Mặt Mikey có chút phiếm hồng, cả cơ thể được bao bọc trong sự lềnh đềnh cùng ấm áp của làn nước nóng trong bể khiến cho em không khỏi thỏa mãn ngửa đầu hưởng thụ nó.
Thật đã!
Mikey cứ nhắm mắt hưởng thụ nó mà không biết được có biết bao nhiêu ánh mắt như sói đói đang nhìn em. Bọn họ khẽ nuốt nước bọt để làm trôi đi cái cảm giác khô khóc nơi cổ họng, gượng mặt đã đỏ đến độ trông rõ, trái tim cứ không ngừng đập bình bịch trong lồng ngực.
Thật muốn... "Ăn" !
Tủm!- Bỗng một con người có mái tóc bông xù màu cam, thân trần như nhộng chỉ quấn độc một cái khăn nhảy bổ vào bồn tắm khiến cho nước văng tung tóe khắp nơi, xối ào lên cả người em, xối ào lên dòng tâm trạng nóng rực của đám người kia.
Trán Mikey nổi gân xanh, em đưa ánh mắt căm phẫn nhìn lũ Toman ở phía bên kia.
- Mày là con nít à, Smiley?!- Draken đang gội đầu thấy tên đội trưởng đội bốn nghịch như vậy liền quay lại quát.
- Trông có vẻ vui!- Angry bỏ qua lời của Draken, ánh mắt lấp lánh nói.
- Đến đây nào, Angry!- Smiley vẫy vẫy về phía Angry.
- Ồn ào quá! Định làm bá chủ phòng tắm hay gì?
Tủm!
Một lần nữa dòng nước ấm lại xối lên đầu Mikey, nước trong hồ vì tràn ra quá nhiều mà cạn đi không ít, để lộ cả phần cơ bụng của em. Nhiều người đã để ý đến nó mà ngơ ngác nhìn, còn hai anh em nhà Kawata vẫn ngây ngô không biết gì.
- Angry!!!- Pa vuốt vuốt nước trên mặt, gằn giọng nói.
Pa nhào đến đè Angry dìm xuống đất, hai người giành co với nhau không ai chịu thua ai mà nào biết được ở góc kia đang có một ánh mắt giận dữ nhìn họ.
Mikey tức đến độ mặt đỏ bừng, người em run run định gào lên chửi cho phát nhưng phải kiềm lại. Em bất lực ngã người vào thành bồn, đôi mắt đen đan xen giữa sự bất lực và trào phúng. Mikey nở một nụ cười nhẹ trước khung cảnh náo nhiệt trong phòng tắm công cộng lúc này. Thế này mãi thì thật tốt!
- Này! Tụi mày dịch ra tí có được không?- Mikey khó chịu nói.
Nghĩ sao cái bồn tắm thật rộng mà cứ sát sát lại chỗ này là sao?!
- Hết chỗ rồi!- Smiley nói rồi dụi đầu vào người em.
- Đúng vậy đấy, Manjirou!- Hakkai bên cạnh em cũng thì thầm nói.
Mikey nghệch mặt, ánh mắt hướng về phía một mảnh nước trống ở phía xa. Thế kia là gì hả cái bọn này?!
Những người chậm chân không ngừng lườm nguýt hai cái tên cơ hội không biết xấu hổ kia, trong lòng thầm rủa sao hai cái tên kia sao mà nhanh chân đến thế?! Bọn họ cũng muốn được ngồi bên cạnh em!
- Haha... Thôi đi! Nhột lắm!- Mikeu bật cười khi tóc của Smiley cứ không ngừng cọ vào người.
Chifuyu bỗng nhếch miệng cười, từ từ tiến về phía em.
- Nè! Ê! Đừng! Mày định làm gì hả?! Cút!- Mikey giãy giụa kêu gào khi thấy Chifuyu đang đưa tay ra, miệng thì nở một nụ cười nham hiểm tiến về phía của em.
- A... Hahaha! Đừng! Nhột quá!- Mikey cười phá lên khi Chifuyu không ngừng chọc lét em.
Còn Chifuyu thì đang sướng rơn người khi chạm được vào em. Mềm mại! Tầm mắt xanh nhạt ngay lập tức nhắm lục tiêu là nhũ hoa của em, Chifuyu lén lút đưa tay lên sờ một cái rồi nhanh chóng rụt xuống. Nhưng Smiley đã nhanh chóng bắt được điều đó, cậu cười ha hả nắm lấy tay em, còn xoa xoa nắn nắn nó nữa mới chịu nữa chứ!
Chifuyu lườm Smley một cái rồi cũng không chịu thua, nó không chọc léc em nữa, bàn tay hư hỏng vòng ra sau lưng em, ôm cả cơ thể nhỏ kia vào lòng. Thầm cảm thấy thỏa mãn khi cả cơ thể em dán chặt vào người, thậm chí cả nhũ hoa kia cũng áp sát vào ngực của Chifuyu. Mẹ kiếp! Kiềm chế lại nào, Chifuyu! Smiley lại cười nhưng bàn tay kia lại đang siết chặt lấy tay em. Hai người lườm nhau mà quên mất vẫn còn một con người đang ngồi bên cạnh em đây này!( Và một đống con người đang tức sôi máu khi nhìn thấy cảnh tưởng đó.=))))))
Mikey bị kẹp chặt giữa Chifuyu và Smiley thì khó chịu không thôi! Em chỉ muốn gồng lên dứt ra khỏi cái sự áp sát da thịt này ngay lập tức nhưng phải kiềm lại, để cho hai người kia muốn làm gì thì làm! Đã quá mệt rồi! Đau lưng, mỏi gối, tê tay,... Chẳng muốn động nổi một cử chỉ!
Hakkai trong tình thế kia liền tức ngực vì bị bỏ xó, máu hiếu thắng trong người nổi dậy. Thân thể to lớn bổ nhào lấy người em khiến cho Mikey hết hồn, Hakkai như một đứa con nít giành đồ, gã gắt gao nắm lấy bàn tay còn lại của em xong rồi còn cứ không ngừng kéo em về phía gã nữa chứ! Chifuyu giành co với Hakkai, kéo em về phía mình không chịu buông, cả Smiley cũng không vậy, cậu một tay nắm tay em, một tay đặt lên vai em kéo em về phía mình. Mikey bị quay như chóng chóng giữa ba con người thì chỉ có thể vô lực để cho người này kéo người kia đẩy. Mikey em đây xin phép được lìa khỏi xác từ giây phút này!
Và thế là ba con người kia cứ không ngừng làm loạn mặc cho không biết bao nhiêu ánh mắt nảy lửa đang hướng về phía này. Một người trong số đó đã không còn nhịn được nữa, Draken đùng đùng đi đến cho mỗi thằng một đấm rồi quát:
- Ngồi yên đi!
...
- Chifuyu, sao Baji lại không đến?- Mitsuya hướng về phía cái người tóc vàng ngắn đang bực tức ôm đầu hỏi.
Không phải cứ mỗi lần đi cùng em thì hắn sẽ hào hứng lắm sao?! Còn là người luôn chủ động hỏi bọn họ nữa chứ!!!
Nghe Mitsuya nhắc đến Baji, Mikey đang nhắm mắt hưởng thụ liền từ từ mở mắt ra, một thứ gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng.
- À... Anh ấy bảo không muốn đi!
Không muốn đi...
Nghe đau lòng thật!
- Không muốn đi?
Có phải Baji không vậy?!
- Mấy nay nó lạ thật! Cứ như đang tránh mặt...- Peyan lên tiếng định nói gì đó thì đã bị Takemichi bịt miệng lại.
Peyan khó hiểu nhìn Takemichi cứ liếc liếc mắt sang em, Peyan gãi gãi đầu. Chỉ nói sự thật thôi mà! Rõ là Baji đang tránh mặt Sano Manjirou còn gì?!
Mikey cười nhạt.
Không cần nói em cũng tự biết việc... Baji đang tránh mặt em! Nhưng mà... Mẹ kiếp! Cũng đã 2 tuần rồi chứ có ít gì đâu!
Ngày nào em cũng đến đập cửa xin lỗi hắn mà hắn còn chẳng thèm quan tâm nữa chứ! Thận chí còn... Còn...
Haizz.. Hay là cho hắn? Dù sao cũng đã từng rồi! Nhưng... Nó... Đau và sợ lắm! Nhục nhã lắm! Chẳng muốn một chút nào nhưng... Em cũng không muốn em và hắn cứ tiếp tục như thế này...
----------
Mấy hôm trước.
- Baji! Baji! Tao xin lỗi! Đừng giận nữa! Baji!- Mikey đập đập cửa nhà Baji gào lớn vào bên trong.
-...
Mikey bực tức không đập nữa, ánh mắt căm phẫn nhìn cánh cửa trước mắt. Thật chướng mắt! Muốn đạp phăng nó rồi bước vào quá!
- Baji! Tao... Xin lỗi! Là thật lòng đấy! Xin lỗi mày! Tay mày đã đỡ hơn chưa, Baji?
-...
Rầm!- Từ bên trong cánh cửa vang lên tiếng rầm thật lớn.
Mikey thở ra một hơi đầy bất lực, trái tim lạnh toát cả lên, em mím môi nói:
- Xin lỗi! Tao... Thật sự xin lỗi mày! Tao... Về đây! Xin lỗi vì đã làm phiền!
Mikey chậm chạp quay đầu rời đi thì...
Cạch!
Tiếng cửa mở ra vang lên sau lưng khiến cho tâm trạng em vui hẳn lên, Mikey ngước về phía sau thì thấy một con người tóc đen dài thô sơ với khuôn mặt hốc hác đang nhìn em bằng ánh mắt... Em cũng hông biết nên nói sao nữa!
- Baji...
- Đừng có làm phiền tao thêm nữa! Mày sẽ khiến tao hiểu nhầm đấy!- Baji nhíu mày nói.
Mikey đang vui thì liền cứng người, lồng ngực như bị tạt một gáo nước lạnh, nó lạnh đến nỗi thấu cả tâm can đang cuồn cuộn trong em, đến nỗi tê dại đến từng tế bào trong người...
Bây giờ em mới hiểu được... Tâm trạng của Baji lúc đó. Không ngờ lại đau đến mức này! Nhưng... Chắc hắn đau dữ lắm! Em còn là người mà hắn thích mà!
Khuôn mặt Mikey hiện rõ nét thất thần, em thều thào:
- Mày... Tao xin lỗi! Nhưng... Cho tao 1 phút thôi! Chỉ 1 phút thôi!
-...
-... Vào đi!
Mikey mừng rỡ, em nhanh chóng ước vào nhà. Đầu tiên đập vào em là bầu không khí ảm đạm, u tối của căn nhà mang màu chủ đạo kem này. Mikey không để tâm đến nó, em không một chút chần chừ, đứng trước mặt Baji nói liên hồi:
- Xin lỗi! Lúc đó tao tức giận quá nên mới làm thế với mày! Là lỗi của tao! Mày đừng giận nữa được không? Làm ơn... Chúng ta quay lại như lúc trước có được không?
Ánh mắt mèo của Baji biến động dữ dội, hắn nghiến răng, quát:
- Quay lại như trước? Là như nào? Mày bảo tao quay lại mối quan hệ như thế nào?!
Baji tự nhiên lại lấn tới, hắn xô ngã cả cơ thể của Mikey xuống đất khiến cho phần lưng của em bị đập mạnh xuống nền nhà. Mikey nhăn mặt vì cơn đau, ánh mắt hiện rĩ vẻ khó hiểu liếc nhìn cái con người đang đè trên thân mình.
- Ý mà là mối quan hệ mập mờ như thế này?!- Baji đè lên người, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh khỉnh.
Mikey không hiểu chuyện gì đang xảy ra định lên tiếng nói nhưng tự nhiên lại cứng người, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Cái... Cái... Tên Baji này hiểu sai ý em rồi!
- Không... Không phải!
- Thế thì sao?
- Tao muốn chúng ta... Trở lại làm bạn như trước kia!- Mikey nghiêm túc nói.
Ánh mắt quyết tâm của em không khỏi khiến cho trái tim Baji đau nhói, hắn bật cười nhưng lại vừa giống như đang khóc.
- Mày đùa tao đấy à? Tao thích mày! Tao thích mày đấy, Manjirou!
Một cảm xúc xẹt ngang qua tâm trí Mikey, em quay đầu đi không dám đối diện với ánh mắt lúc này của Baji, nhỏ giọng nói:
- Đó chỉ là... Một thứ tình cảm nhất thời của mày thôi! Khi mày tìm được một con người tốt hơn tao thì... Cũng sẽ... Hết yêu mà thôi! Cho đến khi khoảng khắc đó xảy đến,... chúng ta không thể quay lại làm bạn sao?
Baji cười càng to hơn, bộ dạng điên điên loạn loạn khiến cho Mikey có chút hoảng.
Haha... Mẹ kiếp! Mày... Nhẫn tâm quá đấy, Manjirou!... Đau tim quá! Đau đến mức nghẹt thở!
Sau khi điên loạn một lúc, Baji tự nhiên lại nghiêm mặt, không cười nữa, hắn ngồi dậy khỏi người em, lạnh giọng nói:
- Biến khỏi đây!
- Baji...
- Biến!- Baji quát lớn
Mikey thở ra một hơi đầy bất lực, em nhướng người ngồi dậy mặc cho lưng đang đau âm ỉ. Mikey nhìn Baji hồi lâu rồi mới bước đi đến cửa, trước khi đi em còn nói:
- Tao... Thật sự rất mong chúng ta sẽ trở lại như lúc đó!
Đúng! Em thật sự rất muốn cùng hắn vui chơi thỏa thích cho đến khi mọi thứ thực sự lụi tàn, muốn được cùng hắn làm mấy trò điên rồ như hồi nhỏ, muốn cùng hắn như đám con nít mà đi gây sự đánh nhau! Nhất định... Sẽ rất vui! Đúng vậy! Vui đến độ khiến người ta luyến tiếc...
Nhưng em nào ngờ câu nói này của em đã đâm thẳng vào trái tim của hắn, Baji tức giận, không nhịn được nữa mà đùng đùng đi đến chỗ em gằn giọng nói:
- Tao và mày không bao giờ có thể trở lại làm bạn như trước được! Mày có hiểu không hả, Manjirou?!
Lòng Mikey nặng trĩu, sự buồn bã dâng lên trong lòng, khuôn mặt em thất thần, ánh mắt hiện rõ vẻ tiếc rẻ.
Em... Biết! Em... Tất nhiên là biết rõ điều đó! Nhưng... Vẫn không thể không ngừng mù quán mà hy vọng...
- Được! Tao... Sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa! Nhưng ít nhất... Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tao! Và... Cũng đừng tránh mặt tao nữa!
- Nếu mày chịu lên giường nằm dạng chân ra cho tao thì chắc lúc đó tao sẽ tha thứ cho mày đấy!
Đồng tử Mikey co rút cực đại, khuôn mắt thất thần hiện rõ nét khó tin, cái đầu nhỏ ngước lên muốn nhìn người kia xem thử có đúng là tên ngốc Baji mà mình quen biết hay không thì cánh cửa trước mặt đã đóng sầm lại để lại Mikey đang ngơ ngác.
-----------
- Mikey, mày đã suy nghĩ về đề nghị lúc đó của tao chưa?- Takemichi hỏi.
Đề nghị?
Mikey cố lục lọi cái trí nhớ chẳng khác nào bị *bệnh Alzheimer’s* của bản thân.
*Bệnh Alzheimer’s (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Gây suy giản trí nhớ*
À... Việc em gia nhập Toman... Dạo này nhiều thứ xảy ra quá khiến em từ lúc nào đã quên luôn cả cái chuyện quan trọng này!
Mikey liếc nhìn những ánh mắt lấp lánh vẻ mong chờ đang nhìn mình mà thấy gai gai sống lưng. Giờ thì biết trả lời thế nào đây?
- Manjirou, mày sẽ gia nhập đúng không?
-...
Tất nhiên là... Tao sẽ không! Viêc gia nhập Toman sẽ gây ra biết bao nhiêu vấn đề luôn đấy mày có biết không hả?!
- C-Chúng ta ra thôi! Tao không muốn ngăm mình nữa rồi!- Mikey gãi đầu nói rồi đứng phắt dậy định bước ra thì đã bị Takemichi kéo lại nói:
- Mày trả lời rồi hẳn đi! Cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đối diện với vẻ nghiêm nghị của cái tên anh hùng mít ướt, Mikey chỉ đằng chậm chậm ngồi xuống. Có vẻ không trả lời là không được rồi!
Sau một hồi im hơi lặng tiếng, Mikey thở ra một hơi lấy dũng khí, nói:
- Tao...
Đám Toman thấy người kia cuối cùng cũng lên tiếng thì liền dỏng tai mà nghe, trong lòng họ chắc cánh rằng cái người kia sẽ gia nhập!
-... Sẽ không gia nhập Toman!
Lòng tự tin của đám Toman ngay lập tức nhận một cái vã cực đau, đau đến độ bọn họ cứng đờ vài giây mới tiêu hóa nỗi điều đó.
Em... Sẽ không tham gia!!! Sao lại không? Không phải em quý Toman lắm sao? Lúc nào cũng giúp đỡ Toman vậy mà sao lại không tham gia?
- Tại sao?- Draken nôn nóng hỏi.
- Vì... Tao không thích bị trói buộc! Việc gia nhập một băng đảng... Tụi mày cũng biết mà!
Lý do của em thật sự khiến cho bọn họ cứng họng. Đúng thật là gia nhập một băng đảng rất bất tiện!
- Gia nhập đi, Mikey! Chỉ cần mày sẵn sàng tham gia Toman bọn tao nhất định sẽ không bạc đãi mày! Cái viêc bị trói buộc gì đấy nhất định sẽ không xảy ra đâu!- Takemichi gấp gáp nói.
Những người còn lại trong Toman quay đầu nhìn Takemichi như thể vị cứu tinh. Làm tốt lắm, tổng trưởng!
Mikey thở ra một hơi đầy vẻ bất lực, em ôm trán.
Màu không hiểu ý nghĩ của từ "trói buộc" ở đây rồi, Takemichi! Ý tao không phải là bị hạn chế bởi những người chức cao hơn mà là bị hạn chế về việc di chuyển từ nơi này sang nơi khác ấy!
Địa bàn của Toman là Shibuya, khi trở thành thành viên của Toman em sẽ bị hạn chế di chuyển và chỉ có thể đi qua đi lại ở khu vực này và một số khu vực khác chứ không còn được tự do di chuyển nữa! Ví dụ như địa bàn của Phạm, hiện tại Toman và Phạm đang căng thẳng, nếu em gia nhập Toman mà lại lạng qua chỗ Phạm thì nghiêm trọng nhất là gây ra một cuộc chiến lớn giữa hai bang! Và điều đó cũng có thể xảy ra tương tự với các bang khác! Điều này quá bất tiện đối với Mikey bởi em phải đi đây đi đó để xử lí kẻ xâm nhập trái phép, nó sẽ gây ra một sự cản trở trong công việc xử lí.
- Nói chung là không! Mày đừng cố gắng thêm chi nữa, Takemichi!- Mikey dứt khoác nói.
Đám Toman lúc nãy còn tươi tắn hy vọng giờ thì giống như hạt bụi bay bay trong gió. Bọn họ ỉu xìu như một con chó bị chủ bỏ rơi trên nhà ga, như một bông hoa héo tàn trong sa mạc mênh mông cát. Người đó không gia nhập! EM KHÔNG GIA NHẬP!!!
- Tao ra trước đây!- Mikey bước ra khỏi bồn tắm mặc kệ cáu đám người đang ủ dột trong góc bồn kia.
...
- Này, Manjirou! Sao mày lại đi cùng Mitsuya?- Draken khó hiểu hỏi.
Những người còn lại nghe thế liền ngước đầu nhìn.
- Tao đến nhà nó ở nhờ!- Mikey tỉnh bơ nói.
Dạo này em chẳng muốn về căn phòng trọ đó chút nào! Hôm này không Izana đến thì cũng là Shin đến. Mà toàn đến vào buổi tối nữa chứ! Không để cho em nỗi một kẻ hở để nghỉ ngơi! Hơn nữa... Em đang tránh mặt họ! Đó là phương án duy nhất em có thể nghĩ ra lúc này! Hừm... Lại chạy trốn nữa rồi!
Bịch!
Miếng bánh trên tay ai đó rơi xuống, mọi người tròn mắt, bộ não vừa mới quá tải nay lại càng quá tải hơn.
Cái gì? Em... Đến nhà Mitsuya á!!!
Đám Toman quay ngoắt qua nhìn Mitsuya đang suиɠ sướиɠ cười, nơi đáy lòng bùng nổ một trận lửa.
Mẹ kiếp! Tên này...
- Đến nhà tao này, Manjirou!- Chifuyu đi đến kéo tay em nói.
Sao mà có thể để em đi đến nhà của cái tên đội trưởng đội hai nguy hiểm không lường kia được?!
- Đừng trắng trợn cướp người thế chứ, Chifuyu!!!- Mitsuya cũng nắm lấy cánh tay còn lại của em, trừng mắt nhìn Chifuyu một cái, hằng giọng nói.
Mitsuya và Chifuyu ánh mắt tóe lửa nhìn nhau, miệng cứ không ngừng phát ra câu châm chọc người kia. Mikey đứng giữa hai người, cả cơ thể cứ bị giành qua giành lại liền nổi gân xanh, em hất tung cánh tay của hai người kia quát:
- Thôi ngay!!!
Mẹ kiếp! Hôm nay là cái ngày gì mà cứ bị đẩy đẩy kéo kéo riết thế này?
Chifuyu và Mitsuya thấy em tức giận cũng không dám hó hé, ánh mắt của hai người cứ không ngừng quan sát hành động của em. Mikey giận lên thật đáng sợ!
Mikey sau một hồi thì cũng đã lấy lại được bình tĩnh, em gằn giọng nói:
- Tao sẽ đến nhà Mitsuya như đã nói!
Mitsuya nở một nụ cười đắc thắng nhìn Chifuyu đang thất vọng và đám Toman như đang muốn phát điên lên kia. Không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn như muốn đục lỗ lên người mình, Mitsuya đi đến khoác vai em nói:
- Đi thôi nào, Manjirou!
Đám Toman chỉ có thể bất lực trố mắt nhìn Mitsuya dẫn em đi. Chết tiệt! Thằng đó sao may mắn thế này?!
Hakkai thấy đám Toman sáng rực ý chí căm thù y hết như một con dã thú săn mồi hướng về phía Taka-chan, liền rụt người sợ hãi. Bọn họ mà biết em từng đến nhà gã ngủ qua đêm, hơn nữa còn trong b-bộ dạng kia thì chắc gã vào viện nằm liệt luôn quá! Có khi nhà xác vẫy tay chào đón cũng nên!