Trong căn phòng trọ tối đen lộn xộn chỉ có ánh sáng hắc hỉu của mặt trời ngoài ban công là hai con người đang ôm nhau chím đắm vào giấc ngủ mặc kệ sự nhơ bẩn.
Izana theo thói quen của mình mà mở mắt, đập vào mắt hắn là tấm lưng chi chít dấu ấn mà hắn đã để lại lên lưng em. Đôi mắt tím nãy còn mơ màng đã hiện rõ ý trào phúng.
Nhìn xem! Trên cơ thể mê người của em có chỗ nào là không có dấu vết của hắn không?!
Hahaha... Sao mà có thể có được cơ chứ?! Tất cả mọi nơi trên cơ thể em hắn đều đã đánh dấu qua cả rồi! Bây giờ Manjirou đã là người của hắn! Lần đầu tiên của em... Là của hắn!
Izana cười thầm, tự thỏa mãn với suy nghĩ của chính mình, trong lòng hắn vui sướng không thôi!
Izana ôm chặt lấy eo Manjirou, dụi mặt vào hõm cổ chỗ xanh chỗ tím của em, tham lam hít lấy mùi hương từ cơ thể em.
Nằm trong vòng tay của người anh trai đã nhẫn tâm vấy bẩn mình, cảm nhận được cơ thể săn chắc của người kia qua từng tất da, Mikey đau đớn khép hờ đôi mắt đen đã đỏ bừng vì khóc quá nhiều, nước mắt đã khô cạn lấy không còn một giọt để em có thể khóc lên cho nổi uất ức này! Thân xác kiệt quê, tâm hồn vỡ nát, sự hối hận len lói trong tâm trí.
Izana,... Em còn có thể níu giữ thứ gì để không hận anh đây?!
- Manjirou...
-...
- Manjirou, em dậy chưa?
-...
Izana không hỏi nữa và cũng không hề tức giận. Cái đầu trắng không ngừng cọ lên cần cổ tràn đầy vết hôn và dấu răng của em, đôi môi hắn không yên phận mà hôn lên cái cổ đó. Cả bàn tay kia cũng không ngừng sờ lên cơ thể mềm mại của em. Hắn... lại muốn nữa rồi!
- Manjirou, anh làm nhé?!
Đôi mắt trống rỗng của em hiện lên tia sợ hãi tột độ, bàn tay nhỏ kia nắm chặt lại để kiềm nén không cho cơ thể run rẫy. Từng dòng kí ức ác mộng về đêm qua lại hiện lên trong tâm trí, Mikey hoảng loạn cất lên giọng nói khàn khàn:
Izana không quan tâm đến lời xua đuổi của em, hắn phả hơi thở du͙ƈ vọиɠ vào nơi tai mẫn cảm khiến cho cơ thể của Mikey run lên. Izana cất giọng trầm đục du͙ƈ vọиɠ nói:
- Anh làm nhé?!
- Cút!
-...
Xoạt!
Izana lật người em lại, nằm đè lên thân thể thuộc sở hữu của hắn. Ánh mắt tím hiện rõ vẻ hưng phấn, hắn chỉ quan tâm đến du͙ƈ vọиɠ trước mắt mà không để ý đến con người kia đã vụn vỡ và đau đớn đến cỡ nào!
Mikey chán ghét nhìn con người trước mặt, cơ thể em run rẫy khi ƈôи ŧɦịŧ của hắn đang ở ngay trước cửa hậu của mình. Em giương đôi mắt hiện rõ vẻ sợ hãi và cầu xin, mấp máy môi nói không thành lời:
- Làm... Ơn!
Izana nằm lấy bắp đùi chỗ xanh chỗ tím của em, nhìn hậu huyệt thấm đẫm máu và tϊиɦ ɖϊƈh͙ của bản thân thì càng cao hứng hơn. Hắn nhe răng cắn lên bắp đùi của em một cái khiến cho Mikey đau đớn mà la lên, phía dưới của hắn đã cương cứng từ lâu và đứng chờ ở cửa huyệt sẵn sàng đi vào.
Cơ thể Mikey run càng kịch liệt hơn khi nghe Izana nói, hậu huyệt sưng tấy không ngừng co rút vì nỗi sợ. Em gấp gáp nói:
- Xin... Anh! Làm... Ơn... Đi!
Sợ quá! Không muốn đâu! Làm ơn... Tha cho em đi! Làm ơn... Đừng để em phải hận anh thêm,... Izana!
Izana bỏ qua lời cầu xin của Manjirou, hắn không lưu tình vào đâm vào hậu huyệt sưng tấy kia khiến cho Mikey đau đớn hét lên. Vết thương nơi đó chưa lành đã phải chịu xỏ xuyên thêm nữa khiến cho Mikey đau đớn vô cùng! Em đưa tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, cắn lên đôi môi đã rách tươm để không phát ra mấy tiếng xấu hổ kia. Dù cho bây giờ em có muốn thế nào thì cũng không thể bật khóc cho thỏa nỗi lòng này được!
Đau quá! Thật đau đớn! Đau đến chết mất!... Mệt quá! Em mết quá rồi! Thật muốn buông bỏ mọi thứ...
---------
- Manjirou... Em có yêu anh không?- Izana ôm lấy cơ thể em trong làn nước ấm, hỏi.
-...
Mikey im lặng không trả lời, thân xác đã rã rời đến độ có muốn thoát khỏi lòng ngực của con người khốn nạn kia cũng không được! Tâm hồn trống rỗng một cách trơ trọi, trái tim em lẫn lộn bao cảm xúc.
Yêu sao?!... Em chính là yêu không nổi con người này!
- Cút... Đi!
Izana không quan tâm đến lời xua đuổi của em, hắn thỏa mãn ôm em, thỏa mãn với cái tư tưởng rằng em đã thuộc về hắn.
- Chúng ta có mùi giống nhau này, Manjirou!- Izana khịt mũi nói.
Thích quá! Izana thích điều này! Thích việc mọi thứ của em đều giống hắn, thích việc cơ thể em có dấu vết của hắn!
- Tôi... Bảo... Cút... Đi!
Làm ơn,... hãy... buông tha cho em đi, Izana...! Dù chỉ là... một kẻ hở thôi cũng được! Làm ơn! Em... sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi!
-...
- Em lạnh sao? Chúng ta ra ngoài nhé?!- Izana cảm nhận được cơ thể của người trong lòng cứ không ngừng run lên nãy giờ thì dịu dàng hôn lên đỉnh đầu ướt nhẹp nước của em hỏi.
Lạnh?
Không phải!
Là em... sợ anh! Em sợ anh lắm rồi, Izana...! Anh quá mức tàn nhẫn rồi!
-... Cút!
-...
Izana im lặng không nói, hắn đừng phắt dậy bước ra khỏi phòng tắm và cũng không quên bồng em ra khỏi đó. Nằm trong vòng tay của Izana, Mikey rất muốn đẩy người này ra nhưng cơ thể đã tàn tạ đến nỗi em cũng chẳng buồn mà phản kháng...!
----------
- Manjirou, trong nhà em chẳng có gì ngoài mỳ ly sao?- Izana lục tủ lạnh hỏi.
-...
Hắn quay đầy nhìn con người vô lực đang ngồi trên ghế, cơ thể của em... Đúng là có chút gầy thật! Phải vỗ béo mới được!
- Chúng ta ăn tạm mỳ nhé!- Izana nói, đôi tay bật nút bình nấu nước lên rồi đi đến chỗ ngồi trống bên cạnh em.
Mikey nhìn cái gối mềm phía dưới mà thầm cười khinh trong lòng.
Anh đây là vừa đấm vừa xoa sao, Izana...?!
- Manjirou, em có yêu anh không?- Izana nắm lấy bàn tay của em hỏi.
Mikey ngán ngẩm trước câu hỏi lặp đi lặp lại của Izana. Em im lặng không đáp.
Chẳng lẽ anh không tự biết được câu trả lời khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của em sao?!
- Manjirou, em có yêu anh không?- Izana khó chịu trong lòng hỏi lại.
-...
Izana không hỏi nữa, hắn yên lặng nắm tay em, đưa đôi mắt tím nhìn bộ dạng thảm thương lúc này của em, nhìn vào đôi mắt đen láy chỉ còn lại sự ghét bỏ giành cho bản thân mà trái tim Izana nhói lên, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Hình như... Hắn có chút quá đáng với con người này rồi!
...
- Đợi một chút nhé!- Izana dịu dàng vuốt mái tóc của Manjirou rồi đứng dậy đi về phía kệ bếp.
Mikey nhăn mày lại cố kiềm nén nổi bức xúc trong lòng với những hành động, lời nói dịu dàng lúc nãy của Izana. Nếu không phải mới vừa bị con người này thô bạo cưỡиɠ ɦϊếp thì chắc em cũng chẳng biết được hành động lúc này của hắn chỉ là... sự nhất thời!
- Của em đây!- Izana đặt ly mì nóng hổi trước mặt Manjirou.
Mikey căm lặng nhìn ly mì trước mặt, em lạnh nhạt vươn tay hất tung nó khiến cho mì và nước bên trong rơi văng vãi xuống sàn.
- Mày... Bị... Điếc... À?! Tao... Bảo... Cút!!!
Izana không kiềm được sự giận dữ nữa, hắn giơ tay lên định giáng xuống khuôn mặt kia một bạt tay nhưng lại khựng người. Hắn nghiến răng, chửi thề một tiếng, đưa đôi tay bóp lấy hàm em đối diện với mặt hắn, nói:
- Anh không thích ai thất hứa đâu, Manjirou! Đừng quên những gì em đã nói với anh vào ngày hôm qua!
Hôm qua?
"- Từ hôm nay...anh muốn sao cũng được!... Em...sẽ đáp ứng...mọi thứ..."
Đồng tử Mikey co rút cực độ, đôi tay định đưa lên gạt phắt cái tay của con người khốn nạn kia cũng dừng lại. Em im lặng hồi lâu rồi bật cười.
Ha... Mẹ kiếp thật!
Lời nói lúc nóng vội đúng là có thể gϊếŧ chết một con người mà!
Izana căm nhín trước một Manjirou không được bình thường, nhìn bộ dạng như điên như dại của em mà trong lòng hắn dậy sóng dữ dội! Hắn bây giờ mới thấy hối hận về việc làm kia!
Hắn... không muốn mọi thứ trở nên thế này!
Izana đưa mắt nhìn cơ thể của em, niềm vui lúc trước đâu không thấy mà chỉ thấy sự hối hận đan xen trong lòng ngực. Hắn bỏ cánh tay đang bóp cằm của em ra, nói:
- Anh đi đây!... Tối anh sẽ quay lại! Đừng có mà chạy trốn, em không thoát được đâu!
Tối?
Haha... Mẹ kiếp mày! Tao đã trở thành thế này rồi mà mày vẫn không muốn buông tha sao?!
Chạy trốn sao? Tao biết chạy đi đâu bây giờ? Tao... Biết chạy đi đâu để lẫn trốn cái thứ cảm xúc hỗn tạp này đây? Nói tao nghe đi,...
Mày...hết thuốc chữa rồi, Izana! Cả tao... cũng không thể chữa lành được nữa rồi!
Izana thấy em không đáp cũng tự biết mà không nói thêm. Hắn đi đến nhặt cái áo khoác ở dưới đất rồi bước ra khỏi căn phòng trọ kia.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cho Izana có chút nhăn mặt, hắn đứng ở trước phòng trọ củ em hồi lâu, đôi mắt tím cứ dán chặt trên con người nhỏ kia, hồi lâu thấy em vẫn còn thẩn người ngồi trên ghế hắn mới anh tâm mà đóng cửa lại rời đi. Trước khi đi hẳn còn không quên liếc nhìn căn phòng trọ bên cạnh, mắt Izana hiện rõ nét tàn bạo.
Mày chết chắc rồi, tên chó!
...
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên Mikey vẫn ngồi ở trên cái ghế đó. Em lướt mắt nhìn căn phòng hỗn loạn, đôi tay nhỏ không nhịn được đưa lên che lấy khuôn mặt thấm đẫm nước mắt. Mikey không nhịn được mà nức nở từng cơn.
Chúng ta... Sao lại thành ra thế này?!
------------
Shinichirou đờ người, đôi mắt hỗn tạp cảm xúc nhìn con CB250T đã được hoàn thiện trước mặt. Anh đưa đôi tay sờ lên nó, trái tim nhói lên từng cơn khi nghĩ về những lời nói ngày hôm qua của em. Từ ngày hôm qua anh cứ không ngừng lục lọi lại kí ức của bản thân xem thử chính mình đã gây ra lỗi lầm gì đến mức khiến em ghét bỏ?! Nhưng cho dù có cố đến đâu thì cũng không tìm được cái lí do khiến em nổi cáu đuổi anh đi như vậy!
Shinichirou bực tức vò đầu.
Mẹ kiếp! Rốt cuộc là vì sao vậy hả, Manjirou???
Shinichirou chìm vào trong dòng suy nghĩ của chính mình mà không biết được trong cửa tiệm của mình đã xuất hiện thêm một người nào đó.
- Shin!- Takeomi gọi tên anh.
Không biết là cố ý hay vô ý mà anh lại không phản ứng gì với lời gọi đó, mắt anh chỉ chăm chăm vào con xe trước mặt.
- Này!- Takeomi đi đến đẩy nhẹ vai Shin khiến cho anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Shinichirou đưa mắt nhìn Takeomi, anh bình ổn lại tâm trạng cất giọng hỏi:
- Mày đến làm gì?
- Tao đến vì chuyện mày đã nhờ trước đó!- Takeomi lấy từ trong túi ra một cái ống tiêm giơ trước mặt Shinichirou nói.
Shinichirou sau khi nhìn thấy cái ống tiêm liền ngay lập tức gạt phăng cái sự đau nhói trong lòng, anh gấp gáp hỏi:
- Mày điều tra xong rồi sao?! Vậy... thứ thuốc đó là gì?
Takeomi lúng túng gãi đầu, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại không dám nhìn vào cặp mắt mong chờ của người kia. Anh thở ra một hơi, giọng nói hiện rõ vẻ bất lực cất lên:
- Xin lỗi mày, Shin! Tao điều tra thử rồi nhưng... Không có kết quả! Thứ này... Một chút thông tin cũng không có! Tao có nhờ một người quen là bác sĩ xem thử thành phần của thuốc rồi nhưng cậu ta bảo rằng cả cậu ta cũng không biết được trong thứ thuốc kia có những gì! Thứ này... giống như không thuộc về nơi này, thời đại này vậy!
Takeomi nói xong liền liếc mắt qua nhìn vẻ mặt thất vọng của thằng bạn, gã chậc lưỡi một cái rồi đi đến vỗ lưng Shin nói:
- Tao sẽ thử điều tra thêm, mày đừng quá lo!
Shinichirou ngẫm nghĩ điều gì đó rồi giựt lấy cái ống tiêm từ tay của Takeomi nói:
- Không cần điều tra thêm nữa đâu! Cảm ơn mày vì đã giúp tao, Takeomi!
- Bạn bè với nhau cả, mày không cần phải khách sáo như vậy làm gì! Mà không điều tra nữa thì mày định làm gì với thứ đó?- Takeomi vỗ vỗ vai Shin nói, khuôn mặt tò mò nhìn anh.
Ánh mắt Shinichirou hiện rõ vẻ quyết tâm, anh nắm chặt cái ống tiêm trong tay chắc chắn nói:
- Tao định hỏi thẳng chính chủ của nó luôn!