ thể mệt mỏi đến cực độ, Mikey ngồi vào ghế, ườn người ra bàn. Đã một tuần trôi qua từ hôm đó rồi mà kí ức kia vẫn cứ đeo bám lấy em.
Thật sự quá đáng sợ! Chuyện đó ám ảnh đến độ dù đã uống thuốc nhưng em vẫn không tài nào chợp mắt được! Chỉ cần nhắm mắt lại thứ trong chiếc hộp cuối cùng lại hiện ra, quá ớn lạnh!
Em đã đem vứt hết đóng hộp cùng lời nhắn ở một nơi không ai biết, ngay sau đó đã ngay lập tức báo cho Haruto. Cậu ta cũng bảo là sẽ giải quyết nhưng ai ngờ...
Mấy hôm trước.
Tiếng điện thoại reo lên cùng với màn hình hiện tên "Haruto". Mikey nhanh chóng bắt máy.
- Sao rồi?
- Mikey,...
- Người quen của mày, ai quen cũng đáng sợ hết!
Hả? Là sao?
- Lần nay không giúp được cho mày rồi!...
Đồng tử đen co rút, mồ hôi tay tuôn ra thể hiện sự lo lắng. Không giúp được?!
- Cái việc gửi bưu kiện đến chỗ mày hoàn toàn không phạm đến giao dịch của bọn tao...
Không phạm đến sao? Rõ là... Rõ là...
- Rõ là đã phạm đến rồi!
- Không, không phạm! Giao dịch của bọn tao được lập ra với điều kiện là bọn họ không được gặp mày hay đến gần mày chứ không có điều kiện nào nói về việc không được quấy rồi mày cả. Haha... Cả tao cũng không ngờ bọn đó sẽ lách luật kiểu này!
Bàn tay nắm chặt lấy cái điện thoại như muốn bóp nát nó, cắn môi dưới như muốn xé nát lấy nó. Quả thật... Không hề có!
----------
- Anh Izana, là anh đã khiến cho anh Mikey trở thành bộ dạng gấu trúc thế này đúng không?
Izana bước ra từ phòng tắm, trên mái tóc trắng còn rơi vài gọt nước, trên vai vắt cái khăn tắm, nhíu mày nói:
- Tao làm mẹ gì nó?! Đi ất ơ ở đâu rồi về, trở thành vậy chứ trách gì?
Emma nhíu mày, trách mắng lại Izana mà Izana cũng chẳng vừa, Emma nói câu nào phản bác lại câu đó khiến cho cô tức xì khói. Mikey nằm trên bàn giữa chiến trường ngôn luận chỉ có thể giả điếc. Cả hai cứ vậy cho đến khi ông quát cho mới ngừng.
...
Đôi mắt đen nhanh chóng bắt gặp thân ảnh tóc vàng vuốt keo, mặc một cái áo thun trẻ trâu cùng quần jean ngắn đang đứng dựa vào tường. Lắc đầu xua tan đi kí ức tối hôm qua, cố gắng để bản thân trong trạng thái tốt nhất, em bước đến chỗ cậu gọi:
Takemichi quay qua, ánh mắt xanh sáng rực lên.
- Mikey!
- Gọi tao có chuyện gì không? Nhanh đi, tao còn có hẹn khác.
Takemichi nghe thế thì hoảng loạn:
- X-Xin lỗi! Chuyện là...
Tự nhiên mặt cậu lại đỏ lên khiến cho em có chút hoang mang.
- M-Mày... Hè... Này m-mày... Có muốn đi biển với bọn tao không?
Mikey ngớ người. Đi biển? Đi biển với Toman?
Một đề nghị không tệ!
- Được!
Takemichi ngay lập tức rạng ngời, cảm tưởng như tỏa ra ánh nắng chói sáng mắt người, cậu vui đến độ bàn tay giơ ye ngay trước mặt của em. Được rồi! Đồng ý rồi!
Mikey có chút buồn cười với bộ dạng này của Takemichi. Đồng ý đi cùng thôi mà đã vui đến vậy sao? Cũng... Dễ thương quá đấy!
Takemichi nhìn em, cười tươi nói:
- Đừng rút lời đấy, Mikey!
Một cảm giác xao động lan tỏa trong các tế bào trước nụ cười của cậu. Đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp đập mạnh bạo của trái tim. Gì đây?
...
Đẩy cửa bước vào bên trong quán ăn, cái đầu nhỏ ngó quanh một lúc liền nhận ra bàn có con người tóc vàng được tết thành bím, cạo hai bên đầu, một bên thái dương mang hình xăm con rồng đặc trưng, trước mặt còn xõa ra vài cọng tóc, mặc một chiếc áo khoác dài có hoa văn đang ngồi.
- Kenchin!- Mikey gọi lớn.
Nghe thấy biệt danh quen thuộc đặc biệt chỉ mình người đó gọi, Draken ngay lập tức nhìn về hướng phát ra tiếng gọi.
Hình ảnh con người nhỏ tóc vàng cắt ngắn rẽ ngôi giữa, khoác lên mình một bộ đồ ngủ Kimono màu xanh lá nhạt cùng một đôi dép lào, phần cổ áo khoét đến ngực để lộ phần xương quai xanh tinh tế. Có lẽ vì đã quá quen với bộ dạng này nên cũng không quá bất ngờ!
- Đến trễ quá đấy!
Hẹn nhau giờ kia mà tận nửa tiếng sau em mới đến!... Làm anh cứ tưởng sẽ không đến luôn cơ...
Mikey đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, nói:
- Gặp Takemichi có việc, cậu ấy rủ tao hè này đi biển chung với tụi mày.
Mặt Draken bỗng chốc nghiêm lại. Đi biển? Chưa từng nghe!
Á à... Tên Takemichi này, đang muốn ăn mảnh hay gì?!
- Ăn gì?
- Omurice!
...
Draken hoang mang với bộ dạng giận dỗi của Mikey. Lúc phục vụ mang món ăn ra tự nhiên em lại sụ mặt rồi còn không thèm động đũa luôn!
- Sao mày không ăn?
Mikey nghe Draken hỏi càng phụng phịu hơn. Đáng lẽ mày nên biết tao cần gì ch...
Mặt em thoáng buồn. À... Tên này... không phải là cậu ấy... Không phải là Kenchin mà mình quen biết...
-... Cờ!... Cằm cờ cho tao...- Mikey chỉ vào phần omurice trên bàn nói.
Draken ngớ người. Cờ? Phải có cờ mới chịu ăn á?! Trẻ con thật!
- Manjirou, mày ăn phần ăn đó mà không có cờ không được à?
-...
- Không!
Thở ra một hơi bất lực, anh đưa tay ôm trán. Quả quyết cỡ đó thì có vẻ sẽ không chịu ăn thật rồi! Anh biết kiếm cờ ở đâu mà cắm đây?
...
Rảo bước trên con phố nhộn nhịp người, trên lưng còn cõng theo một người.
Khó khăn lắm mới kiếm ra cờ để cắm cho em thế mà ăn xong là nằm lăn ra ghế không chịu dậy, bắt anh phải cõng đi. Draken càu nhàu vậy thôi chứ thật ra trong thâm tâm thỏa mãn lắm!
Anh cứ bước đi như vậy về phía trước, khoảng không im lặng bao trùm lấy hai người.
- Manjirou,... Sao mày biết chuyện của Pa?- Draken cất giọng hỏi.
-...
Ngủ rồi sao?
Draken im lặng không nói nữa, bước đi cũng có phần nhẹ lại, chậm rãi để không đánh thức người trên lưng.
Thật... Trẻ con!
Đôi mắt đen liếc nhìn dòng người trên phố. Có vẻ không trả lời là không được rồi! Một sai lầm ngu ngốc...
Từ cái hôm đó đến nay Draken và Baji cứ không ngừng rặn hỏi về việc đó. Về Baji, hỏi quài mà em không trả lời cũng bỏ cuộc mà không hỏi nữa. Còn về Draken thì... Cho dù em đã cố đánh trống lảng sang chỗ khác hoặc là lảng tránh thế mà vẫn cố tra hỏi cho bằng được!
Phải trả lời thế nào đây? Tình cờ?
Cảm nhận được hơi thở người trên vai đều đều đã lâu, cả cơ thể cũng thả lỏng. Draken mím môi, trái tim đập nhanh, mặt phiếm hồng, nhẹ giọng nói:
-... Tao yêu mày, Manjirou!
Nói ra rồi! Anh nói ra rồi! Nhưng... Là trong lúc em ngủ...
Thầm cảm thấy bản thân thật ngốc và hèn nhát.
- Haha... Nói trong lúc người ta ngủ thì có tác dụng gì chứ?
-...
Mặt Mikey đỏ bừng, cả cơ thể nóng ran, mắt mở to, tim đập mạnh. Kenchin... Tỏ tình với em!!!
-----------
Nhìn bài toán được viết trên vở mà trong đầu em chỉ toàn nghĩ về sự việc sáng nay.
Kenchin thế mà lại yêu em! Nói thật thì... Cũng không quá sốc... Dù sao... Cũng đã trải qua biết bao nhiêu lần như vậy rồi...
Mikey ngớ người, tai đỏ lên. Không ngờ bản thân đã được nhiều người tỏ tình đến độ dần quen với việc này, mà toàn là đực rựa không nữa chứ!
- Manjirou, mày giải cái bài toán đó nãy giờ nửa tiếng rồi đấy!
Mikey choàng tỉnh, đưa đôi mắt đen liếc nhìn con người tóc tím, đang nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm nghị trước mặt.
Để không phải học cái lớp phụ đạo địa ngục kia, em đã nhờ Takashi phụ đạo cho mình.
- Xin lỗi, Takashi!
Mitsuya thở dài, ngón trỏ chỉ vào vở, trình bày hướng dẫn cách giải cho em. Trình độ học vấn của Manjirou phải nói là quá kém! Anh phải khổ sở dữ lắm trong mấy ngày qua mới có thể nâng tầm em lên... Dù chỉ là một chút...
Mikey vò đầu, cố vận động hết trí não để hiểu được những gì Misuya nói. Aaa... Em ghét học!!!
- Hiểu chưa?
-...
Cái đầu nhỏ rụt rè lắc, Mikey nhỏ giọng nói:
- Chưa...
Gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, cổ họng đau rát vì nói nhiều. Hít vào một hơi dài, đôi mắt tím biếc nhắm lại bình ổn tâm trạng. Sau một lúc anh lại tiếp tục giảng lại cho em.
- Hiểu chưa?
-... Rồi!
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười hài lòng, ngả người chống tay ra đằng sau.
- Mày làm xong bài đó rồi nghĩ một lát, ăn bánh không tao mang vào?
Mắt Mikey sáng rực lên, tâm trạng tươi tân hẳn.
- Có!
Nhìn bộ dạng vui mừng khi được nghĩ này của em, anh chỉ có thể cười bất lực. Thật là... Chỉ ham chơi!
...
Cằm trên tay là dĩa bánh gạo, Mitsuya có chút hào hứng khi nghĩ đến cảnh tượng em cằm miếng bánh này bỏ vào miệng, hai cái má sẽ phồng lên phúng phính. Nhất định sẽ rất dễ thương!
Mở cửa căn phòng nơi có sự hiện diện kia, anh không do dự mà bước vào.
Con người mới nãy còn đang cặm cụi viết viết vào vở đã nằm ườn ra bàn, mắt nhắm nghiền, mái tóc vàng rơi lõa xõa trước mặt, cây bút trong tay rơi ra. Thật là... Mới đó mà đã ngủ rồi sao?!
Đặt nhẹ dĩa bánh lên bàn. Mitsuya cũng không nỡ gọi em dậy mà để im như vậy.
Đôi mắt tím nhìn chăm chú vào gương mặt em, anh vươn tay nhẹ vén mái tóc vàng lên, lộ ra khuôn mặt điển trai. Khóe miệng bất giác mỉm cười, ánh mắt lộ rõ dự yêu chiều. Thật đẹp!
Lông mi dài thật! Tóc cũng mềm nữa.
Đôi mắt tím liếc nhìn từng góc cạnh trên gương mặt nhỏ kia, nhanh chóng bị thu hút bởi đôi môi đỏ hồng khép hờ. Không hiểu sao nó lại thật nổi bật và... Mê hoặc!
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, không gian yên tĩnh như nghe được tiếng tim đập của ai đó. C-Chỉ một lần thôi! Đúng vậy... Chỉ một lần thôi!
Đầu anh rụt rè cúi xuống, nhịp tim đập ngày càng nhanh, máu trong người như sực sôi.
Chạm rồi!
Đầu môi của anh áp lên bờ môi kia, qua xúc cảm có thể thấy hơi thở em phả vào mặt, da đầu tê dại, mặt nóng rực, một cảm giác suиɠ sướиɠ truyền dọc trên từng tế bào. Mềm!
Anh chỉ dám hôn nhẹ chứ không dám hôn sâu, chỉ sợ người kia thức dậy thấy dược lại xa lánh anh thì mệt...
Không gian bốn bức tường im ắng, không một tiếng động như đang làm nền cho khung cảnh nên thơ kia.
Thật không muốn dứt ra tí nào!
- Anh hai!- Tiếng gọi vọng vào khiến cho Miitsuya giật nảy mình ngước đầu lên, trái tim đập mạnh, mặt đỏ bừng, nóng rực, tay cũng có phần hơi run.
- R-Ra ngay!
Tiếng dậm chân vang lên, tiếp đến là tiếng đóng mở cửa và rồi tiếng dậm chân càng ngày càng xa.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, cơ thể run run vì ngượng, đưa tay lên che đi gương mặt của mình.
Mitsuya... Vừa hôn em!!!
Ngày hôm nay là ngày gì vậy? Sáng thì được tỏ tình, tối thì được hôn... Rốt cuộc là sao vậy hả?
Cái thế giới này... Bị dính lời nguyền yaoi rồi à?