Ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi vào trong căn phòng nơi có hai con người một tóc trắng một tóc vàng đang ôm nhau nằm trên chiếc giường êm ái mềm mại.
Người tóc trắng đã tỉnh từ lâu, hắn dịu dàng hôn lấy mái tóc vàng của người trong lòng, cảm nhận được mùi hương của em. Izana khá thỏa mãn với điều này nhưng cũng thấy bực mình vì thân thể của em đang không ngừng run lên trong lòng hắn.
Em... sợ sao...?
Vì những lời nói ngày hôm qua?
- Manjirou... Em sợ anh sao?
-...
Đến cả trả lời em cũng chẳng buồn nói...
Izana bực bội với hành động của em, hắn nắm lấy bàn tay của em thì nhận ra nó đã thâm tím.
Do mình!
Thấy...có lỗi...
Izana nới lỏng lực, anh nắm lấy cổ tay của em đưa lên môi nhẹ nhàng hôn nó, thủ thỉ hỏi:
- Đau lắm không em?
-...
- Xin lỗi, Manjirou!
-...
Mẹ kiếp!
- Em định không trả lời anh đến bao giờ?- Izana tức giận gầm lên.
Izana đã tức giận đến vậy rồi mà người kia cũng chẳng phản ứng gì! Sự giận dữ dâng trào, hắn gào lên:
- Mẹ...
-... Izana...- Mikey níu nhẹ áo của Izana, yếu ớt nói.
Thấy người kia cuối cùng cũng trả lời mình, nổi tức giận trong Izana cũng vơi đi ít nhiều.
-... khó... chịu...
Khó chịu?
- Khó chịu chỗ nào?- Izana lo lắng hỏi.
-... Em... khó chịu...
Izana không ôm em nữa, nắm lấy vai người trong lòng đẩy ra thì thấy gương mặt của em nóng bừng, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn, vết sưng bên má đã trở nên nặng hơn. Đưa đôi tay run rẩy sờ lên trán em, Izana cả kinh.
Nóng quá!
Phải làm sao đây?
Izana không biết làm sao cả, chỉ có thể run rẩy sợ hãi ôm lấy cơ thể vô lực của em. Đôi mắt tím lúc nãy còn tràn ngập sự tức giận đã thay thế bằng đôi mắt sợ hãi như sắp mất đi thứ quan trọng.
Izana sợ quá! Hắn sợ mất đi con người nhỏ này quá! Hắn sợ em sẽ vứt bỏ hắn!
Mẹ kiếp!
Ai đó cũng được! Hãy đến đây đi!
-------------
- Mikey...- Rindou nắm lấy tay em, dụi khuôn mặt của nó vào đó nhỏ giọng gọi.
Nó... Không muốn em như thế này;
Đầu đau như búa bổ khiến em nhăn mặt lại, cảm giác có thể thật nặng và thật mệt giống như không thuộc về em nữa!
Cổ họng rát và mũi không thể thở được càng khiến em cảm thấy mệt mỏi hơn.
Thật khó chịu!
Mikey đưa đôi mắt đen tuyền mệt mỏi mơ hồ nhìn xung quanh...
Ran...
Rindou...
Kakuchou...
Mutou...
Hai người nào đó... Và...
Izana...
Haha... Sắc mặt anh ấy trắng bệch...
Đừng sợ! Em thật sự không sao! Chỉ là... cảm thấy không khỏe chút thôi!
Mikey đưa tay ra muốn nắm lấy tay Izana để trấn an nhưng lại rụi lại. Từng dòng ký ức, lời nói, hành động và ánh mắt điên cuồng của Izana hiện lên trong đầu em.
Mikey rùng mình, hoảng loạn đưa đôi mắt đen tuyền ngước lên nhìn Izana xem thử, thấy hắn có vẻ không để hành động nhỏ kia vào mắt thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Izana mà nhìn thấy thì sẽ thất vọng lắm!
- Sốt cao quá! 39 độ!- Kakuchou nắm chặt cái nhiệt kế trong tay, nói với giọng đầy vẻ trách mắng.
Em bị thế này một phần là lỗi tại Kakuchou!
Nếu lúc đó Kakuchou nên cho em vào thì... mọi chuyện đã không trở nên tệ thế này! Em... cũng không trở thành bộ dạng kia!
Ran cũng không khá hơn, gã ôm trán, miệng không ngừng chửi thế.
Mẹ kiếp!
Đáng lẽ lúc đó gã nên bắt em đi cùng gã về nhà thay vì bỏ rơi em ngồi ở đó!
Mẹ kiếp!
Thấy đau trong tim...
Izana không dám nhìn bộ dạng lúc này của Manjirou, hắn quay đầu đi.
Tất cả là tại hắn!
Là tại hắn!
Chết tiệt!
Tại hắn mà em mới ra nông nổi này! Tại hắn mà em mới...
Mutou câm lặng trước bầu không khí nặng nề trong phòng, đôi mắt liếc sang nhìn bộ dạng chết lặng của tổng trưởng.
Đây là lần thứ hai Mutou thấy bộ dạng này Izana!
Một lần là vào đại chiến đêm Giáng Sinh lúc nhìn thấy người này bị thương.
Lần thứ hai là vào lúc này đây!
Tất cả... đều vì người này mà bộc lộ! Người này... rất quan trọng đối với Izana!
-----------
Mấy phút trước....
Anh em nhà Haitani đi đến chỗ phòng giành cho những thành viên cốt cán thì thấy Kakuchou đang ngồi đợi ở ngoài. Bộ dạng trông thảm thương vô cùng!
- Sao thế?- Rindou chỉ vào phần sưng bên má của Kakuchou hỏi.
- À... Không có gì đâu!
Rindou nhíu mày đầy vẻ bấy mãn trước thái độ giấu diếm của Kakuchou. Hình như ngày hôm qua có chuyện gì đó mà nó không biết thì phải! Ngày hôm qua sau khi về anh nó cũng chẳng khác gì Kakuchou, bản mặt cứ tâm trạng đưa đám hơn, còn hay nhìn ra ngoài cửa lẩm bẩm cái gì mà còn ở đó không nữa chứ!
Mẹ kiếp!
Rindou tò mò chết được! Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
- Sao mày ngồi ở đây, không vào à?- Rindou hỏi.
Kakuchou thở ra một hơi, đưa đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía cửa nói:
- Giờ vào... không tiện!
Rindou khó hiểu... không tiện chỗ nào?
- Mày cũng đừng vào nếu không muốn Izana nổi điên!
Rindou định đi vào xem thử nghe Kakuchou nói vậy cũng dẹp đi bản tính tò mò. Nó sợ Izana tức giận lắm!
Rindou thất vọng ngồi xuống bên cạnh Kakuchou.
Ran nhìn ngó xung quanh hồi lâu, thầm thở phào nhẹ nhõm khi không thấy bóng dáng của người kia nữa.
Em mà còn ở đây thì gã đau lòng chết mất thôi!
- Này, Kakuchou, người ngày hôm qua đến... là em của tổng trưởng à?- Mutou đi đến chỗ Kakuchou hỏi.
Từ ngày hôm qua Mutou cứ không ngừng tò mò về thân phận của em. Rốt cuộc em là ai mà Izana lại kích động đến mức đấm Kakuchou như vậy?
Rindou nghe từ "em của tổng trưởng" liền ngồi sát lại.
Là Mikey sao?
- Ừ!
- Gì? Hôm qua em của Izana đến đây sao? Là em trai hay em gái?- Shion ở gần đó nghe thấy liền tò mò.
- Em trai!
Rindou mở mắt đầy vẻ kinh ngạc khi nghe Kakuchou nói. Nó tiếc nuối trong lòng, đưa ánh mắt giận dữ về phía anh trai, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Ngày hôm qua gặp được Mikey mà cũng không nói với nó!
Hừ... sao Ran lại may mắn đến vậy cơ chứ?! Nó cũng đã không gặp em mấy tháng rồi chứ bộ...
A...
Nếu ngày hôm qua nó không lười biếng mà đi cùng Ran chắc đã được gặp em rồi!
Hối hận quá!
- Hể... Vậy chắc cậu ta cũng mạnh lắm đúng không? Muốn được đấu thử một trận quá!- Shion hào hứng nói.
Nhớ về phản ứng gây gắt của Izana ngày hôm qua, Mutou không nhịn được mà hỏi:
- Izana,...ghét em trai mình sao?
Kakuchou im lặng không trả lời.
Hắn cũng không biết nữa! Việc Izana thương hay ghét người kìa...
Mocchi không quan tâm đến chuyện kia, thấy bên cạnh Kakuchou có mấy chai rượu còn nguyên liền đi đến cầm lên hỏi:
- Nhậu không?
- Mày điên à? Nhậu? Vào lúc này?- Ran mắng chửi
- Sao lại không? Bây giờ...
Rầm!- Izana mở tung cửa, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Hắn bế em trên tay chạy ngay đến chỗ đám thành viên cốt cán, nói không nên lời:
- Kakuchou... Manjirou... Manjirou...
Kakuchou choáng ngợp, còn chưa kịp phản ứng lại thì Ran đã nhanh chóng chạy đến xem thử.
Gã đau lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng, thâm tím một bên của Mikey. Bàn tay gã dịu dàng vuốt ve lên nơi vết thương kia thì thấy người em nóng như lửa đốt. Trong lòng Ran dâng lên một cảm xúc hoảng sợ đến tột cùng.
- Mikey bị sao vậy, anh?- Rindou gấp gáp hỏi.
Nó muốn gặp em thật! Nhưng... Không phải là nhue thế này!
Rindou muốn em cười đùa với nó, muốn được trêu ghẹo em, muốn thấy bộ dạng dễ thương khi tức giận của em... Chứ không phải bộ dạng thảm thương như bây giờ!!!
- Bị sốt rồi! Trước tiên cần hạ thân nhiệt cho em ấy cái đã! Rindou, mày đi lấy cái khăn ướt đến đây!
- Ừ, em mang đến ngay!
Rindou vừa dứt câu đã chạy vụt đi.
- Izana! Izana! Izana!...
Izana đờ người, tai hắn ù đi không thể nghe thấy được bất kì điều gì! Trái tim như ngừng đập, Izana...sợ!
Hắn sợ con người này sẽ biến mất! Hắn sợ sẽ không thể tiếp tục ở bên em! Hắn sợ... em sẽ bỏ rơi hắn!
Hắn không muốn! Không muốn chút nào!
Manjirou... xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!...
Đừng chết... Xin em!
- Izana!- Ran lây người Izana hét lớn.
Izana choàng tỉnh, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhăn lại của Ran, đuôi mắt gã đỏ lên bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi! Thì ra... Không chỉ một mình hắn sợ...
Thì ra... em... được rất nhiều người yêu quý!
Mẹ kiếp!
Thấy tức trong lòng...
- Mày mang Mikey vào phòng trước đi!
Mikey?
Izana nghiến răng, dẹp đi cái chuyện đang nghĩ trong đầu. Hắn ôm chặt em đem vào phòng theo lời của Ran.
Bây giờ...sức khỏe của em quan trọng hơn!
- Ai vậy?- Shion ghé sát Mutou thì thầm hỏi khi thấy bộ dạng lo sốt vó của Izana, Ran, Rindou và Kakuchou.
- Em tổng trưởng!
Mocchi bên cạnh nghe vậy đôi mắt liền hiện lên tia phấn khích. Lúc nãy Ran gọi em là "Mikey" đã khiến cho Mocchi hứng thú rồi!
Người kia là Mikey vô địch mới vừa nổi lên trong giới! Hơn nữa đó còn là em của Izana nữa chứ!
Muốn đấu thử một lần!
------------
Reng... Reng... Reng...- Tiếng điện thoại kêu lên cắt ngang bầu không khí nặng nề.
Izana đưa đôi tay vẫn còn run cầm chiếc điện thoại lên, hắn đăm chiêu nhìn cái tên "Shinichirou" hiện lên trên màn hình điện thoại. Không do dự mà tắt nó.
Hiện tại... Hắn không muốn nói chuyện với Shin!
Reng... Reng... Reng...
Izana lại nhấn tắt thêm lần nữa...
Reng... Reng... Reng...
Mẹ kiếp!
Phiền vãi đạn!
-... Ồn...- Mikey giọng khàn đặc nói.
Thật đau đầu!
Izana nghe người kia nói vậy cũng không bấm tắt nữa, hắn đưa điện thoại lên tai, bực bội nói:
- Gọi làm gì?
- Em có thấy Manjirou đâu không? Bây giờ cả nhà đang loạn lên vì không thấy nó đây!- Shinichirou gấp gáp hỏi.
Izana đưa ánh mắt buồn bã nhìn con người vô lực trên giường bệnh, hắn nghẹn ngào nói:
- Em ấy... đang ở cùng em...
- Hai đứa ở đâu? Gửi địa chỉ qua cho anh, bây giờ anh đến đó ngay!- Shinichirou nghe vậy liền gấp gáp rồi cúp máy.
Cuối cùng cũng tìm được!
-----------
Ngày hôm qua
- Manjirou...- Shinichirou lại đến tìm em sau khi uống rượu.
Anh... nhớ mùi hương của em! Anh... muốn ôm em!
Shinichirou như thường lên đi đến chỗ em hay nằm, sờ lên thì chỉ cảm nhận được cái lạnh của mặt đất. Anh không tin nổi liền sờ lại...
Manjirou đâu?
Trái tim trong lòng ngực đập mạnh vì sợ, Shinichirou loạng choạng đi đến bật điện lên.
Căn phòng ngay lập tức hiện lên hết trong mắt anh.
Không có!
Shinichirou nhanh chóng đi đến mọi ngóc ngách trong phòng xem thử cũng không thấy em đâu!
Anh thở dốc ngồi thụp xuống sàn, ôm lấy khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi của mình.
Bị bắt cóc?
Không! Không thể! Em mạnh đến vậy sao có thể bị bắt được!
Vậy là... vẫn chưa về?
Nhìn đồng hồ đã điểm 1 giờ sáng, Shin chắc chắn trong lòng là không thể!
Ở nhà sao?
Shinichrou đưa đôi tay run rẩy lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra. Anh hoảng đến độ bấm số cứ bị chệch mãi!
- Emma, Manjirou có đó không?
- Anh ấy không có ở đây! Sao vậy, anh Shin?
Mẹ kiếp!
Không có ở đó luôn sao?
- Manjirou...không có trong phòng... Anh đến mà không thấy ai hết!- Shinichirou nghẹn giọng nói.
- Cái gì?!- Emma hét lên.
- Em và ông đến đó ngay! Anh đừng lo quá, Shin!- Emma gấp gáp nói rồi cúp máy.
Tuy nói vậy nhưng chính cô cũng không thể bình tĩnh được trước thông tin này a!
.......
Shinichrou bực bội ném chiếc điện thoại vào góc tường. Anh vò đầu, đồng tử mở to.
Mẹ kiếp!
Nãy giờ anh gọi cho từng người quen của em mà chẳng có ai biết em ở đâu càng khiến cho Shin sợ hơn!
Cạch!
- Anh Shin! Manjirou đâu?- Baji mở mạnh cửa bước vào, nắm lấy vai Shinichirou lắc điên cuồng.
Lúc nhận được điện thoại của anh Baji đã ngay lập tức đi đến đây với tốc độ nhanh nhất!
Cài lúc phi xe đến đây, trong lòng Baji cứ cồn cào, sợ hãi.
Con người nhỏ kia mà có chuyện gì thì chắc Baji...chết mất!
- Anh cũng không biết nữa đây!- Shin mất bình tĩnh mà hét lên.
Baji nhìn con người trước mặt, mím môi bỏ người kia ra, bực tức đấm vào bức tường bên cạnh.
- Manjirou!- Kazutora nhà bên nghe tiếng động lớn liền nhanh chóng qua đây xem thử thì chỉ thấy Shin với Baji khuôn mặt tuyệt vọng còn người kia thì không thấy đâu.
Chẳng lẽ...
Kazutora ngay lập tức dập tắt suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, đưa đối mắt nhìn về phía Baji như muốn hỏi chuyện gi vậy?
Baji bắt gặp ánh mắt của Kazutora, khó hiểu.
Sao lại nhìn tao như vậy?
Kazutora thấy Baji không trả lời liền thở ra một hơi, lên tiếng hỏi:
- Manjirou... đâu rồi?
Đó cũng là câu hỏi mà bọn họ muốn biết câu trả lời đây!
- Em ấy... đi đâu...- Shin ngập ngùng nói không thành lời.
- Shin, anh Mikey... anh Mikey... Đã tìm thấy chưa?- Emma bước vào nói lớn cắt ngang lới Shin, theo sau cô còn có ông.
Shinichirou nặng lòng khi nhìn thấy ông và Emma, đôi mắt đen liếc nhìn sang Baji và Kazutora...
Đáng lẽ anh không nên đã động đến họ! Đáng lẽ anh nên đi tìm em một mình!
Mẹ kiếp!
Em đang ở đâu vậy hả, Manjirou?
.......
- Sao rồi, anh?
Shinichirou bước ra từ sở cảnh sát, giọng mang vẻ tức giận cùng bất lực nói:
- Họ bảo phải mất tích 24 giờ thì mới báo án được!
- Chết tiệt!- Baji rít lên một tiếng.
- Làm sao bây giờ, anh Mikey... Anh Mikey...- Emma nous đôt tay nhỏ tuyệt vọng vịn lấy bức tường bên cạnh để đứng vững.
Cả ông của em cũng không còn bình tĩnh được nữa, tay ông run run, khuôn mặt trắng bệch.
Kazutora nắm chặt tay, bước đi. Baji thấy lạ liền hỏi:
- Mày đi đâu?
- Bây giờ phải tự đi tìm thôi chứ đứng đó cũng có được gì đâu!
Đúng rồi nhỉ!
Sao họ lại có thể bi quan sớm đến vậy được co chứ?!
- Baji! Nhóc nhờ mấy người trong bang của nhóc cùng đi tìm đi! Cả anh cũng gọi cho Takeomi để nhờ giúp đỡ, càng đông càng tốt!- Shin chỉ đạo rồi rút điện thoại ra gọi.
........
Mẹ kiếp!
Trời sáng rồi!
Em...vẫn chưa thấy!
- Shin, đừng lo quá!- Takeomi đặt tay lên vai anh an ủi.
Bộ dạng bây giờ của Shinichirou cứ như sắp tận thế vậy!
"- Em sẽ giải quyết nó, anh không cần phải lo!"
Shinichirou mở to mắt như nhận ra điều gì đó. Anh nhanh chóng bấm số gọi.
- Gọi làm gì?- Đầu dậy bên kia bực bội nói.
Shinichirou không quan tấm đến điều đó, anh gấp gáp hỏi:
- Em có thấy Manjirou đâu không? Bây giờ cả nhà đang loạn lên vì không thấy nó ở đây đây!
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng nói:
- Em ấy... đang ở cùng em...
Shinichou thở hắt ra một hơi.
Cuối cùng cũng tìm thấy!
- Hai đứa ở đâu? Gửi địa chỉ qua cho anh, bây giờ anh đến đó ngay!
Anh cúp máy, nhanh tay với lấy cái chìa khóa xe chạy đi. Trước khi đi còn không quên bảo Takeomi báo cho mọi người.
------------
- Manjirou!!!- Shin hét lớn chạy vào trong.
Anh bước nhanh đến muốn ôm lấy em nhưng thân thể khựng lại khi thấy bộ dạng lúc này của Manjirou.
Sao lại ra nông nỗi này!
Anh đưa đôi mắt liếc sang Izana thì thấy hắn ái ngại quay mặt đi, không dám nhìn anh. Shinichirou lặng người ngồi thụp xuống.
Nữa rồi! Em lại hi sinh bản thân nữa rồi!
Mẹ kiếp! Là tại anh!
Là tại anh! Là tại anh đêm đó đã nói với em chuyện của Izana nên em mới ra nông nỗi này!
Chết tiệt... Xin lỗi em...
Xin lỗi em, Manjirou...