[AllMikey] Tĩnh

Chương 67




Ting!

Mơ màng tỉnh dậy trong bóng tối, đôi mắt mơ màng úp mở, bờ môi khép hờ còn vươn nước bọt, mái tóc vàng ngắn lõa xõa trên nền gối trắng. Vùng bụng bị siết chặt đến đau nhói, em khó chịu định dùng tay trái nắm lấy bàn tay bạo lực kia thì bất lực nhận ra tay mình vẫn còn đang bó bột, dùng tay còn lại nắm lấy vòng tay rắn chắc siết chặt, ngái ngủ lầm bầm:

-... Xin lỗi... Vì đã... Làm ồn...

Vòng tay vẫn siết chặt lấy eo em, đôi mày nhíu chặt, Izana vùi mặt vào tấm lưng nhỏ, gắt gỏng:

- Con mẹ nó, ngủ thôi cũng chẳng xong, còn lần sau tao liền đập nát điện thoại mày.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, nằm im thin thít chẳng buồn phản ứng lại với thái độ ngứa đòn đấy. Theo thói quen quay người lại, ôm lấy đầu của Izana vùi vào lòng mình, mái tóc trắng của hắn lõa xõa len vào trong các khe ngón tay của em. Quen rồi! Sáng nào cũng vậy hết!


Chẹp chẹp miệng mấy lần, hàng mi vẫn còn khép hờ, lười biếng giữ nguyên tư thế chẳng muốn dậy. Sau một lúc cảm nhận được người trong lòng đã thả lỏng, hơi thở đều đều, vòng tay nơi bụng cũng nơi lỏng ít nhiều em mới cẩn thận bỏ tay ra khỏi mái tóc trắng, quơ quào trên đầu tủ tìm kiếm cái điện thoại đáng nguyền rủa kia.

Gương mặt hiện rõ nét khinh bỉ nhìn dòng tin nhắn hiện lên trong màn hình điện thoại, đâu đó trên gương mặt còn hiện lên vệt đỏ.

Từ The person that I love most: Đừng quên ngày hôm nay của mày là của tao đấy, Mikey! Tao nóng lóng chờ đợi nụ hôn kiểu Pháp của mày... ( ˘ ³˘)♥

Đồ điên!

Em bây giờ chỉ muốn đập mạnh cái điện thoại xuống giường để vơi đi nỗi ngại ngùng lúc này nhưng nếu em làm vậy... Sẽ không xong với Izana mất! Chắc anh ta ôm chặt đến nghẹt thở luôn quá...!


Không biết từ bao giờ mà thời gian đã trôi đến cuối tháng 5, trong khoảng thời gian đó em đã bị cả nhà lôi đầu về. Một phần vì thương tích còn một phần là vì... Izana!

Tên quái vật đó thế mà lại bị mất trí nhớ thật! Tuy chỉ tạm thời nhưng may là ông trời vẫn còn độ cho tấm thân tàn tạ này, thế là thoát được một thời gian.

Không biết vì sao trí nhớ của Izana thế nào lại dừng ngay khoảng thời gian em mới xuyên đến đây, mà lúc đó mối quan hệ giữa em và hắn phải nói là tệ hơn chữ "tệ" , còn nhớ cái phản ứng kịch liệt của Izana khi phải chuyển đến chung phòng bệnh với em mà Mikey tự hỏi: "Không biết Sano Manjirou đã làm gì mà khiến cho Izana ghét đến thế?!".

Giờ nghĩ lại mới thấy ngưỡng mộ bản thân có tính kiên nhẫn tốt nếu không em đã đá Izana mấy cú cho đỡ tức rồi! Ở chung với hắn hết bị mỉa mai rồi cũng bị chửi, bị mắng nhiết mà lời thốt ra từ cái miệng thối đó phải nói nó y như con dao đâm phập phập vào lòng tự trọng này mà còn là liền hoàn cước nữa cơ! Đôi lúc ức quá đá cho mấy lần mà lần nào cũng đỡ được, thậm chí còn đánh trả lại nữa chứ! Còn nhớ có một lần em không nhịn nổi nữa mà đá hắn, tất nhiên cú đó Izana dễ dàng đỡ được, sau đó hắn còn bồi thêm một cú đấm vào phần tay còn đang bó bột của em, phải nói cảm giác lúc đó quá thốn! Đau đến xây xẩm mặt mày và thế là phải bó bột thêm tháng nữa... Tức! Quá tức!


Có làm được gì không?

... Không!

Ngoài việc bị mất trí nhớ tạm thời, Izana còn bị di chứng của chấn thương sọ não đó là chứng khó tập trung, mà di chứng này nó còn đi kèm theo nhiều di chứng khác nữa. Đôi lúc Izana đi đứng có phần không vững, mất thằng bằng phải dựa vào tường mà đi, còn hay bị té. Trở nên nhạy cảm với ánh sáng và âm thanh. Sáng nào cũng gắt gỏng quát rồi chửi bới vì ánh sáng hắt vào trong phòng, ở chung phải im lặng tuyệt đối nếu không sẽ bị mắng. Dần dà vậy Mikey cũng quen với việc ăn nhẹ nói khẽ luôn, kể cái việc mở cửa đi vệ sinh cũng phải nhẹ nhàng, chỉ cần một tiếng kẽo kẹt phát ra là cái con người kia sẽ như ma mà bật dậy mắng cho. Tính tình của hắn đã thất thường, điên điên, dại dại nay lại càng xấu hơn. Chỉ cần trong bữa ăn có món không thích liền xem như rác mà giẫm đạp, thậm chí còn không đạp đổ không ăn hành Emma và Shin lên bờ xuống ruộng... Mà người khổ nhất vẫn là Mikey! Bởi món gì trong bữa của em hắn cũng thích và thế là phải ngậm ngùi mất ăn... Tức!!!
Ngoài những di chứng trên Izana còn mắc chứng khó ngủ, lâu lâu lại ù tai. Mấy hôm mới tỉnh hắn lúc nào cũng cái bộ dạng gấu trúc chính hiệu. Lúc đó mới là khoảng khắc trả thù, em mỉa cho hắn vài câu đến độ phải trùm chăn trốn đi luôn. Haha... Lúc đó khoái lắm! Nhưng không được bao lâu em lại tiếp tục là người chịu thiệt... Khóc không ra nước mắt!

Thế quái nào vào một buổi tối như bao buổi tối khác, vào lúc em đã chìm vào giấc ngủ nhờ thuốc cái tên đó lại mò qua giường ôm em! Mà quái hơn nữa thế mà hắn lại ngủ được, sáng hôm sau tươi tỉnh hẳn khiến em có muốn trả thù cũng không còn cái để mỉa. Và thế là từ hôm đó bản thân liền trở thành gối ôm cho hắn, nói bao quát hơn là liều thuốc ngủ của Izana. Tính ra mấy hôm trước hắn còn chửi em là thứ Stalker ghê tởm luôn... Tao là Stalker thế mày tính là gì?
Cứ vậy tối nào hắn cũng phải mò qua ôm Mikey mới ngủ được mà em cũng mệt xua đuổi, với tình trạng hiện tại xua bằng cách nào?... À có một cách! Đạp một phát mạnh vào hạ bộ là được nhưng sau đó bản thân chắc chắn không xong với tên đó.

Một Izana thế này thì phiền thật nhưng cũng được, ít nhất cho dù có phát rồ lên cũng sẽ không đè em ra hiếp như lúc không bị mấy trí nhớ...

Sau khi xuất viện bị bắt về nhà, mà nhà Sano lại khá xa ngôi trường em theo học, cộng với việc tay bị thương không chạy xe được nên ngày nào Baji cũng qua chở em. Ngày nào mặt tên đó cũng gợi đòn lắm, lâu lâu còn ngứa ngáy trộm trộm làm điều xấu xa là Mikey thẳng tay bị đập cho mấy phát ngay. Hiện tại học sinh trung học đang bước vào giai đoạn thi cử, bận rộn tới lui nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến một con người lúc nào kiểm tra cũng dưới 30 điểm như em. Ngoài ra còn phát sinh một chuyện không ngờ đó là Kisaki Tetta chủ động bắt chuyện với em!!! Tuy không biết tên đó có ý đồ gì nhưng dù sao đây cũng là điều em muốn làm từ lâu, đã tự tìm đến thì thuận theo thôi. Chỉ là mỗi lần gặp mặt là ngứa mắt chút, tay cũng ngứa ngáy mà siết chặt...
Sau biến cố vùng Kantou, giới bất lương biến động không ngừng.

Thiên Trúc càng ngày càng bành trướng về mọi mặt, Toman và Phạm để không bị Thiên Trúc nuốt chửng cũng mở rộng thêm thế lực và sức ảnh hưởng. Với sự khuấy đảo không ngừng của ba bang được cho là mạnh nhất này đã chia giới bất lương vùng Kantou thành ba thế lực, hiện tại vùng Kantou đang ở "trật tự ba cực", là thời đại của Tam Thiên!

Song với thời đại của Tam Thiên là danh tiếng lẫy lừng nổi như cồn của lính đánh thuê- Mikey vô địch. Thật sự quá phiền! Nhưng em cũng không hơi sức gì mà để ý chuyện này bởi còn có thứ chấn động hơn nữa!

Bang Hắc Long- bang có nhiều thời đại nằm quyền ở Kantou vào tháng 5 tầm ngày 22 hay 23 gần đây đã giải thể. Vốn dĩ Hắc Long vẫn còn giữ được đến giờ là nhờ vào bộ não của thiên tài kiếm tiền- Kokonoi Hajime, sau trận chiến Hắc Long như rồng mất não, chỉ còn lại cơ thể tàn tạ quằn quại. Tuy nhiên đến thế là cùng, chuyện gì đến cũng sẽ đến, con rồng đã lụi tàn và chết. Một kết cục khá thảm đối với một bang từng làm mưa làm gió giới bất lương một thời.
Khi nghe tin nói thật em cũng không quá bất ngờ, chỉ là có chút lo lắng cho Seishu và... Shinichirou thôi!

Về Seishu, cậu ta kiệt quệ thật sự, còn nhớ mấy ngày trước gặp lại bộ dạng của cậu ta phải nói là quá thảm! Mắt sưng húp còn có quần thâm rõ to, hốc hác, ốm đi thấy rõ, nhìn chẳng khác nào bộ xương biết đi ( giày cao gót ) . Mấy ngày đó do cũng tình nghĩa nên em đã gửi hộ Seishu sang nhà Shiba, nhờ Yuzuha chăm sóc, tuy biết hai bên chẳng ưa nhau nhưng ngoài nhà đó ra em không biết phải nhờ ai được nữa, đâu thể giao cậu ta cho Kokonoi.

Shinichirou trông như chẳng có gì lạ, vẫn là bộ dạng thường ngày nên cũng không lo lắm. Ai ngờ tối mấy hôm sau ôm bộ dạng say khướt khóc lóc tiếc nuối các kiểu, khóc đến thảm, thậm chí còn đòi lụi tàn theo Hắc Long làm cho cả nhà hoảng một phen.
Thế mới thấy Hắc Long có vị trí quan trọng thế nào!

Còn về Kakuchou thì... Sự việc xảy ra vào hôm đó thật sự để lại dấu ấn quá lớn đối với Mikey. Giọng nói pha lẫn quở trách cùng đau thương thốt ra câu: "Tại sao mày lại bỏ rơi bọn tao?" cứ mãi vang vảng trong đầu không bao giờ quên được, mỗi lần như thế là trái tim cứ thắt lại, đau nhói đến không thở nổi. Cũng vì thế mới nhận ra cái giao dịch giữa họ với Haruto lợi đến cỡ nào!

Em thừa nhận bản thân hèn nhát, là một người vô cùng tồi tệ, vì không dám đối mặt với họ mà đã chọn cách tàn nhẫn tuyệt tình... Em đã mách chuyện này cho Haruto! Có vẻ đây sẽ là lần cuối em gặp lại thành viên của Phạm Thiên... Cảm giác này là vui hay hụt hẫng?

----------

Thở hồng hộc chạy trên con đường nhộn nhịp, đông đúc người, mái tóc vàng bay bay trong gió, nhấp lên nhấp xuống theo nhịp chạy.
Dừng lại chỗ cây cột điện ngay khu thương mại cho đỡ mệt, nắm lấy làm điểm tựa hít từng đợt khí. Đưa đôi mắt đen mệt mỏi nhìn tên tóc dài được thắt thành hai bím được nhuộm đan xen vàng đen, bên tai trái đeo khuyên mặc một bộ đồ trông khá là Fashion đang được hai cô gái vây quanh hỏi hỏi gì đấy.

Mikey phải cất công dỗ dành Izana dữ lắm mới được đến đây, nếu không phải vì bị tên đó nắm được điểm yếu em cũng chẳng thèm quan tâm rồi!

Hôm này là ngày 26-5, là ngày sinh nhật của Hatani Ran!!!

Ran lờ đi tiếng láo nháo của hai cô gái trước mặt, mắt nhìn đồng hồ trong màn hình điện thoại đã quá giờ hẹn, bực tức bấm bấm số định gọi cho em thì liền dừng lại. Gã lướt qua hai cô gái đùng đùng đi đến chỗ em, nói lớn:

- Mày không có khái niệm đúng thời gian sao, Mikey?!!!
Mikey bị gã quở trách cũng chẳng phản bác, không một lời xin lỗi hỏi:

- Chúng ta đi đâu?

Đã qua quen với thái độ này của Mikey nên Ran cũng chẳng buồn tị nạnh thêm. Đôi mắt tím đảo quanh bộ dạng của Mikey lúc này, một bộ đồ giản đơn, tay bó bột, dép lào,... Thật đơn giản!

Trong lòng thoáng buồn. Chắc chỉ có mình gã coi trong cuộc hẹn ngày hôm nay...

Nói Ran cất công thì cũng đúng thật! Hôm nay mới 4 giờ sáng đã lục đục dậy chải chuốt, chọn đồ,... Rồi còn xuống nước tự mò sang Shibuya để đi chơi cùng Mikey nữa. Thế không mong chờ còn là gì?

Nắm lấy tay em kéo đi về phía trung tâm thương mại. Mikey bị kéo đi liền khó hiểu hỏi:

- Đi đâu vậy?

- Mua đồ cho mày.

Mikey rợn người, níu lại nhưng đã bị Ran thô bạo mà kéo đi. Một kinh nghiệm xương máu đã được đúp nên. Đi chơi với anh em nhà Haitani lúc nào cũng sẽ có tiết mục mua sắm!
...

Ngáp một cái thể hiện sự buồn chán, ánh mắt đen hướng về phía màn hình tạp chiếu đang chiếu một bộ phim kinh dị. Máu me, gϊếŧ người, chặt xác,... Trông thì ghê đó nhưng đối với Mikey nó chỉ gói gọn bằng hai chữ " tẻ nhạt"!

- AAA... Mikey!- Ran gào lên rồi ôm lấy tay em.

Gã chả sợ gì đâu, chỉ là muốn lợi dụng để...

- Ghê quá... AAA!!!

Mikey bị Ran lắc lắc mấy lần đến phát mệt, chỉ có thể bất lực để gã muốn làm gì thì làm, thậm chí còn chủ động nắm lấy tay gã.

Đan ngón tay và tay em, không nhịn được mà nhếch miệng cười xấu. Mày lúc nào cũng dễ dãi như vậy, Mikey!

...

Nhìn sắc trời đã ngả tối từ bao giờ, Mikey rút điện thoại ra nhìn thấy thấy đã 10 giờ đêm. Thế nào Izana cũng đang rủa em ở nhà.

Thở dài một tiếng, chuyển dời dang nhìn người con trai tóc dài đen xen vàng đen không còn thắt bím nữa mà xõa ra bay trong gió đêm, khuôn mặt góc cạnh cùng ánh mắt tím thẫn thờ nhìn vào màn đêm càng khiến cho gã thêm đẹp. Bỗng Ran quay qua nhìn em, cười nói:
- Đến lúc tặng quà cho tao rồi đấy!

Quà...

- Nụ-hôn-kiểu-Pháp!- Ran cố tính kéo dài từng chữ, sau khi nói xong còn cúi thấp đầu hướng mặt về phía em.

Giật mình, mặt Mikey đỏ bừng đến tận mang tai, ánh mắt hiện rõ sự hoảng loạn, ấp úng nói:

- Không... Không được! Món quà đó... T-tao không làm được...

Ran bĩu môi, hỏi:

- Tại sao không làm được? Điều này nằm trong khả năng của mày mà, Mikey...

-...

Nhìn khuôn mặt không muốn làm của Mikey, Ran chỉ cười xòa. Mày cứ bắt tao làm người xấu mãi, Mikey!

Ran tỏ vẻ ỉu xìu, buồn bã nói:

- Tao đã có lòng che giấu bí mật cho mày thế mà... Một món quà vào ngày sinh nhật tao mày cũng không tặng... Hay là tao cũng như mày nói cho Izana biết về chuyện kia nhé?!

Mikey nghiến răng, bàn tay siết chặt lại. Cho dù Ran có đối tốt với em thế nào thì... Bản chất cũng vẫn là một tên khốn nạn xảo trá!
- C-Cúi... xuống đây...

Ran nghe thế liền mỉm cười hài lòng, cúi xuống ngay sát mặt em, nhắm mắt lại chờ đợi. Ngay từ đầu thế này không phải sẽ tốt hơn sao!

Quay đầu nhìn ngó xung quanh một lúc xem thử có ai không em mới dám quay sang đối diện với Ran. Nhìn bản mặt gã vô sĩ chưa kìa! Thật muốn đấm cho phát.

Chậm chạp thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, khi chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ đôi mắt đen liền từ từ nhắm lại.

Trong lòng trào phúng một trận thì trên môi có thứ gì đó mềm mềm áp lên. Cái lưỡi rụt rè run rẫy thò vào bên trong khi chạm lên đầu lưỡi gã liền rụt lại thật đáng yêu! Thật khiến cho gã muốn thô bạo quấn lấy mà đùa giỡn a!

Ran thè lười ra quấn lấy lưỡi của em, phối hợp với kĩ thuật tệ hại này tạo ra một tiếng chụt chụt ái muội trên con phố vắng chỉ có ánh trăng, sao và cây chứng kiến.
Em rất nhanh đã dứt ra khiến cho gã hụt hẫng không thôi.

- Nụ hôn kiểu Pháp của mày đấy!- Mikey che đi khuôn mặt đỏ bừng nói.

Ran liếm liếm môi. Không đủ!

Gã lấn tới áp một tay lên má em, một tay vòng qua sau lưng ôm lấy phần eo nhỏ kia kéo lên rồi áp môi mình lên đó, gấp gáp đưa lưỡi vào bên trong quấn lấy cái lưỡi nhỏ kia, khuấy đảo khoan miệng ngọt như muốn cướp lấy hết tất cả.

Mikey bị cuốn theo nụ hôn của Ran, mặt nóng bừng đỏ đến tận tai, chân bị bắt phải nhón lên để gã hôn run rẫy, cả cơ thể dần bị mất sức, bủn rủn. Sao tên nào cũng hôn giỏi quá vậy?

Ran cuối cùng cũng thỏa mãn, gã lưu luyến dứt ra khỏi khoan miệng gây nghiện kia, kéo theo sợi chỉ bạc.

Nuốt nước bọt trước bộ dạng mơ màng, phủ một tầng sương hồng, khóe miệng còn hé hờ ra vươn vãi nước bọt của Mikey. Hít mạnh một hơi kiềm chế thú tính trong người. Lúc này gã không được phép sai lầm như lần đó nữa! Dại một lần thế là đủ!
Lấy ngón cái quẹt qua bờ môi kia, quẹt đi nước bọt nơi khóe miệng, cất giọng trầm khàn:

- Đây mới là nụ hôn kiểu Pháp!

-----------

Ngoại truyện.

Trào phúng nhìn bóng lưng giận dỗi dậm chân đùng đùng bước đi của em, Ran không nhịn được cười nhẹ.

Cả giận cũng dễ thương như vậy!

Nhìn ngón tay còn ươn ướt, mắt phủ lên tầng sương du͙ƈ vọиɠ thèm khát.

Gã không do dự bỏ ngón tay đó vào miệng liếʍ ʍúŧ lấy nó như một món đồ ngon. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc nãy, xúc cảm đó, mùi vị đó, sự hưng phấn đó như đang được tái hiện lại ngay tại khoảng khắc này.

A... Ran trở thành con nghiện mất rồi!