Rindou níu nhẹ lấy phần góc tay áo của Mikey nhằm ngăn em rời khỏi đây, bĩu môi làm nũng nói:
- Mikey... Xin lỗi!
Mikey lạnh lùng hất cánh tay của Rindou ra, em thu dọn tất cả đồ của mình rồi đi về phía cửa.
Đôi mắt đen của Mikey hằn lên vẻ ảm đạm, em gằn giọng nói với người đang chắn ở trước cửa:
- Tránh ra!
-... Tao yêu mày, Mikey!- Ran nói.
Đây có được xem là tỏ tỉnh trước lúc chia tay không nhỉ?
Mày Mikey nhíu chặt lại, sự nhứt nhối cùng tức giận nhốn nháo trong lòng ngực khiến cho em như muốn bùng nổ, em gắt giọng quát:
- Con mẹ mày! Mày yêu tao thì có quyền làm thế với tao à? Đừng có mà tùy tiện như vậy!
Mẹ kiếp! Cơ thể này... Cơ thể này là thứ duy nhất mà "Sano Manjirou" còn lại vậy mà hết người này đến người khác cứ tùy tiện với nó như vậy khiến cho Mikey cảm thấy thật sự... Rất tội lỗi! Tội lỗi vì chính em cũng là người đã phá hủy nó và mặc cho đám người này thích làm gì thì làm!
- Chuyện đó là lỗi của bọn tao! Bọn tao xin lỗi mày! Vì thế... Đừng tạo khoảng cách nữa có được không, Mikey?- Ran van nài.
- Mikey, đừng vậy nữa có được không?- Rindou cũng lên tiếng cầu xin em.
Bọn gã thật sự rất tức giận với chính bản thân mình! Tức giận về việc vì sao lại mất bình tĩnh mà lao vào em như vậy! Tức giận vì sao bản thân lại tự tay phá hủy đi mối quan hệ với em mà bọn gã đã phải vất vả lắm mới xây dựng được! Tức giận bản thân vì sao... Lại không thể có được cơ hội từ em...! Bọn gã có gì không tốt?
- Mẹ kiếp! Đến đây thôi! Tao với bọn mày không còn gì nữa hết!
Mikey đùng đùng đi đến chỗ của Ran, em thèm tranh luận với gã nữa, ngay lập tức đá thẳng một cú vào đầu của Ran.
- Izana có vẻ vẫn chưa biết chuyện về mắt, giọng nói và vị giác của mày nhỉ, Mi-key!
Cú đá dừng lại ngay tích tắc, ánh mắt đã hừng lên tia lửa lại càng thêm cháy sau câu nói của Ran. Bọn gã thế mà lại uy hiếp em?!!!
Ran đổ cả mồ hôi lạnh nhưng gã không hề dao động, ánh mắt hằn rõ vẻ trào phúng cùng kiên định nhìn em. Thông tin mà gã vô tình nghe được ở nhà tù không ngờ cũng hữu ích thật!
Rindou cũng nghiêm mặt nhìn Ran. Anh nó... Thế cũng quá rồi!
Nhưng nó không ngăn lại, bởi Rindou biết nếu bây giờ anh nó không làm thế thì cả nó và gã sẽ không bao giờ có thể gặp lại em lần nữa! Vào lúc đó cho dù có là một cơ hội nhỏ để đến gần em thôi cũng không có!
Izana mà biết chuyện này thì sẽ phiền phức lắm! Anh ta biết thì cả Shin, Emma và ông cũng sẽ biết! Tuy em vẫn chưa nghĩ về kết cục của bản thân khi điều đó xảy ra nhưng... Em nghĩ em sẽ không ở trong tầm mắt của họ vào cái lúc mất những thứ đó...! Chẳng ai lại muốn để người mình yêu quý nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình cả!
Ran quan sát em hồi lâu, thấy em không còn kịch liệt muốn rời đi như lúc nãy nữa liền cười thỏa mãn, gã đi đến vỗ vai em nói:
- Ở lại ăn sáng rồi hẳn đi! Mày muốn ăn mỳ ý chứ?
-...
- Trứng chiên hai mặt cùng bánh mì!
Anh em nhà Haitani rạng rỡ ngay sau khi em nói. Rindou đi đến nắm lấy tay em kéo về phía bàn ăn nhưng đã bị Mikey chán ghét mà hất ra rồi lạnh nhạt đi đến chỗ bàn ăn.
Cảm giác trống vắng truyền từ lòng bàn tay đến các giác quan trong cơ thể, xông thẳng vào trái tim đang đập của Rindou, một sự hụt hẫng dâng lên nghẹn lại ở nơi cổ họng.
Quả nhiên không thể như lúc trước nữa!
...
- Mikey, điện thoại mày hết pin rồi! Đợi nó sạc xong rồi hẳn đi!- Ran giơ giơ cái điện thoại của em lên, cắm nó vào dây sạc rồi nói.
Mikey nghe thế thì đứng phắt dậy, Rindou giơ tay định bắt lấy tay em nhưng Mikey đã nhanh hơn. Đôi chân nhanh thoăn thoắt đi đến chỗ ổ sạc, nắm lấy cái điện thoại định dựt ra nhưng đã bị bàn tay của Ran ngăn lại. Mikey lườm Ran, nói:
- Tao sẽ đi ngay bây giờ!
Trái tim thoáng lên sự nhói đau, Ran nhăn mày, bàn tay nắm tay em siết chặt lại, cổ họng đắng chát cất lên tiếng nghẹn ngào:
- Đừng có bắt tao làm người xấu như thế, Mikey!
Đồng tử đen co rút, giật lên từng cơn, đôi hàm trắng tinh nghiến lại, bàn tay nhỏ cuộn chặt như thể hiện sự tức giận.
- Ngoan lắm!- Ran đưa tay xoa đầu em, cười ngâm khi bàn tay nhỏ được bao trong tay gã đã thả lỏng ra.
Miễn cưỡng thế này... Gã thật không thích chút nào! Một chút cũng không!
Mikey chán ghét hất đi cái xoa đầu từ Ran, em không muốn phải đối mặt tiếp với hai anh em này thêm nữa! Đôi chân nhanh chóng bước đến sofa, đặt mông xuống, đôi mắt đen mệt mỏi nhắm lại, cái đầu nhỏ cũng thả lỏng mà ngửa ra sau.
Nghẹn lòng quá! Có thêm chuyện xảy ra nữa chắc em... Sẽ bế tắc cùng bức bối đến chết mất!
Anh em nhà Haitani thấy em như vậy cũng không nói gì, bọn gã lặng im ngồi ở một chỗ nào đó mà ngắm nhìn em.
Lần đầu tiên bọn gã lại ngần ngại với việc đến gần em như thế này! Có vẻ cái chuyện kia thật sự đã ảnh hưởng không hề nhỏ đến mối quan hệ của chúng ta,... Mikey!
------------
[ Shibuya ]
Lê bước chân về phía phòng trọ, em có chút ngần ngại mà đưa mắt quan sát căn phòng từ phía dưới. Mikey chần chừ nhìn căn phòng trọ của bản thân. Đến không gian riêng để nghỉ ngơi mà cũng thế này thì em biết làm sao để có thể suy nghĩ về những việc vướng bận lúc này đây?! Thật mệt mỏi!
- Manjirou?
Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng, Mikey theo phản xạ quay đầu lại thì nhìn thấy... Kenchin???
Draken thấy em thì mắt sáng ngời hẳn ra, đôi mày nhíu chặt lại, anh đùng đùng chạy đến nắm lấy vai em lắc lắc hỏi to:
- Hôm qua mày đi đâu vậy hả? Sao không nghe điện thoại?
Mikey hơi choáng với hành động bất ngờ của Draken. Em khó hiểu nhìn bộ dạng mệt mỏi, hốc hác, đuôi mắt thâm quần cùng với biểu cảm tức giận của Draken. Có chuyện gì sao?
- Tao có việc bận cần đến một nơi! Điện thoại tao hết pin đến cúp nguồn! Có chuyện?
Mặt Draken giãn ra, đôi hàng mi nhắm lại để bình tĩnh hơn, anh thở ra một hơi dài kiềm chế cái sự nôn nao trong lòng ngực. Có lẽ cả đêm không ngủ đã khiến cho anh có chút mất kiểm soát. Buông vai em ra, giọng cũng dịu đi vài phần nói:
- Xin lỗi mày! Là tao mất bình tĩnh!... Hôm qua,... Takemichi xảy ra chuyện rồi! Cậu ấy bị một nhóm người tập kích lúc đi cùng Hina-chan, tao không biết chi tiết ra sao nhưng sau đó Takemichi bị đâm và đang nhập viện! Còn Hina-chan thì chỉ xây xác nhẹ và tinh thần không được tốt lắm!
Mikey mở to mắt, da mặt tê rần lên, mọi thứ xung quanh bỗng chốc tối sầm, tai em ù đi không thể nghe nổi một chữ sau câu "Takemichi bị đâm", trái tim đập nhanh như thể không thở được.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và dồn dập khiến cho em không kịp thích ứng nổi! Sức chịu đưng của em thật sự đến mức giới hạn! Quá mức chịu đựng rồi!
Trong đầu Mikey hiện lên hình ảnh của cậu con trai tóc vàng vuốt keo, đeo cặp kình vàng chóe, một bên tai còn đeo khuyên, mặc đồ học sinh đang thong thả ăn bữa trưa của mình. Một sự tức giận dâng trào cuồn cuộn trong lòng. Kisaki Tetta, là mày sao?!
---------
Soạt!- Cánh cửa phòng bệnh được đẩy mạnh ra.
Những người ở bên trong nhanh chóng chú ý đến, họ đưa mắt nhìn về phía cửa thì thấy người con trai mà họ yêu bộ dạng mồ hôi nhễ nhại, gương mặt trắng bệch như thể sắp chết đang thở hồng hộc đứng trước cửa, theo sau còn có cả phó tổng trưởng của họ- Draken.
Ánh mắt đen đảo quanh căn phòng, dừng lại ngay chỗ giường bệnh. Mikey chậm chạp đi đến chỗ Takemichi, em cảm thấy mỗi bước đi của mình thật nặng! Nặng trĩu đến độ như muốn kéo em xuống đất, nhấn chìm em vào cái nơi bóng tối ở dưới đó. Đưa bàn tay run rẩy chạm đến gương mặt của Takemichi, em nhẹ sờ đến nơi hốc mũi.
Còn sống!
Mikey thở ra một hơi nhẹ nhõm, lòng cũng bớt nặng đi vài phần, đôi tay nắm lấy phần cán của giường bệnh, em cúi người xuống thay cho sự gục ngã. May quá! Còn sống là tốt! Còn sống là tốt!
Trái tim trong lòng ngực vẫn còn đang nhộn nhịp đập, cơ thể nhỏ vẫn còn run rẫy không ngừng. Mikey nhắm mặt lại cố trấn an bản thân, cố trấn an cái bản năng muốn gϊếŧ người trong mình.
Bình tĩnh nào, Mikey! Đây không phải là lúc để mày mất bình tĩnh! Không phải là lúc để trở thành bộ dạng xấu xí và tàn nhẫn kia!
Bọn Toman nhìn thấy bộ dạng này của em cũng lặng im không nói, cũng không làm phiền, một cảm giác vui buồn hòa lẫn nghẹn uất nơi đáy lòng. Không ngờ Takemichi lại quan trọng với em đến thế! Vậy là lý giải được vì sao em lại quan tâm đến Toman như thế rồi...! Một câu hỏi bỗng nhen nhóm trong Toman nhưng đã ngay lập tức bị dập tắt đi... Liệu tao trở nên như vậy thì mày cũng sẽ lo lắng và sợ hãi như thế chứ, Manjirou?
...
Ngồi trên băng ghế ở bệnh viện, Mikey mệt mỏi dây dây trán. Mở nguồn điện thoại lên, em trố cả mắt khi nhìn số lượng tin nhắn cùng cuộc gọi. Cả trăm cuộc gọi với tin nhắn! Nhiều tiền thế! Mở ra thì thấy một số là của bọn Toman, số ít thì của những người khác và đa phần là của... Haruto!!! Chắc gọi để báo về việc này!
Mikey tức tối đấm mạnh vào đùi mình như hành động tự trách. Phải chi lúc đó em chịu kiểm tra điện thoại thì đã không đến nông nỗi này rồi! Mẹ kiếp! Mồm thì nói là sẽ bảo vệ họ mà mày còn chẳng làm được gì! Mày có còn xứng đáng để ở cạnh họ không hả, Mikey?
Tút... Tút... Tút... Cạch!- Chỉ mới vừa kêu lên ba tiếng đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy khiến cho em có chút khó tin. Cậu không phải là người sẽ bắt máy nhanh như vậy!
- Sao mày không nghe điện thoại?- Một giọng nói tràn đầy tức giận hét lên từ trong điện thoại.
Đôi tai của em như muốn điếc với cái âm lượng kia, mày có chút nhíu lại, em nói:
- Xin lỗi! Là tao không chú ý! Cái chuyện mà mày định nói tao biết rồi! Nếu không có chuyện gì nữa thì tao cúp đây!
Vừa dứt lời em giơ ngón cái định bấm tắt liền dừng lại khi nghe thấy lời Haruto nói, mặt Mikey nghiêm lại, em hỏi:
- Mày nói lại cho tao nghe những gì mày vừa mới nói! Chi tiết vào!
-...
-... Tổng trưởng Toman- Hangaki Takemichi bị đâm đang nhập viện! Việc này là do Kisaki Tetta gây ra! Cậu ta thuê người làm việc đó để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Mikey cuộn chặt nắm đấm, căm thù nhìn vào khoảng không. Sát khí tỏa ra từ người em khiến cho những người ngồi bên rùng mình mà tránh xa.
Quả nhiên là tên đó! Con mẹ mày, Kisaki!!! Nhưng... Cuộc chiến? Sắp có tranh chấp giữa các băng đảng nữa sao?
- Sắp tới Thiên Trúc sẽ khiêu chiến với Hắc Long, mục đích là nuốt gọn Hắc Long nhưng mục đích thật sự lại là cướp lấy thiên tài kiếm tiền- Kokonoi Hajime! Từ đó bành trướng thế lực của mình sang các khu vực khác và bước đi trên con đường phát triển thành băng nhóm tội phạm lớn nhất Nhật Bản.
Mikey không quá bất ngờ với điều này! Cái việc Hắc Long sẽ sớm bị các băng đảng khác nuốt gọn là điều không sớm thì muộn cũng xảy ra! Dù đại chiến đêm Giáng Sinh đã qua lâu nhưng cho đến giờ Hắc Long lúc này vẫn còn thiếu sót nhiều điều so với Hắc Long đời thứ 10! Điều mà Hắc Long đang cần nhất cũng như quan trọng nhất là nhân lực và sức mạnh! Tuy bang đó không liên quan gì đến em nhưng... quả nhiên không bỏ mặc được! Dù sao thì... Cũng là bang do Shin lập nên và... Em cũng có chút tình cảm với nó! (Ẻm hay được gọi hồn đến xem bang Hắc Long đi đánh nhau với mấy băng khác, lâu lâu còn nhập cuộc và những thành viên của Hắc Long cũng rất kính trọng và thân quen với người "anh dâu" tương lai này!)
Cả việc Thiên Trúc phát triển thành băng nhóm tội phạm lớn nhất Nhật Bản cũng không có gì là ngạc nhiên! Vốn dĩ họ đã là băng nhóm tội phạm rồi! Cứ nhìn vào những việc bẩn thỉu mà họ đã làm ra là biết! Và Mikey cũng tự biết bản thân không có quyền gì can ngăn Izana! Tuy là anh em nhưng em không có tư cách để khuyên bảo và can ngăn! Tội phạm lại đi cản kẻ khác đừng làm tội phạm? Nghe có nực cười không cơ chứ!
- Nào chiến?
- Vẫn chưa quyết định! Đây mới là kế hoạch của Kisaki Tetta, tổng trưởng của Thiên Trúc- Kurokawa Izana vẫn chưa biết! Chỉ mới có Tứ Thiên Vương- Kakuchou Hitto biết và có vẻ tên đó không định nói cho Kurokawa Izana! Nhưng tao không nghĩ người như Kisaki Tetta sẽ để yên đâu! Nên trận chiến đó sớm muộn gì cũng xảy ra,...hừm... Chắc tầm vào cuối tháng 4 hoặc đầu tháng 5!
Phải nói là... Cũng khá may! Trận chiến đó mà xảy ra ngay lúc này thì em chết mất!
- Cẩn thận đấy, Mikey! Có vẻ tên đó muốn gϊếŧ mày đấy! Sau tổng trưởng của Toman chắc sẽ chuyển mục tiêu sang mày! Có vẻ đối với mày tên đó không định làm qua loa giống như tổng trưởng của Toman đâu! Chơi lớn luôn đấy!
Ồ... Định gϊếŧ em sao!
"- Phần này đừng để nó thấm đẫm máu đấy!"
Lời nói của Hanma Shuuji vào lúc kia vang lên trong đầu em. Mikey bỗng nhếch miệng cười, đôi mắt lúc nãy còn tràn đầy ý căm hận giờ đã hòa lẫn thêm sự trào phúng. Không phải quá tiện cho em sao?! Không cần tìm cũng tự mà đến! Hơn nữa... Điểm yếu của Kisaki Tetta vẫn còn nằm trong tay em! Chỉ cần tuồn cái thông tin đó ra là tên đó mất hết! Nhưng em không thích thế! Làm thế chẳng thú vị gì nữa! Tao sẽ từ từ... chơi với mày, Kisaki!
- Chuyện cuối cùng... Chiến tranh kết thúc rồi! Nhưng công việc của mày vẫn tầng suất cao như lúc chiến tranh do vẫn còn nhiều kẻ thu thập lang thang khắp nơi trong thế giới này! Tìm và xử lí hết bọn chúng rồi sau đó mày sẽ được nghỉ một thời gian!
Sự mệt mỏi trong em gia tăng. Thật muốn đổ gục ngay bây giờ! Chiến tranh thật phiền!
- Xong rồi sao mày không cúp máy?- Mikey lạ lẫm hỏi.
Bình thường toàn là cái tên này cúp máy trước khiến em tức điên cả lên vậy mà hôm nay xong rồi mà vẫn chưa cúp! Có chuyện gì lạ xảy ra sao?
- Mikey... Tao chỉ hỏi để xác nhận lại thôi! Tao với mày là quan hệ trao đổi công bằng, mày hiểu điều đó mà đúng không?
Mikey ngớ cả người. Tự nhiên lại hỏi em chuyện đó?
- Tất nhiên!
-... Chiều nay sẽ có một vụ ở Shinjuku, nhớ đến đúng giờ!
Sự khó hiểu trong em càng tăng cao khi cậu lái sang chuyên khác nhưng Mikey cũng chẳng có tâm trí mà để tâm đến chuyện đó, em đáp:
- Biết rồi!
-----------
Mikey nhắm mắt hưởng thụ cảm giác êm ả hiếm có trước cơn bão lớn này.
Đi biển để thư giản hình như đã thành thói quen của em rồi! Chắc là từ lúc ở thế giới kia đã có...!
Dựa cả thân thể vào yên xe, đôi mắt đen trông xa xăm nhìn ngắm bức tranh hài hòa của thiên nhiên lúc này. Sự xô đẩy của sóng hòa lẫn vào màu xanh thẳm biển, hội nhập cùng bãi cát vàng và những cánh chim bay trên nền trời không hiểu sao lại tạo cho người ta một cảm giác bình yên không thể tả!
Em đã nghĩ kĩ rồi!
Đầu tiên sẽ giải quyết chuyện của Baji trước! Dù sao em cũng đã có cách giải quyết từ lúc trước chỉ là vẫn chưa có cơ hội thực hiện thôi! Tuy cái cách này rất... Xấu hổ và nhục nhã nhưng cũng không còn cách nào khác!
Hiện tại em vẫn không biết nên làm sao với Izana và Shin nên tạm bỏ qua chuyện đó! Chuyện mới gần đây- anh em nhà Haitani tỏ tình và uy hiếp em bằng chuyện em sẽ mất đi đôi mắt, giọng nói và vị giác cũng tạm gác qua! Đợi có thời gian em sẽ cố vận động đầu óc mà suy nghĩ cách giải quyết của cả hai.
Về Takemichi và Toman thì có vẻ êm nhất nên em tạm không quan tâm đến! Nhưng chắc mỗi ngày phải qua bệnh viện xem thử một lần chứ lỡ tên Kisaki kia định đuổi cùng gϊếŧ tận Takemichi mà làm chuyện gì đó thì chết!
Chuyện Kisaki định gϊếŧ em thì em định sẽ án binh bất động đợi hắn ra tay! Có vẻ phải nâng cao cảnh giác lên rồi!
Về việc Thiên Trúc muốn trở thành băng nhóm tội phạm lớn nhất em không quan tâm! Họ vốn đã là băng nhóm tội phạm và chỉ tiếp tục đi theo chủ nghĩa đó mà thôi! Và em cũng không có ý định lôi Kisaki ra khỏi Thiên Trúc! Theo như những kí ức bị lỗi của em thì Izana có vẻ không ngu muội như em nên chắc sẽ không có vụ bị Kisaki xem như con rối mà điều khiển! Hơn nữa hiện tại anh ta cũng không phải là con người đau khổ và tuyệt vọng như ở thế giới đó nên cũng yên tâm đôi chút!
( Chỉ điên điên với cuồng em thôi Mikey!)
Sau chuyện của Baji em định sẽ nghĩ cách giúp Hắc Long! Dù sao cũng có tình nghĩa và hơn nữa... Em không muốn Kokonoi rơi vào tay Kisaki! Và em cũng khá thích tổng trưởng hiện tại của Hắc Long- Inui Seishu nên chắc sẽ giúp!
Haizz... Đau não quá! Cái tháng 4 này sao nhiều chuyện thế không biết?! Hình như ông trời đang muốn trừng phạt em hay sao ấy!
--------------
Spoil: Chap H của Baji và Mikey rất ngọt ngào sẽ không thô như Izana! Điều này là chắc chắn!
- Mình không biết có nên để Mikey lên giường với Shin không nữa! Do thấy ảnh cũng hơi bị cho ra rìa, trong khi ảnh cũng tỏ tình ẻm, còn tốt với ẻm nữa mà mới chỉ hôn với sờ mó thôi à còn chưa hành sự được gì trong khi hai ông kia cũng tỏ tình luôn rồi mà đã được và sắp được ăn Mikey. Thật sự không biết sao luôn!!!